Tước Thu tỏ vẻ không quan tâm: “Không nể tình? Vậy nhân tiện tôi cũng muốn xem anh không nể tình thế nào.”
Nói xong cậu lại giơ tay bắn ba phát súng liên tiếp “bùm bùm bùm”.
Lần này Khiếu Nguyệt đã có đề phòng nên dễ dàng tránh được. Hắn điều khiển bầy sói xông về phía Tước Thu. Hơn mười cặp mắt dã thú màu xanh lục hung dữ nhìn chằm chằm cậu. Tốc độ chạy của chúng cực kỳ nhanh, thậm chí còn nhanh hơn tốc độ của gió.
Bầy sói xông tới từ bốn phương tám hướng, khí thế hung hãn. Tước Thu nhanh chóng nhìn xung quanh, phát hiện mình đã bị bầy thú dữ bao vây. Cậu không có chỗ để trốn, nên cũng không tính chạy trốn mà đứng im tại chỗ không cử động.
Khiếu Nguyệt còn tưởng rằng cậu sợ hãi trước thế trận này, tâm trạng hắn hả hê đôi chút: Quả nhiên vẫn là Omega, dọa xíu vậy đủ rồi.
Hắn giơ tay, vốn định thu bầy sói về ở khoảnh khắc cuối cùng, nhưng vào lúc này Tước Thu lại hành động.
Trong giây phút bầy sói nhảy vồ tới, Tước Thu bất chợt xoay người quỳ một gối xuống đất theo quán tính, đặt bàn tay lên lớp cát sỏi nóng bỏng bị ánh nắng thiêu đốt, vẽ ra một hình vẽ phức tạp.
Cậu nói thầm: “Máy móc ma thuật!”
Khi lòng bàn tay của Tước Thu tiếp xúc với mặt đất, mặt đất bất chợt rung chuyển dữ dội, lớp cát sỏi khẽ nảy lên. Cùng lúc ấy, hơn chục con sói bạc vồ tới đã há to miệng ra, hai hàm răng sắc nhọn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo khiến ai trông thấy cũng không rét mà run.
Những đội viên đến hỗ trợ chứng kiến cảnh tượng này đều sợ đến mức đứng tim. Mắt thấy bầy sói sắp vồ lên lưng Tước Thu, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, hàng chục chiếc gai sắt sắc nhọn đâm lên từ trong lòng đất, đường kính ước chừng bằng cổ tay của Alpha trưởng thành, chiều dài cao bằng hai ba tầng lầu.
Chúng bất ngờ mọc lên từ mặt đất, giống như một khu rừng thép bất ngờ xuất hiện giữa sa mạc hoang vu, sau khi hấp thụ ánh nắng chói chang thì phản chiếu ra ánh sáng bạc đặc trưng của kim loại.
Đàn sói bạc nhào tới hoàn toàn không có sự phòng bị, bị những chiếc gai sắt mới xuất hiện đâm cho thủng bụng. Chúng không kịp có bất cứ động tác né tránh nào mà chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết trước khi chết.
Khiếu Nguyệt hoàn toàn không lường trước được cảnh này. Hắn vốn dĩ không thực sự muốn làm tổn thương Tước Thu mà chỉ muốn hù dọa cậu rồi gọi bầy sói trở về, nhưng không ngờ năng lực tùy cơ ứng biến của cậu lại mạnh như vậy.
Hắn vội vàng triệu hồi bầy sói. Những xác thú vừa mới vừa rồi còn bị găm trên những chiếc gai sắt, máu tươi chảy xuống ồ ạt, biến mất trong chớp mắt.
Khiếu Nguyệt oán trách: “Trên đời này làm gì có Omega nào dã man tàn bạo như cậu hả?”
Là người tự tay chế tạo ra cảnh tượng máu me nhưng từ đầu đến cuối Tước Thu vẫn hết sức bình tĩnh: “Tôi thừa nhận.”
Thấy vậy các đội viên đều thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng. Hứa Phong là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Tước Thu. Cậu ta nhìn cậu từ trên xuống dưới, mắt đỏ hoe: “May mà cậu không bị làm sao.”
Cậu ta xoay người chắn đằng trước Tước Thu, nhìn Khiếu Nguyệt đầy hung dữ như có mối thù truyền kiếp với hắn vậy.
“Vô cớ làm tổn thương Omega, anh đang phạm tội đấy!”
Khiếu Nguyệt nhíu mày, quan sát Tước Thu: “Tổn thương? Cậu ta đâu có bị thương?”
Không ngờ đối phương lại mặt dày tráo trở như vậy. Hứa Phong giận đến không nói nên lời: “Anh!”
Khiếu Nguyệt thấy Alpha thỏ tai cụp nói không lại mình thì đắc ý lắm, nhưng chẳng mấy chốc hắn không thể đắc ý được nữa.
Hứa Phong nói không lại hắn, không biết chửi người, nhưng không đồng nghĩa các đội viên khác cũng vậy. Thấy Alpha lai lịch không rõ dám ra tay với Tước Thu, những thành viên trong đội tuy yếu nhưng vẫn đứng lên trong thời khắc quan trọng này. Bọn họ chắn trước mặt Tước Thu, thay nhau chửi đối phương.
“Dừng tay! Anh cậy mình là một Alpha cấp cao lại bắt nạt một Omega tay không tấc sắt sao? Anh có biết xấu hổ không vậy?”
“Rốt cuộc anh là ai? Dám ra tay với một Omega trước mắt bao người, đúng là Alpha cặn bã mà!”
“Sau khi về trường học chúng tôi sẽ báo cáo cặn kẽ với hiệu trưởng, đến lúc đó anh sẽ biết tay.”
“Sao trên đời này lại có một Alpha vô liêm sỉ như anh hả? Đế quốc đúng là đã lãng phí tài nguyên để bồi dưỡng anh!”
“Tên khốn! Đồ xấu xa!”
“Nỗi nhục của Alpha!”
Khiếu Nguyệt bị mắng cho ngu người, đứng đơ giữa đống nước bọt của đám Alpha mà hắn vẫn cho là gà mờ.
Điều tệ nhất là dưới con mắt của người đời, nhóm tân binh Alpha này nói không sai. Thoạt nhìn nguyên nhân mâu thuẫn giữa hai người là do hắn gây chuyện với Omega trước, nên mới có trận chiến lúc sau.
Chẳng lẽ mình thực sự là một tên khốn nạn không biết xấu hổ, coi thường pháp luật, bắt nạt Omega ư?
Khiếu Nguyệt bị mắng đến mức tự tẩy não bản thân luôn.
Thấy các thành viên trong đội đều lên tiếng ủng hộ mình, Tước Thu tận dụng cơ hội kết tội Khiếu Nguyệt.
“Anh nói dị năng của tôi đến từ Đoàn Trầm Sâm. Nhưng trừ lời từ một phía của anh ra thì không có căn cứ nào chứng minh tôi liên quan đến anh ta cả. Vì vậy trong trường hợp không có chứng cứ, anh không có quyền tấn công một công dân đế quốc vô hại với xã hội. Dù anh là thiếu tá hay Alpha hệ chiến đấu cấp S, chức vị cao đến đâu, cấp bậc gen xuất sắc thế nào, anh cũng không được tùy tiện tấn công tôi.”
“Tôi, tôi…”
Khiếu Nguyệt hết đường chối cãi, khoa tay múa chân lúc lâu, cuối cùng tức đến chẳng nói tròn câu.
Thấy thái độ “anh làm gì được tôi nào” của Tước Thu, cuối cùng hắn cũng hiểu rằng nếu không có chứng cứ thì khi hắn ra tay với cậu, không cần biết ai tấn công trước, tội lỗi đều sẽ thuộc về hắn. Nói một cách nghiêm trọng hơn là hành động của hắn đã cấu thành tội phạm.
Pháp luật đế quốc quy định, người gây tổn thương hay sát hại Omega trong tình huống phi cực đoan sẽ bị xử tử tại chỗ.
Với cả cho dù Khiếu Nguyệt có chứng cứ, hắn cũng không thể bắt Tước Thu. Bởi vì khi đó hắn phải đưa ra chứng cứ, công bố với tất cả mọi người rằng Thượng tướng của đế quốc không phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, mà là đã gặp chuyện không may, và hiện giờ hắn đang cần dùng nhục hình để tra khảo người trong cuộc duy nhất.
Chưa nói tới chuyện người khác có tin hay không, nếu họ thực sự tin, đến lúc đó, một khi chuyện Thượng tướng kiêm người thừa kế ngai vàng của đế quốc mất tích bị tuôn ra thì sẽ không chỉ đơn giản là chuyện cạy miệng một Omega thế này nữa đâu.
Chắc chắn cả đế quốc sẽ rơi vào hỗn loạn.
Khiếu Nguyệt tình ngay lý gian, có khổ mà không nói nên lời. Hắn đánh không lại, cũng nói không lại, không thể làm gì khác ngoài lựa chọn tạm thời từ bỏ và tìm cách khác sau khi báo cáo với Hà Kiệt Hy.
Dù sao hắn cũng đã biết được thân phận của Tước Thu. Chẳng phải cậu là học viên năm nhất của trường quân đội tinh cầu Darkness ư? Tinh cầu Darkness có lớn là bao, nếu lần này không thể moi được gì thì lần sau bù lại là được rồi.
Cân nhắc cẩn thận xong, Khiếu Nguyệt thở dài.
Hắn ra hiệu dừng lại, ý bảo đám tân binh Alpha này ngừng việc công kích mình, rồi nói với Tước Thu: “Nhóc Omega này, cậu không những giỏi đấm đá mà mồm mép cũng ghê gớm thật. Tôi không lằng nhằng với cậu nữa, kẻo các cậu lại bảo tôi là Alpha bắt nạt Omega.”
“Nhưng cậu đừng quên rằng: chạy trời không khỏi nắng. Điều mà tôi nhìn ra được thì cũng sẽ có rất nhiều người khác nhìn ra được. Hôm nay cậu ngăn được tôi, nhưng liệu ngày mai cậu có ngăn được người khác không? Khó mà nói lắm.”
Trước khi đi Khiếu Nguyệt còn ngoái đầu gửi cho Tước Thu nụ hôn gió: “Rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta. Tôi nghĩ, ngày đó không quá xa đâu.”
“Omega bé bỏng thân mến, chúc cậu ngày mai, ngày kia, mỗi một lần đều gặp may mắn giống như ngày hôm nay.”
Sau khi xác nhận Khiếu Nguyệt đã đi khỏi, mọi người mới thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Hành động ban nãy của bọn họ thực sự rất liều lĩnh, đối phương là Alpha hệ chiến đấu cấp S, nếu lỡ chọc giận thì bọn họ cũng không đủ để nhét kẽ răng cho con sói bạc của hắn đâu.
Mọi người quay đầu, rối rít hỏi thăm Tước Thu.
“Thu Thu à, cậu vẫn ổn chứ?”
“Tên Alpha đó lạ quá. Giúp đỡ xong lại đi gây sự với đội trưởng, chẳng khác gì kẻ tâm thần phân liệt.”
“Thì đó. Đội trưởng, cậu không sao chứ? Tôi thấy tên Alpha kia ra tay nặng quá.”
Tước Thu lắc đầu, cảm tạ ý tốt của bọn họ, “Tôi không sao, cảm ơn các cậu vì chuyện vừa rồi.”
Mọi người vội vàng xua tay, tỏ vẻ việc mà bọn họ mới làm không là gì so với những việc mà Tước Thu đã làm cho bọn họ.
“Lòng tốt của đội trưởng đối với chúng tôi giống như những vì sao trên trời vậy, không thể nào đếm xuể.”
“Đúng đó, chúng tôi còn phải cảm ơn đội trưởng nữa. Nếu không có cậu thì chưa chắc chúng tôi đã sống được đến bây giờ.”
Tước Thu đi lên đầu đội ngũ, thuận tay vỗ vai từng người một khích lệ: “Ngày nào đó các cậu cũng sẽ trở thành một chiến sĩ có thể đảm đương trọng trách.”
Các Alpha giống như những chú cún con được khen thưởng, mắt ai nấy đều sáng như sao và dõi theo ánh mặt trời của bọn họ.
Trên đường đi, Tước Thu vẫn đang suy nghĩ đến những lời của Khiếu Nguyệt.
Xem ra hắn sẽ không từ bỏ ý định.
Thực ra qua mấy chục phút giao tranh ngắn ngủi, con người của Khiếu Nguyệt cũng giống như lời hắn nói, tuy tính cách khác người khó diễn tả nhưng tốt bụng và tuân thủ nguyên tắc. Ví dụ như việc các đội viên dùng pháp luật của đế quốc, trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục ra để gây áp lực lên hắn đã có những hiệu quả nhất định.
Cho dù nguyên nhân căn bản nhất chính là Khiếu Nguyệt đã không chiếm được ưu thế gì khi giao đấu với cậu nên không thể tiếp tục dây dưa, nhưng dù sao đi nữa, những dấu hiệu này cũng cho thấy Khiếu Nguyệt quả thực dễ đối phó.
Mà hiện giờ, những lời trước khi đi của người dễ đối phó ấy lại không thể khiến Tước Thu ngơi cảnh giác: Một khi có người phá vỡ những bí mật, thì ngày mà cậu bị bại lộ trước thiên hạ sẽ không còn xa nữa.
Tước Thu biết, đó không phải lời đe dọa. Sợ rằng những ngày sau không thể gió yên biển lặng giống như khi tham gia lần đánh giá thực chiến này.
Cậu thở dài, đầu óc nhất thời trống rỗng, đôi mắt cũng mất đi tiêu cự.
Tước Thu vỗ nhẹ lên túi áo theo phản xạ, cậu chợt hiểu ra rằng người đang ở trong túi áo mình rất có khả năng không phải là Mao Mao hay Morfa, mà là Thượng tướng của đế quốc, người cậu không hề quen biết – Đoàn Trầm Sâm.
Một người đàn ông mà Tước Thu chỉ được thấy một lần qua màn hình vô tuyến cũ nát ở khu ổ chuột, một người đàn ông mà cậu hoàn toàn xa lạ.
Nghĩ đến đây, Tước Thu lặng lẽ rút tay về.
Giờ phút này, một hoa hồng nhỏ rất ít khi cất giấu chuyện gì ở trong lòng, lại mang tâm sự nặng nề.
Con sâu bướm trong túi áo cảm nhận được hơi ấm của Tước Thu, nó định vặn vẹo cơ thể của mình để sán lại gần, nhưng ngay sau đó lại rơi vào khoảng không.
Morfa cụp râu xuống thất vọng, đôi mắt tròn xoe màu xám trắng co lại thành hai chấm nhỏ đầy tủi thân.
Không phải cậu ta không nghe thấy những chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài. Cậu ta cũng hiểu có thể thân phận thực sự của mình là điều mà Tước Thu chống đối. Điều này khiến cậu ta nảy sinh cảm giác chán ghét đối với một nửa khác của chính mình.
Vì sao mình không đơn thuần chỉ là mình, mà lại có một thân phận khác nữa?
Cậu ta không hiểu, cũng căm ghét những ký ức mà mình đã mất đi: Nếu tất cả quá khứ đó không tồn tại thì tốt biết mấy. Cậu ta không phải là Thượng tướng cao quý mà chỉ là một người vô hình hoàn toàn ỷ lại vào Tước Thu.
Cậu ta không muốn có một thân phận hợp lý, miễn được ở bên cạnh Tước Thu, dù không ai biết đến cậu ta cũng được, không sao cả.
Thậm chí Morfa còn nghĩ, phải chăng ý nghĩa của cái gọi là quá trình tiến hóa này chính là, từ một người không hiểu gì mà chỉ ỷ lại vào Tước Thu, cậu ta sẽ biến thành một người hoàn toàn khác mà ngay cả bản thân cậu ta cũng cảm thấy rất xa lạ?
Nếu là như vậy, nếu thực sự là như vậy…
Thì cậu ta thà chấm dứt lần tiến hóa này.
Tâm trạng Morfa tệ cực kỳ.
Cậu ta nghĩ, nếu cái giá phải trả của việc lột xác hóa bướm chính là mất đi hoa hồng nhỏ của mình thì cậu ta bằng lòng mãi mãi giữ nguyên tình trạng hiện giờ, chỉ làm một con sâu bướm trong túi áo của “mẹ” mà thôi.