Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



"Cô dám lừa tôi?". Ông Lâm tức tối quát vào mặt Thu Vân. "Lừa chú? Tôi lừa chú làm gì?". Thu Vân đáp lại vẻ tỉnh bơ. "Tôi đã cho người đến bệnh viện Hợp Đức để kiểm tra nhưng hoàn toàn không có ai tên Bình nhập viện như cô nói. Cô mà dám lừa tôi là không xong đâu". "Chú cũng biết, tôi hận con Uyên Linh đến mức nào mà. Tôi mới là người muốn kế hoạch của chúng ta nhanh chóng thành công hơn cả chú. Nhưng chắc là nó đã đánh hơi ra điều gì nên lại bước trước chúng ta hơn một bước". "Giờ cô tính sao?" "Chú yên tâm. Việc này chắc chắn là do nó làm. Chỉ cần là nó làm là tôi sẽ có cách trị"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Thu Vân xoay xoay điều thuốc trên tay rồi châm lửa hút. Từ khi ông Bình bị bệnh, không còn ai quản nữa cô ta sinh thói ăn chơi sa đọa, đi vũ trường, uống rượu, hút thuốc, thậm chí chơi cả bóng cười... đủ thứ tệ nạn của một dân chơi. Đó mới là bản chất của con người cô. Bà Thu Hiền có khuyên ngăn nhưng không được. Từ nhỏ đã quen được bà chiều chuộng sinh hư đốn, Thu Vân chẳng coi lời mẹ ra gì. Ngày xưa khi ông Bình còn sống, cô còn nể sợ vài phần. Nay ông Bình nằm một chỗ, cô như con ma nữ bị nhốt lâu năm trong hang động được giải phóng. Bà Thu Hiền nhận rã cái sai ở mình nhưng lại chưa bao giờ thừa nhận nó. Chính bà đã làm hỏng cuộc đời của 2 đứa con gái mình. "Việc này, tôi giao cả cho cô. Làm không xong thì đừng có trách tôi không niệm tình thân"



Ông Lâm nói như đe dọa. Thu Vân cười nhếch mép không nói gì. Tình thân, ông ta còn có thể thốt ra hai từ này mà không biết ngượng mồm. Ngay cả đến anh trai ruột mình, ông ta còn muốn hại chết thì một đứa cháu gái như mình là cái thá gì. Thu Vân nghĩ thầm. Tất cả các người cũng chỉ vì lợi ích cá nhân, cũng giống nhau mà thôi. Ra điều nhân nghĩa cái gì chứ, chỉ tổ làm cho người khác cười vào mặt cho mà thôi. Đúng là càng giàu có con người ta càng giỏi che đậy, hành động và lời nói hoàn toàn trái ngược hẳn nhau. Khi mà lợi ích cá nhân được đưa ra cần đong đong đếm thì tình thân chẳng đáng một xu.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ông Lâm cũng không ưa gì Thu Vân và Thu Vân cũng vậy. Chẳng qua hai người hợp tác với nhau bởi vì có chung một kẻ thù là Uyên Linh. Nếu so sánh giữa 2 cô cháu gái mình thì ông Lâm có phần yêu quý Uyên Linh hơn bởi từ nhỏ Thu Vân đã quen thói hống hách, không coi ai ra gì. Kể cả chú thím mình. Nhưng Uyên Linh thì lại khác, cô luôn khiêm nhường và kính trọng người khác, nhất là bậc tiền bối của mình. Từ khi biết Uyên Linh không phải cháu ruột mình, ông Lâm cũng có phần ghét bỏ cô và lần này thì quyết tâm trừ bỏ. *** "Mẹ cùng một giuộc với nó bao giờ thế?"



Thu Vân tức giận hét lên với bà Thu Vân nhưng mẹ cô cũng quyết không hé răng nửa lời. "Mẹ coi con là người ngoài, mẹ bênh vực nó, giờ còn về phe với nó chống lại con. Mẹ cấm con đến thăm bố giờ lại không cho con biết nơi bố ở nữa. Ý mẹ là sao đây?" "Là sao thì con là người tự hiểu rõ nhất"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bà Thu Hiền cay đắng. Bà rất yêu thương Thu Vân, luôn đứng về phía con gái bà. Bà cũng không bao giờ nghĩ rằng, có ngày nó quay lại phản mẹ nó, ngay cả bố ruột nó cũng không tha. Còn Uyên Linh, không có mối quan hệ máu mủ với ông lại luôn tìm cách bảo vệ ông. "Mẹ đã nghe được chuyện gì rồi phải không? Mẹ hiểu lầm con rồi"



Thu Vân hạ giọng van nỉ. Cô lờ mờ đoán ra bà Thu Hiền đã biết được bí mật gì đó ở cô nên mới giả bộ đáng thương. "Thu Vân! Mẹ là mẹ của con, là người sinh ra con và nuôi con lớn khôn. Mẹ còn không hiểu tính tình của con sao? Nhưng mẹ xin con dừng lại đi, đừng đi quá xa như vậy. Con hận Uyên Linh thì cứ nhằm vào nó, hà cớ gì lại nhằm vào bố con? Ông ta là bố ruột của con đấy. Lẽ nào con nỡ ra tay tàn độc như vậy?"



Anh nợ em một câu yêu thương!









Thu Vân hiểu ra mọi chuyện, nhếch mép cười một cách lạnh lùng. "Tàn độc ư? Con như vậy mới đúng là con của mẹ đấy. Đến con gái ruột của mình mà mẹ còn ghét cay ghét đắng, một hai muốn nó biến mất khỏi cuộc đời mình thì việc làm của con có đáng là gì. Mẹ à! Con là đang học mẹ đó"



Thu Vân trở nên ích kỷ và tàn nhẫn đến đáng sợ. Bà Thu Vân không thể nói được cô nữa rồi. Nói sao được nữa chứ. Cô ta nói không sai, bản thân bà đã làm những gì đối với con gái mình, đã hắt hủi và sỉ nhục một đứa trẻ do chính mình sinh ra sao? Quả thật cô ta giống hệt bà, từ bản tính đến những lời nói cay độc. Biết trách ai bây giờ ngoài bản thân bà. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy. Đây chính là quy luật của cuộc sống, không thể tránh được. "Nếu mẹ nhất quyết không cho con biết nơi ở của bố thì cũng không sao. Con tự biết phải làm thế nào. Nhưng mà... Đến lúc đó thì mẹ đừng trách con không nói trước".



Anh nợ em một câu yêu thương!










Thu Vân hăm dọa mẹ mình. Cô đã thay đổi hoàn toàn rồi. Ranh giới giữa tội ác và sự ích kỷ quá mỏng manh. Bà chỉ nghĩ Thu Vân ghen ghét em gái mình thì cùng lắm là hại nó khổ sở chứ không đến mức không từ một thủ đoạn nào như thế này. Thu Vân hoàn toàn đã trở thành một ác quý. *** "Uyên Linh, chị muốn đến thăm bố" "Nhưng em...Bây giờ bố đang gặp nguy hiểm nên không tiện cho nhiều người biết" "Nhưng chị đâu phải là người ngoài"



Uyên Linh đắn đo, mấy lần cũng muốn nói cho Thu Vận biết chỗ ở của ông Bình nhưng nhớ lời dặn của mẹ cô lại thôi. Cô cũng rất khó hiểu khi bà Thu Vân nhất quyết dặn đi dặn lại cô bằng mọi giá không được tiết lộ cho Thu Vận biết. Bà yêu thương Thu Vân thế, lẽ nào... Uyên Linh suy nghĩ hồi lâu, cô đoán cũng phải có chuyện gì nghiêm trọng lắm mẹ mới cấm cô nói với Thu Vân chuyện của bố. Từ trước đến nay bà chưa hề có thái độ như vậy đối với đứa con gái mà bà coi như của báu. "Chị yên tâm, bố đang ở một nơi rất an toàn. Khi nào ổn thỏa em sẽ đưa chị đến thăm bố. Bây giờ mọi động tĩnh của chúng ta đều có tại mắt của ông Lâm. Chị chịu khó chờ em một thời gian nữa" "bop" Ủng hộ te*am chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом



Anh nợ em một câu yêu thương!








Uyên Linh bất ngờ bị Thu Vân tảng cho một bạt tại đau đón. "Mày là đồ trơ trẽn, đồ đạo đức giả! Tao thừa biết mày đang ngăn cách tình cảm giữa bố và tạo. Từ nhỏ đến lớn mày luôn tìm cách để bố yêu thương mày mà ghét bỏ tao. Mày chưa bao giờ coi là chị em đúng không?"



Chưa hết ngỡ ngàng vì tự nhiên bị ăn một bạt tại vô cớ lại còn bị Thu Vân vu oan bằng những lời lẽ khó nghe. Những lời này cô còn chưa từng nghĩ đến nữa là hành động, có vẻ như giống cách Thu Vân đang tự nói về mình hơn.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Uyên Linh mím chặt môi, hận một nỗi người đang mắng chửi cô lại chính là chị gái ruột của mình. Nếu không cô đã không chịu nhượng bộ để người ta vu oan và nhục mạ như vậy. Trái tim tổn thương của Uyên Linh lại rỉ máu, cô đau đớn nhớ lại tất cả những chuyện xưa cũ mà chị gái đã đối xử với mình. Những lầm lỗi của cô gây ra cô đều đổ lỗi cho em gái. Lần này cũng vậy, những lời lẽ cô vừa thốt ra hả không phải đang nói về bản thân mình hay sao, vậy mà cô đã hiển nhiên ụp thẳng lên đầu Uyên Linh một cách trắng trợn.



Mắng lại không được, đánh cũng chẳng xong, Uyên Linh gắng dẫn cơn giận toan bỏ đi thì bỗng nhiên Thu Vân quỳ xuống nằm lấy vạt áo cô "Chị xin lỗi! Tại chị nóng vội quá nên sinh hồ đồ rồi. Chị nhớ bố chị chỉ muốn thăm ông một chút thôi, được không em?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Thu Vân quay ngoắt 180 độ như chưa từng xảy ra chuyện gì trước đó. Bộ mặt hung hãn ghê gớm vừa rồi phút chốc đã trở thành đáng thương, sầu thảm biết bao. Nếu thi tuyển diễn viên, chắc hẳn chẳng ai có thể qua mặt được cô gái này. "Chị! Chị đứng lên đi! Đừng làm thế. Em không trách chị. Em cũng đang ráng tìm cách để bố mình ổn định hơn, gia đình chúng ta lại được sum họp đàng hoàng. Chị ráng chờ em một thời gian ngắn nữa thôi" "Nhưng chị chỉ muốn nhìn bố một chút thôi. Em có thể cho chị xem hình ảnh của bố. Chỉ xem thôi, chị muốn nhìn thấy bố bây giờ như thế nào. Hay là em quay phim hình ảnh của bố cho chị xem. Cái này chắc là được chứ?"



Uyên Linh suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu đồng ý. "Thôi được rồi, như ý chị vậy. Hôm nào rảnh em chụp hình của bố cho chị xem. Chị cổ chờ em" "Chị muốn xem bố mình chân thật một chút. Em quay phim nha. Đừng chụp ảnh". Thu Vân nảy ra ý đồ này với mong muốn Uyên Linh trong lúc quay phim sẽ để lộ sơ hở hoặc dấu vết gì đó về nơi ở của bố mình. "Vâng! Em hứa. Chị yên tâm đi"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Một lần nữa Uyên Linh lại mềm lòng trước bộ dạng đáng thương của cô chị gái nham hiểm mà không mảy may nghi ngờ về ý đồ đen tối của cô ta. Cô quỳ xuống đỡ lấy hai tay Thu Vân đứng dậy. Thu Vân cũng cay cú lắm vì đã dùng mọi cách, mềm có rắn cũng có mà Uyên Linh vẫn không chịu tiết lộ. Nếu cứ đẩy mâu thuẫn giữa hai người lên cao thì Uyên Linh sẽ phản kháng lại để bảo vệ an toàn cho bố. Thu Vân hiểu rõ điểm này của Uyên Linh nên đành ngọt nhạt, xuống nước diễn tiếp vở kịch này chờ cơ hội vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK