• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mất tích sao?”

“Ừm, mất tích.”

Hứa Phong vẫn luôn cúi gằm mặt, nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn cà rốt ở ngón áp út.

“Sau khi có tin báo về, tôi vốn không tin. Anh trai tôi chưa từng gây thù chuốc oán với ai cả, sao lại đột ngột mất tích chứ? Không ai biết vì sao anh ấy ra khỏi trường học, cũng không ai biết rốt cuộc anh ấy đã đi đâu. Tất cả đồ dùng sinh hoạt đều nguyên vẹn trong ký túc xá, anh ấy cũng không mang theo đồ vật quý giá nào. Thậm chí một ngày trước khi mất tích, anh ấy còn gửi cho tôi chiếc nhẫn do chính tay anh ấy làm nữa.”

Mọi dấu hiệu đều cho thấy đây là chuyện ngoài ý muốn, chứ không phải ý định của Hứa Hoa. Vậy nên kết luận mất tích, thật sự là tin tức quá nghiệt ngã với Hứa Phong.

Tước Thu để ý ngón tay Hứa Phong, “Chính là chiếc nhẫn cậu đang đeo sao?”

Hứa Phong gật đầu.

Tước Thu hiểu rồi. Chẳng trách trong trí nhớ cậu, Hứa Phong luôn đeo một chiếc nhẫn cà rốt đơn giản, thì ra đó là vật mà anh trai tặng cho cậu ấy.

“Từ ngày hôm đó, anh trai chẳng còn tung tích. Tôi luôn đi tìm anh ấy, dường như đã tìm khắp cả tinh cầu Darkness này rồi, nhưng suốt một năm qua vẫn không có chút manh mối nào liên quan đến anh ấy.”

Nói đến đây, Hứa Phong hơi suy sụp. Cậu ta vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, giọng chứa đầy nghẹn ngào.

Tước Thu vỗ lưng Hứa Phong an ủi và rót thêm chút linh lực nhỏ xoa dịu, hy vọng cậu ta sẽ thấy nhẹ lòng hơn.

Hứa Phong lặng thinh đôi phút, rầu rĩ chia sẻ: “Nhiều khi tôi rơi vào tiêu cực. Dằn lòng chẳng đặng mà nghĩ liệu anh ấy đụng trúng Black Alpha rồi phải không, nếu vậy thì…”

Hứa Phong ngừng ở đây, chẳng dám nói nữa. Cậu ta ngẩng đầu cắn mạnh vào mu bàn tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang tan vỡ của mình.

“Anh tôi vẫn luôn mơ ước trở thành quân nhân. Dù thể chất anh ấy không xuất sắc giống cậu để có thể gia nhập hệ chiến đấu, nhưng bằng sự cố gắng bản thân, anh ấy đã thành công giành được một vị trí trong hệ chỉ huy.”

“Anh ấy thực sự là một Omega vừa ưu tú lại biết phấn đấu.” Khi nhắc đến anh trai Hứa Hoa, Hứa Phong luôn nói bằng giọng rất đỗi tự hào.

“Mà tôi,” cậu ta mỉm cười tự giễu, “Tôi chưa bao giờ ước mơ như vậy. Từ nhỏ tôi đã nhát gan, không dám giao tiếp với người khác. Mong ước duy nhất của tôi là có thể mở một nhà trọ nhỏ ở quê sống cùng anh trai, không cần tha hương hay tiếp xúc với nhiều người, mỗi ngày chỉ cần trông giữ khoảng trời nhỏ bé của riêng mình là tốt rồi.”

Nhưng trời không chiều lòng người, cuối cùng mong ước của Hứa Phong vẫn không thể thực hiện được.

Khi Hứa Phong nói, Tước Thu chỉ im lặng lắng nghe chứ không bày tỏ quan điểm gì. Đến lúc Hứa Phong kể rõ đầu đuôi ngọn ngành, cậu mới lên tiếng: “Lý do cậu kiên trì muốn ở lại trường quân sự, là bởi vì anh trai mình sao?”

Hứa Phong gật đầu, cố gắng nặn ra nụ cười với Tước Thu nhưng thất bại.

“Tôi bới tung cả tinh cầu Darkness nhưng vẫn không tìm thấy anh trai. Tôi như rơi vào đường cùng, anh ấy mất tích sau khi nhập học, trong trường còn có rất nhiều bạn học cũ của anh ấy, nên tôi ôm hy vọng cầu may mà chạy đến đây, biết đâu sẽ tìm được manh mối về việc anh ấy mất tích năm đó.”

Hứa Phong không hợp với hệ chiến đấu, cấp độ gen cậu ta không cao, hơn nữa còn là động vật ăn cỏ ôn hòa vô hại thỏ tai cụp, tính cách hướng nội nhạy cảm. Nhưng cậu ta vẫn liều mình dấn thân trong hệ chiến đấu, ôm hy vọng tìm kiếm người thân. Tuy cậu ta luôn nói mình là đứa bất tài vô dụng nhưng Tước Thu lại không nghĩ thế, vì một người mang trái tim son sắt vững vàng như cậu ấy thật sự rất đáng khâm phục.

Dốc hết bầu tâm sự, Hứa Phong cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Tuy giờ vẫn chưa có manh mối về Hứa Hoa, nhưng ít ra cậu ta không còn căng thẳng về tâm lý nữa.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

“Tôi không biết nếu cứ tìm như vậy, liệu có ngày nào tìm thấy anh ấy hay không. Nhưng anh ấy là người thân duy nhất của tôi, dù hy vọng xa vời đến đâu tôi vẫn muốn tiếp tục kiên trì.”

Hứa Phong ngẩng đầu, cố gắng nở nụ cười mệt mỏi, “Biết đâu được nhỉ, biết đâu anh ấy vẫn đang sống ở xó xỉnh nào đó, chờ tôi đến tìm.”

Tước Thu vỗ vai Hứa Phong an ủi: “Chỉ là mất tích thôi, cậu đừng lo lắng quá. Black Alpha giết Omega thường sẽ công bố tin tức. Nếu không có tin vậy cho thấy anh trai cậu vẫn an toàn.”

“Cám ơn nha, Thu Thu. Cậu là người đầu tiên lắng nghe tôi tâm sự nhiều vậy đó!” Hứa Phong nhìn Tước Thu bằng đôi mắt ngấn lệ đong đầy cảm kích.

Hứa Phong không chỉ một lần cảm thấy Tước Thu giống như mặt trời chưa từng trải qua bức xạ được ghi trong tư liệu, tuy xa vời vợi nhưng hơi ấm của nó luôn xoa dịu con người theo cách dịu dàng nhất.

Tựa như giây phút này vậy, Hứa Phong nghĩ mình đã chạm tới ánh sáng nóng bỏng của mặt trời rồi.

Tước Thu khẽ lắc đầu, ý bảo cậu ta đùng quá để bụng đến việc cỏn con ấy.

“Thời gian không sớm nữa, cậu nghỉ trước đi. Tôi về phòng đây.” Cậu đứng dậy bước ra cửa.

Hứa Phong ngóng theo bóng lưng cậu, muốn trịnh trọng khắc sâu bóng lưng ấy vào tận đáy lòng. Cậu ta chợt nghĩ, nếu Tước Thu là công chúa thật thì cậu ta nguyện trở thành một gã kỵ sĩ trung thành tận tụy, vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ công chúa.

Hứa Phong quan tâm đến anh trai mình bao nhiêu, thì cũng quan tâm đến Tước Thu bấy nhiêu.



Tước Thu trở về phòng vẫn luôn im lặng, Morfa thấy vậy thì biến thành con sâu lông chui vào túi áo trước ngực cậu mà dụi dụi.

Tước Thu, vén hai sợi râu của cậu ta, “Tôi đang nghĩ về anh trai của Hứa Phong.”

“Mẹ thấy việc anh ta mất tích rất kỳ lạ đúng không?”

“Ừ.” Tước Thu đáp khẽ, “Theo lời Hứa Phong thì anh trai cậu ấy mất tích ở ngoài trường, khả năng gặp trúng Black Alpha. Nhưng Bạch Thiên Tinh từng nói Black Alpha sau khi giết Omega đều công bố rình rang, còn Hứa Hoa thì chẳng nghe thấy tin gì. Tôi nói vậy không chỉ để an ủi Hứa Phong, mà quả thực tôi không nghĩ Hứa Hoa bị Black Alpha bắt cóc.”

“Omega ở tinh cầu Darkness một thân một mình rất nguy hiểm, dù không có Black Alpha thì cũng sẽ bị người khác nhòm ngó, vậy nên con mới lo mẹ đi chợ đen một mình không an toàn.” Morfa nói.

Tước Thu mân mê chiếc vòng hoa cúc trên cổ, cất giọng đăm chiêu: “Nhưng nếu Omega gặp phải nguy hiểm thì có thể gửi tín hiệu cầu cứu cho xung quanh bằng thiết bị cảnh báo. Omega trong trường đều biết điều này, nhưng theo ý Hứa Phong thì trước và sau khi anh trai mất tích chẳng có tín hiệu nào phát ra.”

“Mẹ nói là…”

Tước Thu cân nhắc: “Chỉ có hai khả năng, một là Hứa Hoa bị bất ngờ khống chế, sau đó luôn trong tình trạng bị khống chế hoặc bị sát hại; hai là…”

Đôi con ngươi màu vàng của Tước Thu tối lại, giọng cũng trầm xuống, “Người ra tay có quen biết với Hứa Hoa, nên mới khiến anh ta mất cảnh giác.”

Thật ra Tước Thu rất muốn hỏi Hứa Phong rằng, cậu có chắc Hứa Hoa mất tích ngoài trường không? Lỡ như mất tích trong trường thì sao?

Cậu vẫn chưa quên cảm giác ngột ngạt mà quản gia Beta ở KTX Omega mang đến cho mình.

Morfa im lặng rồi gật đầu: “Suy đoán của mẹ không phải không có lý.”

“Nguy hiểm không chỉ tồn tại ở ngoài trường quân sự.” Tước Thu khẳng định.

Kẻ nổi loạn như Bạch Thiên Tinh cũng kiên trì bảo đây là nơi an toàn nhất tinh cầu, nhưng đủ loại dấu hiệu nói cho Tước Thu biết kết luận này không chính xác. Bên trong trường chưa chắc đã an toàn hơn bên ngoài. Ở mức độ nào đó, trong trường sẽ ít lộ liễu hơn thôi.

Hiện tại cậu thấy may mắn vì đã giấu mình thật kỹ, không để ai biết thực chất cậu không phải là người và còn chọn hệ chiến đấu.

Bằng không, hậu quả rất khó nói.

Morfa trấn an: “Đừng lo mẹ, không có chuyện gì đâu. Theo biểu hiện của mẹ trong chiến trường mô phỏng, con dám chắc ở tinh cầu Darkness này chẳng ai làm lại mẹ.”

Omega của cậu ta không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi đấm nhau. Morfa hết sức tự hào.

“Chỉ mong là vậy.”

Tước Thu dòm cửa sổ. Trời đêm nay trăng sáng sao thưa, bên ngoài im lìm quạnh quẽ.

Ngày hôm sau…

Tước Thu tranh thủ lúc rảnh đi thỉnh giáo Bạch Thiên Tinh, sau đó dựa theo lời cậu ta dạy mà giả thành Beta trốn khỏi trường cùng Morfa.

Trí nhớ Tước Thu cực tốt, dù chỉ được Dương Thụ dẫn đường một lần mà đến giờ cậu vẫn còn nhớ rõ chợ đen của tinh cầu Darkness nằm ở con phố nào. Cậu dẫn Morfa đi thẳng ra chợ đen mà không cần hỏi đường.

“Một miếng bé xíu vậy, có tác dụng thật ư?” Tước Thu sờ miếng dán chặn pheromone sau gáy, cảm giác mát lạnh giống như miếng bạc hà đông đá.

Morfa dùng thân hình cao lớn giúp cậu che đi động tác lộ liễu này, giọng khẳng định: “Ở sát bên nhưng con cũng không ngửi thấy mùi pheromone của mẹ. Mẹ yên tâm đi, Omega Bạch Thiên Tinh đó được coi là Omega hệ chữa trị xuất sắc nhất của tinh cầu Darkness, thứ cậu ta dùng chắc chắn là đồ xịn.”

Nghe Morfa nói Tước Thu cũng hơi yên lòng, không còn thỉnh thoảng sờ gáy nữa.

Ngoài miếng dán chặn pheromone, Tước Thu và Morfa còn mặc áo hoodie có nón giống nhau, nón rộng thùng thình dễ dàng che đi đặc điểm ngoại hình và tuyến thể sau gáy cậu.

Tước Thu nhỏ gầy, Morfa cao lớn, hai người diện áo đôi sánh bước bên nhau nhìn rất hút mắt. Trong mắt người ngoài bọn họ chính là một cặp Beta đẹp đôi hạnh phúc.

Morfa đeo ba lô màu đen đựng mười lọ thuốc xoa dịu mà Tước Thu điều chế, cậu lo lần đầu đến chợ đen không dễ bán hàng nên làm ít, tránh lãng phí.

Tuy đã nguỵ trang nhưng nét ưu tú của hai người vẫn còn đó, khiến bao ánh mắt đổ dồn về phía hai người.

Từ lúc vào chợ đen thì mày Morfa luôn nhíu chặt, cậu ta ghét tất cả ánh mắt dòm theo Tước Thu, mặc kệ đó là hâm mộ hay ý đồ xấu xa. Morfa bực bội kéo Tước Thu vào trong ngực mình như tuyên bố chủ quyền, chặn hết những ánh mắt thòm thèm kia. Tước Thu đâu biết Alpha đang ghen, cậu ló đầu khỏi lồng ngực Morfa nhưng chỉ thấy cằm cậu ta.

“Sao tự nhiên cậu ôm tôi chi vậy?” Hoa hồng nhỏ thắc mắc.

Morfa sao dám nói ra tâm sự thật của mình? Cậu ta cười híp mắt, lấy lý do đã nghĩ sẵn trong đầu.

“Không phải hôm nay chúng ta giả thành đôi Beta tình nhân sao? Mẹ là bạn trai con, con ôm mẹ là chuyện bình thường mà?”

Khi nói cậu ta còn ghé sát vào tai Tước Thu, hơi nóng phả ra làm vành tai trắng nõn của cậu đỏ ửng lên.

Morfa thì thầm: “Đúng không nào, bạn trai nhỏ của tôi?”

Tước Thu chưa từng nghĩ Morfa mang tâm tư khác với mình, nghe lý do hợp lý như vậy thì cậu tin ngay, bị Morfa ôm eo dắt đi cũng chẳng thấy cấn gì. Nhờ thế mà động tác và lá gan của Morfa càng bạo hơn.

Tước Thu quan sát các sạp hàng hai bên. Nom bề ngoài thì chợ đen giống như một ngõ nhỏ bình thường, còn hơi vắng vẻ đìu hiu, nhưng khi thực sự bước vào bên trong mới hay trong này ồn ào náo nhiệt thế nào.

Một con hẻm thẳng tắp dài tận cây số, không cua rẽ, cứ đi thẳng là hết. Chỗ rộng nhất chắc là trung tâm, gần 20 mét. Chỗ hẹp nhất thì chưa tới 2 mét, cỡ hai người đứng là thấy chật. Hai bên đường sát tường bày đủ loại mẫu mã hàng hoá, ai tỉ mỉ chút thì kê chiếc kệ trưng hàng, còn không thì cứ trải miếng vải là xong.

Còn về việc bọn họ bán gì, Tước Thu đi chưa tới mười bước đã thấy ít nhất ba gian hàng bán hàng cấm, chính là thuốc xoa dịu được tuồn ra từ trường quân sự. Thậm chí còn buôn bán người sống nữa.

Trông thấy nô lệ Beta gầy gò, tròng mắt Tước Thu chợt co lại. Đám người nhốn nha nhốn nháo, tiếng rao hàng không dứt, nhộn nhịp chẳng khác gì phiên chợ bình thường ở địa cầu.

Chẳng qua chợ đen của tinh cầu Darkness khác xa với lớp vỏ mà nó biểu hiện bề ngoài.

Tước Thu rúc vào lòng Morfa giống như bị dẫn đi, nhưng thực ra cậu vẫn âm thầm quan sát xung quanh. Ẩn sau vẻ nhiệt tình thân thiện là những ánh mắt đánh giá bọn họ như đánh giá món hàng, khiến người ta vô cùng khó chịu. Dường như sau mỗi ánh mắt đó đều ẩn chứa ý đồ không thể cho ai biết.

Trừ việc đó ra, còn có không ít kẻ thèm muốn Tước Thu.

Hết cách rồi, mặc dù cậu đã nguỵ trang cẩn thận nhưng vóc dáng cậu quá nhỏ nhắn, càng khỏi so với Alpha. Bị một “Beta” ôm vào ngực bằng một tay, vòng eo thon gọn của cậu trông càng mong manh trên nền cánh tay cường tráng.

Cậu giống như con búp bê pha lê có thể ôm gọn trong lòng bàn tay. Vài Alpha tâm địa xấu xa thầm nghĩ.

Chúng muốn bắt lấy Tước Thu làm của riêng. Cậu thực sự rất dễ khơi dậy sự ham muốn tranh đoạt và chiếm hữu của Alpha, mà ham muốn ấy giống hệt như bản tính ganh đua hiếu chiến ăn sâu vào máu họ từ khi sinh ra vậy.

Có điều Alpha nào tỏ ra thèm muốn chút là Morfa trừng mắt cảnh cáo ngay.

“Biết điều thì cút chỗ khác.” Alpha trẻ tuổi bộc lộ nanh vuốt, không ngán đứa nào dám nhào vô cướp Omega của mình.

Morfa như con sói đơn độc mới trưởng thành, khoẻ trẻ sung sức và đầy bản lĩnh. Nếu có tên trộm không biết sống chết nào dám mang ý đồ cướp con cái của cậu ta, cậu ta nhất định cấu xé hắn không thương tiếc.

Tước Thu thì không hay biết gì, cậu đang nghiêm túc chọn chỗ bày hàng phù hợp. Nhưng có lẽ do đến muộn nên hai bên đều đã bị người ta chiếm hết rồi, mãi đến gần cuối chợ cậu mới thấy có góc xó duy nhất sót lại.

Tước Thu kéo tay áo Morfa, “Bày hàng ở đây đi!”

Alpha gật đầu, vừa nhìn Tước Thu là khí thế tàn bạo của cậu ta rút nhanh chẳng còn bóng dáng, từ con sói đơn độc hung ác biến thành chú chó con ngoan ngoãn vẫy đuôi chỉ trong tích tắc.

Morfa để ba lô đeo suốt quãng đường xuống, móc khăn trải bàn màu xanh lam trải ra đất rồi bày mười lọ thuốc xoa dịu lên trên.

Ngay từ khi bước chân vào chợ đen, đã có không ít kẻ theo dõi nhóm Tước Thu. Giờ thấy hai người muốn bán gì đó, chúng bắt đầu xì xầm đoán coi thứ trông như dịch dinh dưỡng kia là gì.

Rất nhiều người tò mò khoanh tay đứng dòm từ xa, nhưng không ai muốn làm chim đầu đàn.

Suốt nửa tiếng sạp hàng của Tước Thu và Morfa vẫn không có khách, đến nổi còn chẳng ai chịu tới gần hỏi han. Hiển nhiên, bọn họ quan tâm Tước Thu hơn là những món đồ cậu bán.

Morfa khá lo lắng vì Tước Thu đã bỏ rất nhiều công sức để chế ra thuốc xoa dịu này, cậu muốn bán nó để đổi lấy dịch dinh dưỡng, nhưng giờ không ai chịu hỏi mua, cậu ta sợ Tước Thu sẽ buồn lòng.

Có điều lần này Morda lo bò trắng răng rồi! Tước Thu chả hề buồn, không phải cậu giỏi chịu đựng mà cậu chẳng hơi đâu đi buồn lòng vì mấy chuyện như ế hàng.

Tước Thu còn an ủi ngược lại Morfa: “Còn lâu mới tới giờ tan học, chúng ta chờ thêm lát nữa, đừng vội.”

Mới dứt câu bỗng một Alpha diều hâu vóc dáng vạm vỡ xuất hiện trước sạp hàng. Cơ ngực hắn ta rung rung, lên giọng mỉa mai: “Các cậu bán gì đấy? Màu xanh mơn mởn dòm vui mắt nhỉ, mua về trưng thì cũng được.”

“Mua về trưng?” Morfa cười lạnh.

Nếu khách bị khuyết tật mồm thì Morfa cũng chả thèm nể nang. Cậu ta khoanh tay, xỉa thẳng lại: “Cơ bắp coi cũng được mà sao cơ mắt lõm quá vậy?”

“Mở to con mắt mày ra, đây là thuốc xoa dịu.”

Alpha diều hâu đầu tiên sửng sốt, thấy Morfa chửi mình thì nổi xung thiên, nhưng nghe ba từ “thuốc xoa dịu” thì cơn giận của hắn ta bị thay thế bằng kinh ngạc mỉa mai.

Hắn ta ôm bụng cười điên dại: “Ối trời ơi, ối nữ thần sinh mệnh trên cao ơi, ở đây có hai thằng điên ngáo đá này!”

“Thuốc xoa dịu? Thuốc xoa dịu!!! Hahaha, dám mở mồm nói bán thuốc xoa dịu cơ đấy!”

Hắn thấy một mình cười chưa đủ bèn kéo người qua đường lại cười chung, hắn ta đứng quơ tay quơ chân khiến người ta bu hóng drama càng lúc càng đông.

“Tụi nó bảo đóng rác rưởi này là thuốc xoa dịu đó mọi người, hahaha!!!”

Nghe hắn ta nói, nhóm người xung quanh cũng xôn xao cười cợt theo. Bọn họ nghĩ hai đứa “Beta” này chắc điên rồi, dám chế thuốc xoa dịu giả để đi lừa đảo.

“Thèm kiếm tiền riết làm khùng làm điên, bịa lố vậy chắc coi tụi tao là lũ ngu hay gì?”

“Đừng nói người lớn, đến con nít nó còn chả tin!”

“Thứ rẻ mạt này đem lừa mấy đứa hạ đẳng ngu dốt khu ổ chuột còn được, chứ mang ra chợ đen bán thì tao cũng lạy luôn á. Đám bán hàng rong bây giờ càng ngày càng đéo ra gì.”

“Thuốc xoa dịu gì cơ? Đừng nói là dịch dinh dưỡng pha sắc tố nhé?”

“Kẻ nào dám đến chợ đen gây rối hả? Quản lý chợ đâu rồi, sao còn chưa ra đuổi bọn này đi?!”

Morfa nóng máu xắn tay áo định chiến với lũ này, tụi nó chửi mình cậu ta thì không sao nhưng đụng tới Tước Thu thì không được.

Tước Thu lôi Morfa lại, lạnh lùng nói: “Tin thì mua, không tin thì biến. Tôi không ép ai tin cũng không bắt ai phải mua cả, mấy người muốn nghĩ sao thì nghĩ!”

Thái độ cậu điềm nhiên tự tin thì đám đông xung quanh rơi vào nghi ngờ. Nhất thời anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết nên nói gì.

Alpha diều hâu thấy biến, lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Sao cậu ta bịa vài câu là mấy người tin ngay vậy? Thuốc xoa dịu là thứ dễ có vậy hả? Ngay cả trường quân sự tinh cầu Darkness cũng không trữ được bao nhiêu, chẳng lẽ bọn nó giỏi hơn cả trường quân sự chắc?”

Đám đông thấy cũng có lý.

Thấy mọi người dao động thì Alpha diều hâu tranh thủ được đà lấn tới. Hắn ta nhìn Tước Thu, ép hỏi cậu bằng giọng trịch thượng: “Cậu nói đây là thuốc xoa dịu, vậy có số lô sản xuất không? Là hàng ở trong hay ngoài trường quân sự? Cậu có dám đảm bảo Alpha và Beta uống thuốc xoa dịu của cậu xong sẽ có hiệu quả không?”

Thấy Tước Thu không trả lời, hắn ta đắc ý: “Coi đi, tôi đã nói hai đứa Beta này là lừa đảo mà!”

Alpha diều hâu đang nói, bỗng có một Alpha trung niên râu ria lôi thôi trông rất nghèo túng chui ra khỏi đám đông. Đám người vội né ra nhường đường, sợ bị người đàn ông bẩn thỉu này làm dơ quần áo mình. Thậm chí vài người còn bịt mũi, nhăn mặt vì không chịu nổi mùi hôi.

Nhưng khi ông ta cất tiếng, lời nói lại khiến đám đông kinh ngạc. Ông ta nhìn Tước Thu và Morfa, giọng khàn khàn nhưng chui vào tai người nghe rất rõ.

“Các cậu bán thuốc xoa dịu hả?”

Morfa tưởng ông ta lại là một tên Alpha đến gây sự nên chẳng thèm để ý. Tước Thu trả lời: “Đúng vậy.”

“Hiệu quả thế nào?”

“Tốt hơn thuốc xoa dịu của trường quân sự Darkness.”

Tước Thu vừa dứt câu thì đám đông xung quanh ồ lên xì xầm bàn tán, ai cũng dùng ánh mắt quái đản đánh giá “Beta” nhỏ nhắn nhưng mạnh miệng này.

Bọn họ cảm thấy nếu người bình thường nghe xong nhất định sẽ bỏ đi, có điều Alpha luộm thuộm kia trông chẳng giống người bình thường, đầu óc lại càng không bình thường hơn nữa.

Vì sau đó ông ta chợt cười, rồi hỏi rằng: “Bao nhiêu tiền một lọ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK