**********
Chương 1Ám ảnh đêm tân hôn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đức Tuấn thô lỗ đứng phắt dậy sau khi hành sự rồi vợ vội chiếc quần vứt vương vãi trên giường nhanh chóng mặc vào, gương mặt lạnh lùng không quên nhắc nhở Uyên Linh một cách trống không như ra lệnh "Uống thuốc vào". Anh ta nhìn vợ với ánh mắt khinh bỉ mặc dù chỉ mới vừa ân ái với cô xong. Giống như kiểu vừa quan hệ với những cô gái làm nghề mua vui. "Anh..."
Uyên Linh chưa kịp nói hết câu đã bị anh ta chặn lại: "Sao? Không muốn uống à? Hay cô lại muốn chen chân vào dòng họ Nguyễn? Đừng mơ tưởng hão huyền. Ngoan ngoãn uống thuốc vào. Đừng có làm trò sau lưng tôi. Cô có sinh con chưa chắc gì tôi đã nhận. Mà ai dám đảo bảo nó là con tôi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mỗi lần ân ái xong với vợ, anh ta đều nói những câu tàn nhẫn đối với cô thì mới hả lòng. Anh ta nghĩ, đó là cách trả thù tốt nhất cho nỗi nhục mà mình phải chịu. Nhục mạ, bêu rếu cô, là cách làm duy nhất anh ta có thể làm lúc này.
Uyên Linh không nói gì, cổ họng nghẹn ứ, hai hàng lông mi đen dài rủ xuống ươn ướt, người đau ê ẩm. Cô dường như cũng quá quen với việc này, những lời lẽ nhiếc móc của chồng mình nên có tức xong cũng cố nhịn nhục. Cô túm chăn quây quanh cơ thể thành tấm áo choàng nặng nề lỗi một vị thuốc trong ngăn bàn trang điểm ra uống. Đó là vị thuốc tránh thai mà Đức Tuấn mua ném lại cho cho cô rồi ép cô phải uống mỗi lần hai người có quan hệ vợ chồng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đức Tuấn cũng không thèm để ý đến cô, anh ta đứng trước gương chỉnh lại quần áo rồi đi ra khỏi phòng, vẻ mặt nghênh ngang như vừa chiến thắng một chiến chiến. Quả thực anh ta đã thành công trong việc dày vò vợ mình.
Ngay từ đêm tân hôn, khi phát hiện ra vợ mình đã không còn trinh trắng, Đức Tuấn liền trở mặt coi cô như kẻ thù. Mỗi lần ân ái đều với thái độ hung hãn vừa thù hận như muốn ăn tươi nuốt sống cô trong chốc lát. Bề ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ hạnh phúc, yêu chiều vợ trước mặt ông nội nhưng sau lưng thì hoàn toàn ngược lại, anh ta chỉ trích Uyên Linh mọi lúc mỗi khi có cơ hội. Uyên Linh trở thành cái gai trong mắt chồng mình, lúc nào cũng khiến anh ngứa mắt muốn nhổ bỏ mà không thể được. Anh ta không thể làm trái lời ông nội mình. Uyên Linh cũng vậy, cô cần cuộc hôn nhân này vì sự an nguy của công ty gia đình mình. Cả hai người họ đều là muốn làm hài lòng ông cụ. Không thể làm trái lời ông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiếng chuông điện thoại reo cắt đứt dòng suy tư của Uyên Linh. "Alo! Bố con lại trở nặng. Con vào ngay nhé!"
Giọng điệu lo lắng của mẹ làm cô quên cả nỗi cay đẳng vừa chịu. Có lẽ tình trạng bệnh của ông không được tốt lắm. Cô vội vàng với chiếc túi xách rồi lao chiếc điện thoại trên bàn phấn. bỏ quên
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Uyên Linh và mẹ phải thay nhau túc trực thường xuyên trong bệnh viện thay bố. Thái độ của mẹ khiến cô vô cùng lo lắng.
Một đám người đang đứng túc trực trước cửa phòng bệnh. Ông Lâm, chú ruột cô và vợ ông ta cũng có mặt nhưng không có vẻ gì là lo lắng cả. Ngược lại, mẹ cô thì vừa đứng lên lại ngồi xuống dáng vẻ sợ hãi đang nói chuyện với bác sĩ. Uyên Linh vừa đi vừa chạy, hơi thở đứt quãng. "Mẹ! Bố sao rồi ạ?" " E là không còn nhiều thời gian"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mẹ cô chưa kịp lên tiếng thì ông Lâm, chú của cô chặn lại. Bà liếc nhìn Uyên Nhi rồi nhìn lén em chồng, mặt cúi xuống bất lực không dám hé thêm nửa lời. Ông Lâm mặt vẫn lạnh tanh, không thấy vẻ gì buồn hay lo dù vừa thông bảo một tin không vui về anh trai mình. Dường như tình trạng của bố cô càng tệ đi thì ông ta càng đắc ý. Bố cô mất đi, đương nhiên quyền điều hành công ty sẽ vào tay chú. "Mà bố cháu cũng bệnh lâu rồi không tỉnh. Có lẽ chúng ta nên tính phương án khác. Kéo dài chỉ thêm mệt mỏi cho cả gia đình, tốn tiền mà chẳng ích gì".
Bà Huệ, vợ ông Lâm đứng bên cạnh nói chen vào. Cả hai vợ chồng ông đang mong mỏi điều tồi tệ nhất với bố cô xảy ra càng nhanh càng tốt. Tình cảm anh em chẳng có nghĩa lý gì khi đứng trước lợi ích cá nhân. "Sao chú thím có thể nói như thế được chứ! Dù sao bệnh của bố cháu vẫn chưa đến mức nguy kịch. Bác sĩ nói có thể kéo dài thời gian" "Kéo dài thời gian? Để làm gì khi tồn tại như một khúc gỗ. Cô không thấy vô ích à? Cô không thấy mệt nhưng chúng tôi thì mệt lắm rồi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà Huệ nói như gắt lên. "Thím nói vậy là sao?"
Thím mày nói sai chỗ nào sao? “Cả chú nữa, hai người có ý gì? Cháu nói cho chú hay. Dù bố cháu có mất thì cổ phần của bố cháu trong công ty cũng không thuộc về chủ. Chủ đừng mong nuốt trọn công ty" "Cái gì? Cô đang đe dọa chúng tôi đấy à? Tưởng được gả vào nhà giàu là ngon à? Cái loại thế thân như cô cuối cùng cũng bị đả ra khỏi nhà đó không sớm thì muộn thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà Huệ nguýt dài tỏ giọng khinh bỉ. Thấy Uyên Linh mặt tối sầm lại, bà ta càng tỏ vẻ đắc ý. "Thím không biết rõ mọi chuyện thì đừng nói giùm cháu "Không phải Thu Vân đi tù thì làm sao cô có cơ hội ngồi vào vị trí cháu dâu tập đoàn Hùng Phát. Nói gì đi nữa, cô cũng chỉ là thế thân của chị gái mình. Không biết thân biết phận còn to tiếng cãi lại người lớn.
Mẹ cô đứng đó nãy giờ cũng không dám họ he nửa lời nói đỡ cho con gái. Thấy Uyên Linh có vẻ đang muốn cãi nhau với bà thím liền lôi tay cô ngăn lại "Mẹ xin con đấy rồi quay sang phía vợ chồng chú hai nhịn nhục xin lỗi: “Uyên Linh nó trẻ dại, chú thím đừng chấp nó. Dù sao nó cũng là con gái, đi lấy chồng rồi thì hết phận. Không còn vai trò gì trong gia đình này nữa "Me"!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Uyên Linh định tiếp lời thì mẹ cô đã cau mày nhìn cô ra lệnh không được nói nữa. Từ bé đến lớn, mỗi lần cô làm sai chuyện gì, chỉ cần bà cau mặt trừng mắt lại mà cô không làm theo là y như rằng sẽ bị một trận đòn tơi tả. Nhưng với Thu Vân, chị cô thì lại khác, dù hai chị em có làm sai một việc như nhau nhưng bao giờ cô cũng bị mẹ đánh đau hơn chị mình. Thậm chí cô bị ăn đòn nhưng chị gái cô thì không hề hấn gì. Chỉ cần Thu Vân nói mấy câu là mọi chuyện tội lỗi sẽ chuyển sang người Uyên Linh.
Thái độ của mẹ làm Uyên Linh chững lại. Thấy vậy, bà Huệ càng tỏ vẻ đắc ý. Nguýt dài một cái rồi kéo chồng đi thẳng. "Mẹ! Sao mẹ lại để yên như vậy?" Cô khó hiểu nhìn mẹ. Từ trước đến nay trong gia đình, mẹ cô cũng không phải hiền lành chịu nhẫn nhịn người khác. Hôm nay thái độ của mẹ làm cô thấy lạ lẫm. Hoàn toàn không giống tính cách của bà. "Mày còn muốn gây thêm chuyện gì nữa? Giờ bố mày ốm nặng. Tất cả mọi chuyện ông ấy đều nắm giữ. Tính mạng của bố mày và sự nghiệp của em trai mày đều nằm trong tay ông ấy. Mày hại một mình chị mày vào tù chưa đủ hay sao?" Ủng hộ te*am chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Uyên Linh sững người. Mẹ cô chưa bao giờ hết cay nghiệt với cô. Mỗi lần có chuyện gì đều lôi cô ra để chửi rủa. Rõ ràng mẹ cô biết Thu Vân giết người chứ không không phải cô. Sự xô xát xảy ra hôm đó cũng bắt nguồn từ Thu Vân. Mọi người đều chứng kiến chính tay Thu Vân đã ngộ sát người không phải để cứu em mình. Thế nhưng bà luôn cay nghiệt, đổ mọi tội lỗi lên đầu Uyên Linh. "Con xin lỗi mẹ! Co sai rồi"
Uyên Linh nói trong nghẹn ngào, cố gắng giấu những giọt nước mắt vào trong để không khóc trước mặt mẹ. Cho dù cô có khóc thì những giọt nước mắt mặn chát kia cũng không bao giờ làm cho bà động lòng. Trong thâm tâm bà, đứa con gái này dù ngoan ngoãn, hiếu thảo, xinh đẹp, tài giỏi đến đâu cũng không thể lấp đi nỗi nhục trong lòng. Cô là oan gia của cuộc đời bà trong một lần bị cưỡng hiếp. Bí mật này chỉ có bà biết. Ngay cả người đàn ông bố ruột của cô cũng chưa lần gặp lại. Bản thân Uyên Linh lại càng không thể nào. Cô chỉ cảm thấy ngay từ nhỏ, bà đã tỏ ra thiên vị với hai đứa con gái do chính mình sinh ra. Bà yêu thương Thu Vân bao nhiêu thì lại ghét bỏ Uyên Linh bấy nhiêu. Uyên Linh càng nỗ lực phấn đấu cỡ nào cũng không thể làm vừa mắt bà. Cô chỉ biết ngậm ngùi đứng lùi lại phía xa mẹ mình, càng không dám gần gũi mỗi khi có tâm sự. "Mẹ về đi, để con thay mẹ trông ba"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Uyên Linh cúi đầu không dám đối diện với mẹ. Bà vừa đứng dậy định đi vào phòng thu dọn đồ đạc thì đã nghe tiếng điện thoại reo. "Là con đây. Uyên Linh có ở cạnh mẹ không a? Con gọi cho cô ấy mà không được"
Đức Tuấn gọi cho mẹ cô. Bà lẳng lặng đưa điện thoại cho Uyên Nhi mặt hơi khó chịu như đã bị làm phiền. "Cô sao thế? Sao gọi mãi không bắt máy?" "Tôi... Tôi vội quá để quên máy ở nhà rồi" "Cô lúc nào chả có lý do". Giọng Đức Tuấn gắt gỏng "Ông nội gọi về nhà lớn dùng cơm. Cô chuẩn bị đi tôi đến đón. Nhớ giữ mồm giữ miệng biết chưa".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không chờ Uyên Linh trả lời, anh ta đã tắt máy một cách lạnh lùng. Uyên Linh nhìn mẹ cúi đầu "Con xin lỗi. Con có việc quan trọng phải đi ngay. Mẹ trông bố giúp con".
Bà Tầm nhìn cô hẳn học "Cuối cùng cũng chẳng giúp được gì. Mày đúng là của nợ". Nói rồi bà đi thẳng vào phòng bệnh đóng cửa cái "rầm" không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Uyên Linh lòng nặng trĩu bước đi. Mỗi bước chân nặng tựa ngàn cân. Tất cả mọi người, cả mẹ, cả chị và chồng cô bây giờ đều coi cô như người thừa, là đồ bỏ đi, là cái gai trong mắt họ. Bản thân cô cũng không nghĩ ra mình đã làm điều gì sai mà khiến tất cả mọi người đều căm ghét mình đến vậy. Cô ngước mặt lên trời rồi nhầm nghiền đôi mi nặng trĩu, thầm ước giá như mình có thể biến mất khỏi thế gian này thì tốt biết mấy.