**********
"Chắc chắn là nó chứ không ai khác. Mẹ kiếp! Nó dám ra tay trước chúng ta"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ông Lâm tức tối đi đi lại lại trong phòng ngủ. "Thì tôi đã bảo ông rồi, phải hành động sớm chút. Con bé đó không dễ đối phó. Giờ lại thêm gia đình chồng hậu thuẫn nữa. Thật như hổ mọc thêm cánh"
Bà Huệ trách móc. "Ai mà biết được nó hành động sớm thế" "Giờ ông tính sao? Ông Bình vẫn còn sống ngày nào thì chúng ta chưa thể đường đường chính chính ngồi vào ghế tổng giám đốc được. Tuy rằng bây giờ chúng ta là cổ đông lớn nhất nhưng lỡ ông ấy tỉnh lại thì tất cả sẽ trả lại ông ấy. Như vậy công sức bấy lâu của chúng ta chẳng phải đổ sông đổ biến rồi ư "Chỉ cần chúng ta có được cổ phần của mẹ con bọn họ là cũng có thể áp đảo ông ta rồi. Dụ thằng Thắng với mẹ nó thì dễ, còn Thu Vân và Uyên Linh thì chắc khó" "Thu Vân à? Cái con nhỏ đó đối phó không khó. Nó ghét Uyên Linh như vậy, chỉ cần khích bác nó vài câu để chị em nó mâu thuẫn là có thể lấy được dễ dàng. Chuyện này ông cứ giao cho tôi"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Huệ cười nham hiểm khi nghĩ đến Thu Vân. Bà ta thừa hiểu Thu Vân không ưa gì Uyên Linh, thậm chí còn căm thù là đằng khác. Chuyện Uyên Linh được gả cho Đức Tuấn đã khiến cho Thu Vận thù em gái mình đến tận xương tủy. Vì vậy bà ta vẫn thường hay chọc ngoáy vào điểm này. Có thể lợi dụng nó để gia đình cô tan đàn xẻ nghé, dễ dàng đối phó hơn. *** "Thu Vân đã đồng ý tiết lộ nơi ông ta điều trị nếu chúng ta khiến Uyên Linh phải ngồi tù". Ông Lâm hớn hở báo tin cho bà Huệ. "Tôi nói rồi mà. Con bé đấy rất ích kỷ và tham lam, sẵn sàng làm mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình không từ anh em ruột thịt. Giống hệt như mẹ nó". Bà Huệ cười đắc ý. "Bước tiếp theo sẽ làm sao?" "Trước mắt cứ đồng ý để nó tiết lộ với chúng ta nơi ở của ông Bình. Còn về Uyên Linh, tôi sẽ cho người theo dõi, chờ dịp thuận lợi tháo phanh xe của để nó gây tai nạn hoặc là kết liễu cuộc đời nó luôn để tránh tai họa về sau "Như thế có quá tàn nhẫn không?"
Ông Lâm không đành lòng. Dù sao Uyên Linh cũng là cháu gái ông. Ông đã chứng kiến nó lớn lên từ nhỏ. Giờ lại ra tay giết chết chính cháu mình chẳng phải là quá độc ác sao? "Tàn nhẫn? Ông không nghe người ta thường nói thương trường là chiến trường à? Không triệt tiêu nó trước thì có ngày nó cũng quay sang triệt hạ mình. Mà con bé Uyên Linh, ông cũng biết nó luôn đối đầu với chúng ta mà. Nếu nó lại phát hiện ra chúng ta hãm hại bố nó dễ gì nó tha cho mình. Cứ một giải quyết một lần cho nhanh gọn
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Huệ tuyên bố thẳng thừng không chút nghĩ ngợi hay đắn đo gì. Trong gia đình hay công việc bà cũng luôn là người quyết định mọi chuyện. Ông Lâm chỉ có tiếng là nắm quyền chứ thực chất mọi đường đi nước bước của ông là do bà Huệ vạch sẵn. Ngay cả kế hoạch thủ tiêu ông Bình cũng là do bà Huệ định ra.
Ngày xưa khi ông Bình còn nắm quyền, bà Thu Vân lúc nào cũng muốn đè đầu cưỡi cổ bà Huệ. Hai người phụ nữ này đều xuất thân nghèo khó và tham vọng như nhau, cổ chen chân vào gia đình giàu có bằng mọi cách. Nhưng so về mưu mô thì bà Huệ lại tâm cơ và thông minh hơn. Hiểu được tình cảnh lúc ấy, chồng thì yếu thế hơn hẳn ông Bình nên bà ta luôn cố gắng nín nhịn chị dâu. Thỉnh thoảng bị bà Thu Vân mỉa mai, bà ta cay lắm nhưng vẫn nhịn nhục. Trong lòng luôn toan tính, chắc chắn có một ngày sẽ đứng trên đầu bà Thu Vân và sẽ cho bà nếm trải nỗi nhục này.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ông Bình đột ngột bị bệnh không phải là không có lí do. Chính bà Huệ tình cờ biết được bí mật mà bà Thu Vân lâu nay giấu kín báo tin cho ông, cố tình để ông bị sốc mà đột quỵ. Bà ta lấy hai mẫu tóc của ông Bình và Thu Vân gửi đi xét nghiệm ADN. Kết quả đã không làm ngoài dự đoán, họ không phải là cha con ruột. Nhận thấy thời cơ đã đến, bà Huệ gửi một lá thư nặc danh cùng với tờ chứng nhận kết quả xét nghiệm, đồng thời cũng tiết lộ, nếu ông không tin có thể tự mình đi kiểm tra.
Đứa con gái mà mình yêu thương nhất lại không phải là con ruột của mình. Người phụ nữ luôn đầu gối tay ấp với mình lại cắm sừng mình khi đã trở thành một phu nhân của một tập đoàn nổi tiếng. Chưa kể chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh tiếng của ông và của cả công ty sẽ bị hủy hoại. Ông Bình không thể chịu đựng được cú sốc này. Bên ba trên thương trường bao nhiêu năm nay, chuyện thất bại gì ông cũng đã trải qua, nhưng thất bại trong tình thân thể này quả là một cú tát cực mạnh vào ông. Ông Bình bất ngờ bị lên cơn đột quỵ và ngã sấp trong phòng riêng. Ông Lâm đã chờ sẵn và thu dọn mọi thứ, cố tình để ông Bình không thể cứu chữa mới gọi bảo vệ. Nhưng thật không may là cô thư ký đã vào phòng ông và phát hiện ra trước. *** "Uyên Linh, con phải chuyển bố đi chỗ khác ngay lập tức. Ông ta đã phát hiện ra chỗ của bố con rồi" "Hả? Sao a?" "Không bàn nhiều nữa. Con phải nhanh chóng đến đây để chuyển bố con đi ngay"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bà Thu Hiền vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Thu Vân và ông Lâm nên vô cùng lo sợ. Mặc dù biết Thu Vân không ưa Uyên Linh nhưng bà cũng không thể ngờ rằng, Thu Vân lại có thể mất hết lý trí như vậy. Mặc cả an uy của bố và hãm hại em mình đến cùng. "Còn nữa, nhất định không cho ai biết thêm, kể cả Thu Vân" "Sao a?" "Nghe mẹ đi, bao giờ ổn định thì mình tính tiếp"
Uyên Linh lo lắng không biết sẽ chuyển bố mình đi đầu. Đầu óc vô cùng rối ren. Mọi chuyện cứ ùa đến cùng một lúc. Những chuyện vui vẻ thì chưa thấy những rắc rối của gia đình lại cứ ập hết lên đầu cô. "Văn Thành, đúng rồi! Con hãy gọi cho Văn Thành Bà Thu Hiền có vẻ mừng rỡ khi nghĩ đến anh, dường như là một lối thoát cho bà mỗi khi gặp bất lợi. "Văn Thành?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Uyên Linh trố mắt hỏi lại mẹ mình. Bà Thu Hiền rõ ràng rất ghét Văn Thành nhưng cứ gặp khó khăn thì lại muốn Uyên Linh nhờ vả anh. Những câu mắng chửi với thái độ hằn học của bà đối với Văn Thành như thế là đã quên sạch. Chẳng còn chút liêm sỉ nào. Nếu như ngày xưa thì bà sẽ không bao giờ chịu cúi đầu nhờ nhỏ người khác như vậy. Đặc biệt là những người mà bà ghét căng ghét đắng như Văn Thành hay Uyên Linh. Nhưng giờ đây bà không còn lựa chọn nào khác nữa. Bà phải cứu chồng mình, nhất định phải đưa ông Bình đến nơi an toàn nhất. Mà ở đây chỉ có Văn Thành mới làm được điều đó mà thôi. Cập nhật *chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Cả đời bà Thu Vân luôn ghen ghét đố kị với người khác. Người nghèo khổ thì khinh thường, kẻ tài giỏi giàu sang thì ghen ghét. Không ai có thể vừa mắt bà. Xuất thân từ nghèo khó nhưng lại có nhan sắc vô cùng xinh đẹp, lại khéo mồm khéo miệng bà dễ dàng lọt vào mắt xanh của nhiều công tử thế gia. Điều đặc biệt nữa là bạn lại kết giao được với rất nhiều tiểu thư con nhà giàu nên cũng không khó khăn gì có được mối quan hệ với những người đàn ông giàu có. Trong đó có ông Bình nhưng tiếc là ông lại không yêu bà, lấy bà chỉ vì trách nhiệm. Bà Thu Vân trầy trật lắm mới có thể trở thành vợ ông. Phụ nhiều người, ruồng rẫy ngay cả với con gái ruột của mình nhưng chưa bao giờ bà phụ bạc chồng. Tình yêu của bà đối với chồng quá lớn. "Chẳng phải nó luôn nghe lời con sao?" "Nhưng ... Mình phiền anh ấy nhiều quá rồi" "Con còn sĩ diện hão nữa sao? Lúc này là lúc nào rồi? Thể diện có cứu sống được bố con không?" "Vâng!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Uyên Linh miễn cường gật đầu. Cái cách nói chuyện của bà và Thu Vân giống hệt nhau. Mỗi lần cầu xin Uyên Linh mở miệng ra là quên sạch sẽ những gì mình đã từng nói trước đó, đã từng sỉ nhục người khác như thế nào. Nhưng oái oăm thay, Uyên Linh lại luôn mềm lòng trong những tình huống như thế này. Có vẻ như nếu kêu cô nhảy vào lửa có thể cô cùng nghe theo. Sự sáng suốt của Uyên Linh sẽ trở nên vô nghĩa khi đối diện với những người thân của mình. Chỉ cần có được tình thân ấy cô sẵn sàng đánh đổi tất cả, kể cả tính mạng của mình. Sự cô độc trong tâm hồn một đứa trẻ thật đáng sợ. *** "Vậy tạm thời cứ đưa chú đến nhà anh đi"
Uyên Linh cúi đầu lặng lẽ gật gật. Cô chẳng dám đối diện với Văn Thành nữa. Đối với anh cô hàm hơn anh quá nhiều. Thậm chí còn hơn những người đã sinh ra cô. "Cảm ơn anh" "Giữa em và anh còn có lời này nữa sao"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Văn Thành cười cười nhìn Uyên Linh. "Nói những lời này thật là thừa. Nhưng đúng là em đã phiền anh nhiều quá. Không biết làm cách nào để trả ơn anh" "Cách trả ơn anh tốt nhất là phải sống cho thật hạnh phúc. Biết chưa?"
Uyên Linh ngước nhìn Văn Thành, anh luôn ấm áp như vậy. "Cô gái nào có phước lắm mới được được gả cho anh?". "Chàng trai nào có phước lắm mới lấy được người vợ như em"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Câu nói của Văn Thành khiến Uyên Linh không nhịn được cười. Lâu lắm rồi cô mới nở nụ cười. Văn Thành luôn có một biệt tài là sẽ chọc cho cô cười dù trong tình huống nào. "Như thể có phải tốt hơn không? Rõ ràng, em cười rất đẹp"
Uyên Linh hơi ngượng ngùng. Có lẽ chỉ khi bên anh cô mới có cảm giác an toàn và được bảo vệ. Bao nhiêu âu lo tạm thời lắng xuống. Cảm giác Văn Thành như một thiên thần được ông trời đưa xuống bảo vệ cho và giúp đỡ mỗi khi cô bước tới đường cùng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu