**********
"A lô! Con ra ngoài đi, mẹ có bất ngờ dành cho con đây". Giọng bà Kim Chung khiến Văn Thành vừa mừng vừa nôn nao. Anh áp điện thoại vào tai chạy vội xuống phía tầng dưới rồi đi thẳng ra ngoài cổng không cần gọi người giúp việc. Từ cửa nhà đến cổng là một khoảng khá xa, ở giữa là một khoảng sân rộng được trồng rất nhiều hoa hồng, nhiều nhất là hoa tỉ muội. Vườn hoa này được chính tay bà Kim Chung trồng, là sở thích của bà Kim Chung từ khi còn ở đây. Từ khi bà rời khỏi nước sang Mỹ, Văn Thành vẫn giữ lại thói quen này của mẹ, thuê người hằng ngày đến chăm sóc chúng, coi như một cách để nhớ về mẹ khi bà không còn ở bên cạnh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Kim Chung bỏ điện thoại xuống cười hiền từ ôm Văn Thành. "Sao mẹ không nói sớm để con ra sân bay đón?". Văn
Thành vẫn không khỏi ngạc nhiên. "Mẹ muốn tạo bất ngờ cho con" "Thôi mình vào nhà đi mẹ"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Anh tài xế và Văn Thành vác theo rất nhiều đồ đạc, lần này có vẻ bà Kim Chung sẽ ở lại dài dài. "Đây là..."
Bà Kim Chung không khỏi sửng sốt khi mở cửa phòng trống thường dùng để đựng đồ đạc tạm thời. Sau khi Uyên Linh đưa ông Bình đến đây thì Văn Thành đã cải tạo lại căn phòng này cho ông nằm dưỡng bệnh. "Dạ! Là bố của một người bạn con"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Kim Chung dường như không còn nghe được Văn Thành nói gì nữa. Mắt nhòe đi. Miệng lắp bắp nói không nên lời "Sao... ông ấy lại đến nông nổi này chứ?".
Văn Thành đứng sát bên nên cũng nghe rõ được câu nói của mẹ mình. "Mẹ biết ông ấy?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Kim Chung quá xúc động nên không nói được thêm nữa. Bà từ từ tiến về phía ông Bình, ngồi xuống cạnh giường, tay run run cầm lấy tay ông. Ông Bình như người ngủ say, đã bất tỉnh 2 năm nay nhưng thần sắc cũng không khác là mấy. Gương mặt chỉ nhiều vết nhăn hơn, tóc bạc nhiều hơn và gầy gò hơn một chút nhưng tất cả đường nét vẫn không hề thay đổi. Chỉ cần nhìn thôi là có thể nhận ra ngay dù đã 30 năm trôi qua.
Bà Kim Chung nắm chặt tay ông Bình, vẫn không động đậy. Nước mắt bà rơi ướt nhòe gương mặt phúc hậu, đậm chất u buồn. Văn Thành đoán mẹ đang có điều gì đó xúc động lắm nên không dám hỏi nữa, kiên nhẫn chờ một lúc nữa dòng cảm xúc lắng xuống. "Dạ, cháu chào bác ạ!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Uyên Linh hơi ngỡ ngàng khi thấy một người phụ nữ lạ đang nắm tay bố mình. Gương mặt rất hiền từ, ngược hẳn hoàn toàn với mẹ cô. Mắt lại đang chăm chú nhìn ông mà khóc. "Cô ấy chính là người bạn mà con nói?"
Bà Kim Chung khẽ quay người lại nhìn Uyên Linh. Bà hơi thoáng giật mình. Uyên Linh có nét giống bà Thu Hiền nhưng tổng thể gương mặt lại rất giống ông Bình. Người ta nói những người ở cùng nhau lâu ngày, lại có tình cảm sâu đậm giống nhau thường có nét hao hao giống nhau dù chẳng phải ruột thịt. Giống như việc hai vợ chồng sống với nhau lâu thường có nét phu thê. Bố mẹ và con nuôi thì lại giống nhau dù chẳng có quan hệ máu mủ. "Vâng ạ! Chính là cô ấy"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Kim Chung nhìn chằm chằm vào Uyên Linh. Rõ ràng toàn bộ gương mặt của cô đều toát lên vẻ thông minh và nhân hậu giống ông Bình nhưng lại có đôi mắt to, sâu thẳm, đôi mi dài và đuôi mắt ướt mang vẻ đượm buồn của một cô gái trẻ nhiều ưu tư. "Mẹ cháu tên gì?" "Mẹ cháu tên là Thu Hiền ạ?"
Bà Kim Chung thoáng chút thất vọng. Bà cũng đoán ra cô là con của bà Thu Hiền nhưng trong thâm tâm lại không hi vọng vậy. "Bác biết mẹ cháu ạ?" "À ... Chúng ta đã từng là những người bạn tốt. Cả ông
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà vừa nói vừa chỉ về phía ông Bình. "Sao bố cháu lại thành ra như vầy?" "Dạ! Chuyện dài lắm. Lúc nào tiện con sẽ kể cho mẹ nghe. Được chứ Uyên Linh?"
Không đợi Uyên Linh lên tiếng, Văn Thành đã nói thay cho cô. Anh sợ cô khó xử. Uyên Linh cũng hơi ái ngại về chuyện này nhưng khi thấy Văn Thành nhìn mình với ánh mắt tin tưởng, cô cũng khẽ gật đầu. *** "Thì ra là như vậy. Bao nhiêu năm rồi mà ông ấy vẫn không ấy vẫn không từ thủ đoạn muốn lật đổ anh trai mình.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Kim Chung tỏ ý thất vọng và có chút giận dữ. Hai tay đan chặt vào nhau nhớ lại những đấu đá thời xưa giữa ông Bình và ông Lâm. Từ thời còn yêu nhau, bà Kim Chung đã nhiều lần chứng kiến cảnh ông Lâm ghen ghét với ông Bình nhưng bằng thủ đoạn muốn giết cả anh trai mình thì bà không dám nghĩ đến.
Tiếng chuông điện thoại reo làm cắt đứt câu chuyện giữa hai người. "Mẹ! Có ca cấp cứu! Con phải vào bệnh viện ngay". Văn Thành hối hả rồi chạy về phòng mình. "Con nhanh đi đi cho kịp"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Kim Chung hối thúc Văn Thành. Dù còn muốn hỏi con nhiều chuyện nữa về ông Bình nhưng bà biết đứa con trai này của bà làm việc nghĩa khí và rất có trách nhiệm. Bà cũng không muốn làm nó chậm trễ trong công việc của mình, bà luôn tôn trọng mọi quyết định của con.
Bà Kim Chung lặng lẽ mở cánh cửa phòng của ông Bình đang nằm. Ông vẫn bất động, xung quanh đủ thứ dây nhợ lằng nhằng để duy trì sự sống. 2 năm sống như một người thực vật, không biết ông ấy cô đơn cỡ nào? Bà Kim Chung cầm lấy tay ông áp lên má mình mà khóc. "Bà. "
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tiếng một người phụ nữ quen thuộc vang lên từ đẳng sau. Bà Kim Chung ngoảnh mặt nhìn lại, đứng ngoài cửa là bà Thu Hiền, người bạn thân thuở nào. Và cũng chính là người đã phản bội lừa dối, hãm hại cuộc đời bà. Bà Thu Hiền đứng trấn trần nhìn bà Kim Chung, vừa bất ngờ vừa dâng lên niềm căm phẫn. ***
Người phụ nữ trẻ gương mặt có vẻ tức giận khi đã quá 2 tiếng đồng hồ rồi mà không thấy bạn mình tới. "Lẽ nào cô ta đã phát hiện ra điều gì nên không đến?". Người phụ nữ lẩm bẩm. "Không thể như thể được! Làm sao cô ta có thể biết chứ?". Không thể đợi được nữa, cô ta bèn đứng dậy đi lên tầng, vào thẳng phòng số 4 mà không hề gõ cửa. "Không cần đợi nữa! Cô ta không đến đâu
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Người phụ nữ trẻ nói với người đàn ông đang nằm trên giường. Anh ta có vẻ như không được tỉnh táo lắm. Cốc nước bà rót sẵn trên bàn đã uống cạn nhưng người phụ nữ này lại không hề để ý tới. "Tôi nói anh về đi! Kim Chung sẽ không đến đâu"
Vừa dứt lời thì cánh tay người đàn ông kia kéo mạnh cô ta xuống giường. Chưa kịp phản ứng vì quá bất ngờ thì người đàn ông đã nhanh chóng đè lên người cô, xé toạc chiếc váy mỏng tang một cách dễ dàng. Sức mạnh của một người đàn ông cộng với cơn kích thích của thuốc đã đến hồi đỉnh điểm không ai có thể cản được. Đôi mắt anh ta long lên, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang lõa lồ trước mắt, lao vào hôn ngấu nghiến.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Người phụ nữ ra sức quẫy đạp, kêu gào nhưng vô ích. Căn phòng đã được cách âm kín mít, chẳng ai có thể ghe được tiếng kêu của cô ta. Càng kêu gào, người đàn ông có vẻ càng phấn kích. Anh ta mạnh bạo thúc mạnh vật đang giương cao cứng ngắt vào phần thân bên dưới cô. Một cảm giác đau đớn tột cùng. Cô ta gào lên, tay bíu chặt vào lưng người đàn ông cào xé. Những vết cào rớm máu ngày càng nhiều trên tấm lưng trần dường như chả có chút đau đớn gì. Ủng hộ team chúng mình bằng cách *theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Anh ta hùng hục ra vào trong cơ thể cô rồi bất chợt rú lên đầy thỏa mãn. Một dòng ấm nóng chảy vào bên trong cô. Cả người cô cũng uốn éo theo rồi cả hai buông nhau ra nằm sõng soài trên giường. Người đàn ông dường như quả sức đã thấm mệt, thân thể đầy mồ hội quện với những vết máu loang lỗ khắp phần lưng trên, mắt mơ màng rồi ngủ thiếp đi như chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra. ***
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Thu Hiền ngẩn người, hồi ức ngày xưa ùa về khiến đầu óc bà mụ mị đi. Dù đã là vợ ông Bình nhưng bà ta không hề chiếm được trái tim ông. Không thể chấp nhận được điều này bà đã âm mưu hãm hại bà Kim Chung. Bà cũng không ngờ cái ngày hôm ấy, chính tay bà đã sắp xếp cho tên Biên đến để hãm hại bà Kim Chung, kết cục chính bà ta lại bị hắn cưỡng hiếp. Nỗi nhục này nối tiếp chồng chéo lên nhau khiến cho nỗi hận trong lòng bà ngày càng lớn. "Ai cho bà đến đây?". Bà Thu hiền trừng mắt nhìn bà Kim Chung. "Đây là nhà tôi". Bà Kim Chung chậm rãi trả lời. Đã bao lâu rồi mà cả hai người vẫn không thay đổi tính nết. Bà Thu Hiền vẫn quen thói quát nạt người khác chẳng biết phải trái đúng sai, còn bà Kim Chung vẫn một giọng lịch sự, không hề tỏ ra sự tức giận la lối dù người kia có đối xử với mình tệ bạc và phản bội mình.
Bà Thu Hiền nhận ra mình đang vào thế yếu. Dù sao đây cũng là nhà của bà ta, lỡ bà ta điên tiết tổng cổ hai vợ chồng bà ra ngoài thì bà cũng chẳng thể làm gì được. Thù cũ bà ấy còn chưa tính đến. Bà cố dẫn cơn giận xuống nhưng không thể nuốt trôi cục tức này. Mắt long sòng sọc, từng vệt tơ máu nổi lên như muốn phát điên mà không thể làm được. "Cháu chào bác!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Uyên Linh bước chân vào còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người phụ nữ này. Cô đoán chắc họ cũng đã từng quen biết nhau. Bà Kim Chung thấy Uyên Linh đến thì khẽ cười. "Cháu ở lại chăm sóc bố, ta ra ngoài có chút việc" rồi bà nhìn sang phía bà Thu Hiền gật đầu chào tạm biệt như một phép lịch sự xã giao. Phong thái cao sang nhưng vẫn thể hiện rõ là một người có văn hóa.
Bà Thu Hiền đang giận sôi máu, không đâu tự dưng lại rơi xuống người đàn bà đã từng là tình địch, là đối thủ không đội trời chung với mình. Giờ lại phải chịu nhượng bộ bà ta trong hoàn cảnh xấu hổ này, mất hết quyền lực, phải bám víu người ngoài.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Kim Chung vừa đi khỏi bà đã giáng một bạt tai lên mặt Uyên Linh. "Là mày cố tình sắp xếp phải không?"
Uyên Linh bất ngờ bị mẹ đánh, cú tát dường như chứa đựng cơn thịnh nộ quá lớn khiến miệng cô bật máu đau đón. "Mẹ! Con... "Mày đúng là đứa con trời đánh"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Uyên Linh bị đánh đau không hiểu lý do lại còn bị buông lời chửi rủa cô. Những giọt nước mắt vừa rơi xuống vì cơn đau thể xác bỗng chốc dừng lại trên má. Nước mắt ngừng chảy, một cảm giác nghẹn đắng trong lòng dâng lên khiến cảm xúc bị chai sạn đi, không khóc nổi, chỉ thấy khô khốc trong lòng. Cô đã làm gì sai chứ?
Bà Thu Hiền dường như vẫn không nhận thấy mình sai ở chỗ nào. Bà ta ngồi bệt xuống ghế, hai tay ôm mặt khóc, dường như chính bà ta là người oan ức lắm. "Sao cuộc đời tôi lại khổ thế này? Sao tôi lại sinh ra đứa con gái nghiệp chướng thế này? Mau cút ra ngoài cho khuất mắt tao?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu