Các học sinh trung học cùng giới thường thích tụ tập cùng nhau, các nam sinh cùng nhau đá bóng, các nữ sinh kết bạn đi vệ sinh đều là chuyện thường gặp, còn có ăn cơm, nói chuyện, làm bài tập càng không cần phải nói ——— Tất nhiên, yêu đương là ngoại lệ.
Đây cũng là lí do Trâu Văn Đào chắc chắn rằng Tiêu Duyệt Vân sẽ sang cậy nhờ mình. Dù sao thì sáng nay trong lớp cũng nói vài câu với nhau mà.
Ban đầu Trâu Văn Đào còn đang nghĩ rằng có nên phát lòng từ bi dắt y đến nhà ăn ăn cơm hay không, không ngờ đến tên nhóc này vừa tan học liền ngay lập tức chạy mất dạng.
Bây giờ còn tự tát vào mặt bản thân trước đám đông nữa! Quả thật là không biết tốt xấu! Trâu Văn Đào càng nghĩ càng khó chịu trong lòng.
Thật ra Tiêu Duyệt Vân chỉ là làm theo thói quen mà thôi.
Vài người bạn khuê mật của y phần lớn đều là Lam nhi và tiểu thư của nhà võ tướng, tính cách hoạt bát hào sảng, con gái của quan lớn danh gia vọng tộc ở biên thành cũng đều mang chút ngổ ngáo độc nhất vô nhị.
Về phần nam nhân...... Nhờ có sự giáo dưỡng của mẫu thân Quách thị, từ nhỏ đến lớn trừ phu tử và hạ nhân ra thì y vốn không gặp được bao nhiêu nam nhân bên ngoài, ngay cả trong quân doanh cũng rất hiếm khi có thể đi.
Đối với Tiêu Duyệt Vân mà nói, kết thân với nữ nhân so với nam nhân thì càng thoải mái hơn. Huống hồ gì cơ thể của nữ tử vốn so với Lam nhi càng mảnh mai hơn một chút, Tiêu Duyệt Vân hiển nhiên rất vui lòng mà giúp đỡ các nữ sinh.
Đến thời đại này được vài tháng, Tiêu Duyệt Vân đã từng bước thích nghi việc ở chung với các nam sinh, tự bản thân mình cảm thấy đã biểu hiện giống như một người nam giới bình thường rồi.
Tiết tiếng Anh trưa nay lúc bạn cùng bàn tiến lại gần giảng bài, phản ứng đầu tiên của y không phải chính là không trốn tránh sao?
" Chào mọi người. " Tiêu Duyệt Vân hướng về các nữ sinh trên bàn nở một nụ cười chào hỏi không hề giả trân miếng nào, bàn vuông sáu người thêm y nữa là vừa đủ.
" Chào cậu. " Các nữ sinh hưng phấn, sôi nổi đáp lại, nữ sinh vừa nãy nhiệt tình vẫy tay với y vừa vặn ngồi ở kế bên y, chỉ là không biết vì sao đột nhiên lại trở nên khép nép, ngượng ngùng nhỏ giọng chào hỏi y, động tác rất nhẹ nhàng.
" Đây đều là các bạn nữ trong lớp chúng ta, chắc là cậu vẫn chưa biết tên nhỉ. " Đào Tố Đan rất có phong phạm chủ nhà đem từng người từng người giới thiệu, mấy người bọn họ rất nhanh đã trở nên quen thuộc.
EDITOR: Thy
Lúc bắt đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng dần dần phát hiện ra Tiêu Duyệt Vân nho nhã lễ độ, rất giản dị dễ gần, hơn nữa hầu như hỏi thì nhất định sẽ trả lời, thế là mọi người liền thả lỏng, nhiệt tình đến mức Tiêu Duyệt Vân xém chút nữa là không chịu nổi.
Ngày sinh, quê quán, chiều cao, cân nặng, lúc trước học ở đâu, có sở thích gì, tại sao thân thủ lại tốt như vậy, những câu hỏi này còn xem như là bình thường. Tiêu Duyệt Vân có thể căn cứ vào cách giải quyết vấn đề đã nghĩ kĩ trước đó để trả lời được.
Nhưng nhóm máu, ba vòng, chòm sao và tiêu chuẩn chọn vợ...... khiến cho Tiêu Duyệt Vân dở khóc dở cười, đáp án của những câu hỏi này phần lớn y đều không biết.
Thế là Tiêu Duyệt Vân thuận tiện từ trong miệng của những nữ sinh nhiệt tình giúp đỡ này tính ra được y hoá ra là cung Cự Giải.
"A, có ai đó đã đăng video lúc nãy của cậu lên diễn đàn trường nè! "
Lời nói vừa phát ra, những người khác cũng sôi nổi lấy điện thoại ra, vùi đầu lướt bài đăng.
Mặc dù Tiêu Duyệt Vân không cảm thấy hứng thú với video của mình cho lắm nhưng vẫn hỏi thăm cách vào diễn đàn của trường.
Nữ sunh kế bên rất nhiệt tình nói cho y biết địa chỉ trang web.
Tiêu Duyệt Vân đăng nhập ngay sau đó, thấy cần đăng ký liền rất thuần thục điền thông tin vào.
Vài tháng này y thường ngụp lặn ở các diễn đàn, cũng đăng vài bài, phần nhiều là nêu ra câu hỏi nhờ sự giúp đỡ nên cũng không xa lạ gì với những trang web này.
Rất nhanh vào được diễn đàn trường Hoa Phong liền nhìn thấy một bài đăng trên trang chủ đang có độ hot cùng bạo hồng do nhận được rất nhiều sự quan tâm.
【 Tiêu đề bài viết: Không biết có phải hoa mắt không nữa, lúc nãy trong cao nhị xuất hiện một bạn nam lạ mặt siêu đẹp trai luôn! Cầu info! Quỳ gối cảm ơn nhiều! 】Thời gian đăng: Khoảng 9 giờ trưa hôm nay, là lúc Tiêu Duyệt Vân từ trường tiểu học gấp rút chạy như bay đến trường, lượt bình luận của bài đăng này đã vượt mốc 400 rồi.
Tiêu Duyệt Vân nhấp vào nhìn lướt qua.
Ban đầu chỉ có vài câu trả lời lác đác, chủ yếu là bày tỏ sự ngờ vực, nói cái gì mà không có hình ảnh, không có tính chân thực.
Sau đó, trong tiết học thứ 2, số lượng bình luận của bài đăng đột nhiên tăng vọt, có người tiếc nuối nói rằng soái ca đi nhanh quá không kịp chụp hình lại, sau đó có người đăng lên bức ảnh trong phòng làm việc mà mình đã " liều chết " để chụp trộm, khiến cho rất nhiều người cùng nhau liếm màn hình, cả đám đều quỳ gối cảm ơn. Càng thần thông hơn nữa là các thông tin của y như tuổi tác, lớp, họ tên và chiều cao tính ra được đều đăng lên hết.
EDITOR: Thydangbideadlinedi
Tiếp theo, còn có người chụp lại ảnh của y trong lúc đang nói chuyện với bạn cùng bàn trong lúc nghỉ ngơi. Bị một đám người gào khóc nói hai soái ca đẹp như tranh vẽ, ngưỡng mộ các nữ sinh lớp hai bla bla.
Thậm chí dáng vẻ lúc y chạy xe đạp đến trường tiểu học đều có người chụp lại.
Tiêu Duyệt Vân:.....
【Tiêu đề bài đăng】: Tại nhà ăn cao trung dùng phương thức hoa lệ tiếp được mâm thức ăn, thân thủ của soái ca thật khiến người ta kinh ngạc! Thời gian đăng là vừa ban nãy, mới đăng có vài phút mà đã có rất nhiều người bình luận.
Trong bài còn đính kèm video một màn vừa nãy của cậu, người quay còn dùng điện thoại có độ phân giải rất cao, xem ra là đứng không xa, hình ảnh rất rõ ràng nhưng bởi vì nhà ăn quá ồn ào nên đối thoại của Tiêu Duyệt Vân và nữ sinh không thể lọt vào video.
Mọi người sôi nổi biểu thị bái phục bên dưới bài đăng.
Vừa tiếp tục liếm màn hình, mọi người vừa thảo luận xem thân thủ của Tiêu Duyệt Vân rốt cuộc là ảo thuật hay là võ thuật, có người còn đoán rằng cậu đã được " tẩy tủy "* giống Spider Man rồi.
*: nguyên văn là 洗髓 – do minhd không biết nhiều về từ ngữ mạng cho lắm nên ai biết thì giúp mình với nhé.
EDITOR: Thycutequaylairoine
Tiêu Duyệt Vân nghi hoặc: Spider Man là cái gì?
Quả nhiên là vì vừa mới khai giảng nên nhàn quá rồi sao? Xem ra Hoa Phong phải tăng cường việc học cho học sinh rồi, Tiêu Duyệt Vân thầm nghĩ.
Trở lại trang đầu còn thấy mấy bài đăng có dòng tít " Bảng xếp hạng giáo thảo " nhưng Tiêu Duyệt Vân không hề có hứng thú, rất nhanh đã tìm thấy một cụm bài về học tập, y liền lưu lại vài bài đăng chia sẻ về tinh hoa của học tập, dự định sau này nghiên cứu kĩ hơn.
Đưa mắt nhìn chung quanh, thấy rất nhiều người đang say sưa lướt điện thoại ngon lành, Tiêu Duyệt Vân bình tĩnh cất điện thoại tiếp tục ăn cơm, đồ ăn dì múc thức ăn múc cho có hơi nhiều đó.
Ăn cơm trưa xong, Tiêu Duyệt Vân uyển chuyển từ chối lời mời cùng nhau quay về lớp học của các nữ sinh, nhớ lại sự chỉ dẫn của thầy Lưu tìm được phòng hậu cần, nào biết nơi đó lại không mở cửa.
Tấm bảng ngoài cửa viết 1 giờ 45 chiều mới có người làm việc, bây giờ chỉ mới qua 12 giờ 40 mà thôi. Bất đắc dĩ, Tiêu Duyệt Vân chỉ có thể tìm một nơi dưới bóng râm cây đại thụ ngồi xuống, cùng em trai dùng Weixin nhắn vài tin nhắn liền cầm sách từ đơn tiếng Anh lên học thuộc. ( Editor: siêng dzữ z)
Phòng hậu cần không ở tòa nhà dạy học nên tương đối hẻo lánh, thường thì học sinh rất hiếm khi đến đây, là một nơi có được sự thanh tịnh hiếm thấy.
Sau khi học xong mấy chục từ đơn, Tiêu Duyệt vân được ánh mặt trời chiếu đến thoải mái nên dần dần thấy buồn ngủ.
Phó Nhã Khiêm nhíu mày nhìn cái người đang chiếm vị trí của mình ngủ ngon lành.
Chỉ một quyển sách từ đơn vỡ lồng nhưng lại có thể che hết cả khuôn mặt của y, chỉ có thể nhìn ra được đây là một nam sinh, màu da trên tay và trên cổ rất trắng, mái tóc đen bóng.
Phó Nhã Khiêm ngại phiền toái, không muốn lại phải đi tìm một nơi khác để ngủ trưa, chỉ đành phải tìm một chỗ khác trên bụi cỏ, mang bịt mắt lên rồi cũng nằm xuống.
Cảm giác được người đến không có động tĩnh gì nữa, Tiêu Duyệt Vân mới kéo sách ra nhìn sang đối diện. Dựa vào sự cảnh giác của một người luyện võ, lúc người nọ vừa tới gần y đã liền tỉnh lại rồi, nhưng lúc sau thấy người nọ không có ác ý, y cũng liền không để ý nữa.
Ve còn đang kêu râm ran, trong không khí lộ ra một chút hương vị cuối mùa hè, thao trường phía xa xa thấp thoáng truyền đến vài tiếng cười đùa.
Hai nhân vật làm mưa làm gió trong trường liền cứ như vậy mà yên tĩnh ngủ trên cùng một mặt cỏ.
Cho đến 1 giờ 45 chiều, chuông báo vào học đúng giờ vang lên.
Tiêu Duyệt Vân vén quyển sách trên mặt ra, thoải mái đứng lên lười biếng duỗi eo, lòng bàn tay hướng ra ngoài giơ lên cao, ngăn lại ánh mặt trời chói mắt.
Y phủi phủi vụn cỏ trên người, cảm giác được thiếu niên kế bên cũng ngồi dậy rồi, bèn hướng sang cậu ta mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.
Quay đầu lại, đột nhiên y phát hiện cách đó không xa xuất hiện một người đàn ông có vóc dáng to lớn, ước chừng khoảng 27 28 tuổi, chỉ thấy hắn ta mày kiếm mắt sáng, ngũ quan anh tuấn lãnh khốc, màu da ngăm đen, vóc dáng cường tráng, dáng đứng thẳng tắp như thân cây tùng, mặt đầy lạnh lùng, một thân tây trang được đặt may riêng cũng không thể che lấp được hết vẻ ngông cuồng của hắn. Hắn có một ánh mắt sâu thẳm, thoạt nhìn liền biết tâm tư khó dò, dáng vẻ tâm tình không được tốt, trong mắt có chút tơ máu, tinh thần dường như không được tốt.
Người này đến đây lúc nào vậy?
Trong lòng Tiêu Duyệt Vân thầm kinh ngạc, lúc nãy mình thật sự ngủ say như vậy hả? Sau này không thể như vậy nữa.
Xuất phát từ sự lễ phép, Tiêu Duyệt Vân gật gật đầu với người mới tới, nhanh nhẹn bước ra khỏi mặt cỏ, lúc bước ngang qua người đàn ông cao to đó, còn lặng lẽ suy đoán một chút, người này chắc hẳn phải cao khoảng 1m9 đây.
Tiêu Duyệt Vân rất nhanh liền mang khúc nhạc đệm nhỏ này quẳng ra sau đầu, thấy phòng hậu cần quả nhiên đã mở cửa thì vội vàng đi qua.
" Anh Lãng, sao anh lại đích thân tới đây vậy? " Phó Nhã Khiêm kinh ngạc nhìn người đến.
Hôm nay cậu bỏ quên một phần tư liệu quan trọng ở nhà, vốn là cặn dặn người giúp việc giúp hắn mang tới, không ngờ người tới lại là anh họ hai.
Phó Nhã Khiêm có chút được sủng ái mà lo sợ, nhớ lại tối hôm qua có buổi họp mặt gia tộc, Phó Lãng sau khi ăn cơm tối xong thì liền tự nhốt mình trong phòng lập trình số liệu, thức suốt một đêm, giống như là đã gặp vấn đề khó khăn gì đó.
Phó Lãng thu hồi tầm nhìn, gật gật đầu với em họ của mình, mặt không biểu tình nói: "Anh thuận đường thôi."
Phó Nhã Khiêm kiểm tra túi văn kiện một chút, rất hài long cười, nói: "May là anh là sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú, còn là thành viên trong hội sinh viên nữa, không cần kiểm tra, nếu như là chú Lưu mang tới thì chắc em sẽ còn phải ra cổng trường một chuyến nữa."
Phó Lãng gật đầu, trầm mặt không nói lời nào.
Nếu như người khác nhìn thấy biểu tình này của Phó Lãng, nhất định sẽ cảm thấy là hắn tức giận rồi, không dám lại bắt chuyện nữa, còn người mà nhát gan hơn nữa có thể sẽ bị dọa khóc luôn cũng không chừng.
Nhưng Phó Nhã Khiêm lại là một số ít trong những người có thể biết được cảm xúc thật sự của Phó Lãng, không mảy may ảnh hưởng chút nào, cậu biết Đường ca chỉ là đang trầm tư mà thôi, phỏng chừng hiện tại đầy đầu của hắn chỉ có mỗi số 1 và 0 đang bay lượn.
"Anh Lãng, anh bận bịu cũng mấy ngày rồi, vấn đề kỹ thuật khó khăn đó vẫn còn chưa giải quyết xong ư? " Phó Nhã Khiêm tiếp tục tán dóc, cậu vốn dĩ không phải là một người nhiều lời, nhưng không hiểu tại sao lúc ở cùng với anh họ " chậm chạp với lời nói, nhanh nhạy với hành động " này thì cậu liền biến thành một người nhiều lời rồi.
Lại nói, nếu anh Lãng đã đến đây tìm mình nói chuyện cùng rồi thì cậu cũng phỉ cùng anh ấy nói chuyện chứ, còn về 15 phút nữa sẽ vào học gì gì đó, không sao... Là một học bá, chắc thầy cô vẫn sẽ cho mình chút mặt mũi.
EDITOR: Thy
Phó Lãng không để ý đến mình, Phó Nhã Khiêm đã quen rồi.
Quả nhiên, chỉ thấy Phó Lãng đột nhiên rút ra một cây bút và cuốn sổ nhỏ, bắt đầu viết gì đó lên với một tốc độ rất nhanh.
Phó Nhã Khiêm không cần xem cũng biết đó chính là ngôn ngữ lập trình, xem ra lần giải sầu buổi trưa này của anh Lãng cũng có chút hiệu quả.
Nếu như người đã tập trung, vậy dựa vào thói quen của Phó Lãng thì trong một khoảng thời gian rất dài ngay cả tư thế ngồi của hắn cũng sẽ không thay đổi, cả người sẽ như cây cột điện đứng dưới ánh mặt trời ---- may là sức khỏe hắn tốt, cứ coi như là đứng tấn, đứng nghiêm ( kiểu quân đội) đi.
Phó Nhã Khiêm không tính toán quấy rầy hắn, tự mình trở lại lớp tám ban khoa học tự nhiên.
Tiêu Duyệt Vân bước đi như bay, một đường mang bàn ghế chuyển trở về lớp học, sắp xếp chúng ở sau lưng mình.
Có bạn học hiếu kì hỏi có phải còn bạn mới nữa hay không, Tiêu Duyệt Vân liền cười giải thích: "Không phải bạn học mới. Là sắp xếp cho em trai mình, em ấy đang học lớp 1 ở trường tiểu học, buổi chiều tan học sớm, vậy thì cứ qua bên này chờ mình cùng nhau về. Bộ bàn ghế này là thầy Lưu bảo mình sang phòng hậu cần lấy về đó."
Các bạn học nghe vậy liền sôi nổi tỏ vẻ chờ mong đầy thiện ý đối với em trai, thuận tiện bày tỏ sự kinh ngạc cùng khen ngợi khi thấy Tiêu Duyệt Vân một đường chuyển hai thứ đồ không tính là nhẹ này từ phòng hậu cần về lớp học mà mặt không đỏ tim không đập -------- người luyện võ thể lực tốt ghê.
Đúng vậy, đều nhờ công lao của các bạn nữ ngồi bàn đó mà bây giờ mọi người trong lớp đều biết Tiêu Duyệt Vân luyện võ, không chừng chưa tới vài giờ nữa thì toàn trường sẽ biết hết luôn.
Trở lại chỗ ngồi, Tiêu Duyệt Vân thấy biểu tình khó chịu của bạn cùng bàn. Không hiểu đối phương đang tức giận cái gì, mà Tiêu Duyệt Vân cũng không có kinh nghiệm dỗ dành nam nhân, liền dứt hoát mặc kệ hắn, vẫn còn bài học chiều nay cần chuẩn bị đó.
"Cậu là con của lão Lưu hay sao mà lão lại thương cậu như vậy chứ. Đứa trẻ hư hỏng nào cũng dắt vào lớp học được." Trâu Văn Đào khó chịu nói.
Dương nhi chính là vảy ngược của y, nghe vậy Tiêu Duyệt Vân chau mày, nhìn sang bạn cùng bàn của mình.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Trâu Văn Đào: Không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Phó Nhã Khiêm: Có người dám tranh chỗ ngủ trưa của tôi, cũng may là hắn không làm ồn.
Tiêu Duyệt Vân: Không phải tôi bởi vì học từ đơn mà mệt mỏi đâu, thật sự không phải!
Phó Lãng: 1......0......
————
Editor cũng có lời muốn nói: Ai ship couple Lãng-Vân giơ tayyyyyyyy