Ninh Tắc Chiến ở bên xem mấy ván vừa nãy, tự nhiên đối với cờ lực của Tiêu Duyệt Vân có chút hiểu biết.
Ai ngờ lúc thật sự giao thủ, mới biết sâu cạn như thế nào.
"Kết quả là, A Chiến thua nửa ván." Lão gia tử sờ sờ chòm râu bạc, cười ha hả: "Thằng nhóc này không được rồi, bình thường không chịu luyện cờ mà toàn thân sặc mùi tiền, bây giờ lại thua trong tay một đứa nhỏ đáng tuổi em trai con. Đã biết lợi hại chưa?"
Ninh lão gia tử rất vừa lòng đối với sự thức thời của Tiêu Duyệt Vân, càng nhìn càng thấy đứa nhỏ này không tệ. Lớn lên đẹp tâm địa lại tốt, miệng ngọt người cũng hiểu lễ nghĩa, lúc trước cũng có không ít kẻ muốn nhận lão Tiêu làm cha nuôi làm ông, đều bị lão già khó ở đó cự tuyệt đuổi đi. Lúc này xem như đánh bậy đánh bạ lại trúng, cho hai anh em này vào cửa, thả tín hiệu ra bên ngoài, chính thức thừa nhận hai anh em này làm cháu.
Nhìn thiếu niên có vẻ ngoài cực tốt này, Ninh lão gia tử sờ râu, cảm thấy ông có lẽ chưa biết hết ý nghĩa bên trong chuyện này.
Đoạn, Ninh lão gia tử bị vợ mình gọi ra khỏi thư phòng.
Ninh Tắc Chiến lắc lắc đầu. Lúc trước hắn cùng ông mình chơi cờ cũng luôn nhường ông, không nghĩ tới ông lão lòng tự trọng cao này ngoài mặt thắng thì vô cùng vui vẻ, nhưng lại thầm ghi nhớ trong lòng, lần này còn tính tìm một người có đạo hạnh cao đến trị hắn nữa chứ.
Tiêu Duyệt Vân có chút xấu hổ, cờ nghệ của Ninh Tắc Chiến rất mạnh, còn mạnh hơn của Ninh gia gia nữa, cho nên y không dám qua loa chút nào, không tự giác liền xuất ra toàn lực, cuối cùng cũng thắng nửa ván, thắng thua chỉ suýt sát ở giữa, qua một nước lại không định được nữa.
"Cách hạ cờ tổng thể của cậu đã hiện đại hoá hơn rồi đó, chỉ có vài nước ở giữa hình như vẫn có chút...... dấu tích của niên đại." Ninh Tắc Chiến không nói thẳng hai từ "cổ đại" ra, xem như hiểu rõ trong lòng mà không nói ra bí mật này.
Tiêu Duyệt Vân đáp: "Mỗi lần tôi đi thăm Tiêu gia gia đều chơi cùng ông ấy vài ván cờ, học được từ ông ấy rất nhiều cách chơi hiện đại, cũng xem qua một ít ở trên mạng nữa." Y cũng rất thích cờ vây, trước kia ở trong nhà thường xuyên đánh cờ cùng phụ thân huynh trưởng và mẫu thân, cơ hồ toàn lấy thất bại để chấm dứt, cho nên y chưa bao giờ biết cờ lực của chính mình thật ra cũng không tệ lắm.
Sau này đến kinh thành rồi, trong lúc giữ đạo hiếu trừ chăm sóc cho đệ đệ ra, y chỉ có thể tự tìm việc làm để giải sầu, tỷ như nghiên cứu cầm kì thi hoạ, nữ công trù nghệ, qua hai năm, trình độ cũng có tiến bộ.
Hai người hàn huyên vài câu về việc nhà, Tiêu Duyệt Vân mang giấy hẹn của Triển Xán ra trưng cầu ý kiến.
Sau khi Ninh Tắc Chiến hỏi rõ ràng tất cả thông tin xong, trầm ngâm nói: "Hải Húc là do anh ba Triển Húc của hắn sáng lập nên mấy năm trước, lúc mới đầu quyền sở hữu cổ phiếu,tài nguyên cùng nghiệp vụ thuộc về mấy lão cổ đông của công ty, cộng thêm có bối cảnh là tập đoàn Triển thị, nhảy vọt trở thành một tập đoàn công ty giải trí hợp nhất rất có thực lực trong mảng điện ảnh, đĩa nhạc, quản lý nghiệp vụ nghệ sĩ. Hai năm gần đây, Hải Húc đầu tư vài bộ kịch cùng phim điện ảnh hoặc rất đắt khách hoặc được người ta trầm trồ khen ngợi, cũng bồi dưỡng ra được một ít nghệ sĩ nổi tiếng, thành tích cũng rõ như ban ngày."
Ninh Tắc Chiến đọc tóm tắt kịch bản và danh sách đội ngũ sản xuất do Triển Xán gửi đến, tuy rằng hắn không quen thuộc với giới giải trí, nhưng cũng có nghe nói qua tên đạo diễn cùng nhà sản xuất, diễn viên chính cũng là Tân Tấn ảnh đế đang nổi tiếng, thỉnh thoảng cũng nghe mấy nữ nhân viên dưới trướng hắn nhắc đến.
Từ góc độ của thương nhân mà phán đoán: Chỉ cần tin tức là thật, thì tài nguyên này tuyệt đối có chất lượng tốt.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu, mấy ngày gần đây y cũng có tra được một ít tư liệu, đối với tư liệu và tên người này cũng đã quen thuộc.
"Cậu muốn đóng sao?" Ninh Tắc Chiến hỏi.
Tiêu Duyệt Vân suy nghĩ một lát, đúng sự thật nói: "Nếu như là vì thù lao, tôi quả thật là muốn đóng. Chỉ là...... không nói rõ được là cảm giác gì."
Ninh Tắc Chiến thấy biểu tình tế nhị của y, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nhanh trí, nói: "Thật ra diễn viên, ca sĩ hiện đại so với địa vị của nghệ nhân ngày xưa.... đã cao hơn rất nhiều rồi. Đặc biệt là ảnh đế ảnh hậu, ca vương ca hậu. Không chỉ thu được cả danh và lợi, bản thân bọn họ, càng quan trọng hơn là tác phẩm của bọn họ, đều thu được rất nhiều sự yêu thích."
Đế hậu, vương hậu?
Tiêu Duyệt Vân nghe được mà sửng sốt. Ở thời Đại Chu nếu có bất luận quan hay dân dám tự xưng là cái gì mà đế hậu, vương hậu kia thì sẽ bị xem là tạo phản, sẽ bị tru di cửu tộc.
Ở thế giới này...... Ách, đúng vậy, đất nước này đã không còn hoàng đế hoàng hậu rồi, hoàng cung cũng sớm trở thành điểm du lịch, Tiêu Duyệt Vân đã sớm muốn đi dạo xem thử.
Thấy y sững sờ, Ninh Tắc Chiến lại hỏi: "Hoặc là đổi một loại ý nghĩ khác, phó đạo diễn kia nói là ở buổi tiệc liên hoan mừng Tết Nguyên Đán đã nhìn trúng cậu, vậy lúc cậu biểu diễn tiết mục thì cảm giác như thế nào?"
Thuận theo lời hắn nói, Tiêu Duyệt Vân hồi tưởng lại cảm giác trên sân khấu khi đó, hình như toàn bộ quá trình y vẫn rất hưởng thụ, cái loại tận tâm và say sưa trong suốt quá trình biểu diễn đó, cảm giác vui sướng tràn trề, đầy sảng khoái sau khi kết thúc biểu diễn, cùng với cảm giác thành tựu khi khán giả tán dương và vỗ tay.
Thấy biểu tình của y buông lỏng, Ninh Tắc Chiến đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt không lý do mà tối sầm lại, đoạn nói: "Chẳng qua, nhắc nhở cậu một chút, cái vòng kia cũng không ngăn nắp mỹ lệ như mặt ngoài đâu, các minh tinh có khả năng sẽ mất đi tự do, gánh chịu hiểu lầm, không hiểu ra sao mà bị cuốn vào nước bẩn cùng tranh chấp, chịu mọi loại ngáng chân và bôi đen mọi lúc. Vòng tròn đó nước quá sâu và quá đục, rất nhiều người hao hết cả thanh xuân, vắt kiệt cả thân thể, cuối cùng cũng chẳng làm nên được trò trống gì."
"Cho nên, cậu suy nghĩ cho kĩ đi, không hối hận với quyết định của mình là được rồi." Ninh Tắc Chiến nói xong câu này liền không nói gì nữa, giao quyền quyết định lại cho y.
Tiêu Duyệt Vân gật đầu, nghiêm túc suy xét lời nói của Ninh Tắc Chiến. Hiện tại y chỉ xem cơ hội diễn lần này trở thành một "công việc partime" tương đối đặc thù thú vị mà thôi, cũng không suy xét sẽ làm lâu dài.
Nhìn khuôn mặt như ngọc của thiếu niên, Ninh Tắc Chiến một chút cũng không nghi ngờ ánh mắt của phó đạo diễn kia, chính hắn vốn chỉ định làm một người anh quen biết chăm sóc cho y nhiều hơn một chút, cho y kiến nghị, cùng y trưởng thành, không can thiệt vào quyết định của đối phương.
Nhưng trong một chớp mắt vừa nãy, trong lòng Ninh Tắc Chiến lại nảy lên một ý nghĩ bá đạo; thật ra hắn không muốn cho Tiêu Duyệt Vân bước vào cái vòng đó, không muốn để một tờ giấy trắng như y bị vấy bẩn, dường như cũng không muốn để cho nhiều người hơn nữa phát hiện ra cái tốt của y.
Ninh Tắc Chiến nhìn chằm chằm Tiêu Duyệt Vân, yên lặng nhìn rõ trái tim của hắn, muốn nhìn rõ nó hơn một chút nữa.
Đương lúc hai người hết sức xuất thần, chị gái của Ninh Tắc Chiến đẩy cửa thư phòng ra, tự mình gọi hai người bọn họ xuống ăn cơm.
Ninh Tắc Chiến nhanh chóng di chuyển tầm mắt, làm động tác che giấu khiến cho chị mình nhìn không ra sai ở chỗ nào.
Ba người cùng nhau xuống lầu, Tiêu Duyệt Vân rất nhanh phát hiện Tiêu Nhạc Dương đang cùng Cố Yên chơi đến vô cùng vui vẻ, kế bên hai đứa trẻ đều có người lớn, được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ. Hơn nữa xem ra, Cố Yên hình như rất thích người anh trai nhỏ này.
Nghĩ đến bé gái lúc trước tới ăn mừng sinh nhật Dương nhi, Tiêu Duyệt Vân ho nhẹ một tiếng, cảm thấy trong nhà mình đã gặp phải một rắc rối ngọt ngào.
Bà nội Ninh và mẹ Ninh Tắc Chiến Cao Tuệ đối với Tiêu Nhạc Dương khen không dứt miệng, khen nhóc ngoan ngoãn hiểu chuyện, có gia giáo tốt không ngớt.
Tiêu Duyệt Vân nghe thấy, không khỏi thẳng lưng, rất là tự hào.
Bữa cơm trải qua trong bầu không khí náo nhiệt vui vẻ.
Hai anh em Tiêu Duyệt Vân chính thức đại biểu cho Tiêu gia nhận thức trưởng bối và hậu bối Ninh gia, cấp thêm một con đường trong tương lai cho nhà mình.
Y hiểu ý của Tiêu gia gia, đương nhiên thật lòng cảm kích.
Anh em bọn họ ở thế giới này như lục bình trôi, không quyền không tiền, chống lại không được mà năng lực cũng không mạnh, trên thân phận còn có hoạ ngầm, lại cộng thêm vì các khoản chi tất yếu và quan hệ trong thói quen sinh hoạt, tốc độ tiêu tiền của bọn họ không hề chậm, khiến trong lòng Tiêu Duyệt Vân thường có cảm giác không yên ổn.
Cho nên, đối với một khoản tiền không ít của công việc "partime" này, y vẫn tương đối muốn thử xem sao. Bình thường phải đi học, như vậy có lẽ thật sự có thể suy nghĩ biên pháp kiếm ít tiền trong kì nghỉ lễ, tiết kiệm luôn là càng nhiều càng tốt.
Sau khi đến Ninh gia xong, Tiêu Duyệt Vân dưới ý chỉ của Tiêu gia gia, lại liên tiếp đi thăm hai gia đình nữa, đối phương đối với bọn họ đều tỏ vẻ chào mừng, cùng bọn họ nói chuyện, một trong số hai nhà còn giữ bọn họ lại ăn cơm.
Trừ những người này ra, Tiêu Duyệt Vân còn ghé vào nhà Trần Trí Tuyền cùng nhà của thầy Lưu chủ nhiệm lớp, cũng ghé tặng quà năm mới cho cô Vương chủ nhiệm lớp của đệ đệ, mùng 4 tết, anh em Tiêu gia chính thức kết thúc hành trình đi chúc tết.
Trong khoảng thời gian đó, Phó Lãng có quay trở lại một lần.
Lúc đó đang là chiều tối, Phó Lãng đột nhiên gõ cửa nhà bọn họ, khiến Tiêu Duyệt Vân hết hồn. Y cho rằng Phó Lãng phải sau mùng bảy mới có thể về lại bên này, hơn nữa, cũng không thông báo trước một tiếng trên WeChat nữa, như thể đây chỉ là một bất ngờ nhất thời mà thôi.
Vì vậy, ba người cùng nhau ăn cơm tối.
Phó Lãng dùng cơm khí thế gió cuốn mây tan, khoảng thời gian này cũng làm cho Dương nhi cảm nhiễm. Tiêu Duyệt Vân không học theo bọn họ, chính mình vẫn lịch sự văn nhã ăn cơm, dù sao phần thức ăn của đầu bếp này cũng không ai dám giành.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Tiêu Duyệt Vân mới ý thức được, đã một tuần chưa được gặp Phó Lãng rồi.
Vừa hay, Tiêu Duyệt Vân cũng mang vấn đề lúc trước hỏi Ninh Tắc Chiến ra trưng cầu ý kiến của Phó Lãng.
Phó Lãng rất coi trọng vấn đề này, hiếm khi thao thao bất tuyệt.
Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Tiêu Duyệt Vân đương nhiên biết Phó Lãng bình thường không thích nói chuyện, cũng không thích mấy lời khách sáo vô nghĩa lúc ứng phó xã giao, nhưng một khi gặp chính sự hoặc trường hợp mà hắn nhất định phải nói, ví dụ như, thảo luận học thuật, đàm phán v.v, phong cách ngôn ngữ của hắn có thể đâu ra đó, ngắn gọn nhưng trúng điểm yếu.
"Đối với tương lai cậu đã có kế hoạch gì chưa? Sau này cậu muốn là nghề gì?" Phó Lãng nhanh như gió xem xong kịch bản cùng thông tin Tiêu Duyệt Vân in, hỏi.
Tương lai...... sao?
Tiêu Duyệt Vân sửng sốt, mới bừng tỉnh nhận ra: Tương lai của y, phương hướng nghề nghiệp của y, y vậy mà chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ.
Như lúc trước, mục tiêu của y chính là nuôi nấng Tiêu Nhạc Dương lớn lên cho thật tốt, nuôi dưỡng nhóc trở thành một người ưu tú, tiếp nối hương khói Tiêu gia, dường như tất cả của y đều luôn vây quanh đệ đệ.
Nhưng hiện tại, bỗng nhiên có người hỏi dự định tương lai của bản thân y, trong lúc nhất thời cư nhiên Tiêu Duyệt Vân không nghĩ ra được gì hết.
Thông tin thu được trong vài tháng qua đột nhiên tràn ngập tâm trí, Tiêu Duyệt Vân đột nhiên, ngộ ra.
Đúng vậy, khác biệt lớn nhất của thế giới này và lúc trước chính là ở chỗ này.
Tương lai của y, cuộc sống của y đều có thể càng thêm tuyệt vời hơn.
Không chỉ là thi cử và thi đấu, những phương diện khác, Tiêu Duyệt Vân cũng có thể cạnh tranh cùng tất cả nam nữ ở đây, trong cái xã hội chìm nổi này.
Qua mấy tháng nữa y đủ 19 tuổi rồi, việc thi đại học cũng là chuyện của một năm rưỡi sau, chẳng mấy chốc, y phải bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề chuyên ngành học cùng nghề nghiệp tương lai.
Ánh mắt của Tiêu Duyệt Vân càng ngày càng sáng.
Phó Lãng nhận ra sự thay đổi trong thần sắc của y, trong lòng nghi hoặc, nhớ lại sự suy sụp hiếm hoi của Tiêu Duyệt Vân lúc ở bệnh viện trước đây, lại cảm thấy kì lạ, y làm anh trai quả thật có chút để ý đến em trai quá mức.
Cùng cách thức ở chung của nhóm anh em họ, anh em ruột trong nhà hắn hoàn toàn không giống nhau.
Có lẽ là vì quan hệ sống nương tựa lẫn nhau chăng?
Phó Lãng âm thầm cân nhắc.
"Có muốn phát triển theo phương hướng giới nghệ sĩ không? Nếu như muốn thì không nên bỏ qua cơ hội lần này, dù sao cũng là một tài nguyên có chất lượng tốt." Lời của Phó Lãng khiến Tiêu Duyệt Vân hồi thần, chỉ nghe hắn lại nói: "Nếu như không muốn mà chỉ là muốn kiếm thêm một khoản thu thì cứ tuỳ cậu thôi. Chẳng qua trước mắt có thể thấy, khoản thu nhập thêm này đối với cậu cũng xem như thực dụng với cậu. Cũng không biết lời Triển Xán nói có phải là thật hay không, trước lúc kí kết nhớ cho tôi xem qua hợp đồng trước."
Tiêu Duyệt Vân tự hỏi một lát, đoạn hạ quyết tâm, cười cảm kích với Phó Lãng, nói: "Được, cảm ơn anh Phó Lãng, tôi quyết định thử một chút xem sao. Có thể đoạn kinh nghiệm này có thể giúp tôi nhanh chóng quyết định được nghề nghiệp tương lai của mình cũng không chừng."
Tiêu Duyệt Vân vừa nghiêm túc xây sẵn một con đường nghề nghiệp mà mình quen thuộc vào trong lòng.
Đường làm quan, y tự cảm thấy mình không có lòng dạ và tâm tư đó.
Làm lính? Xuất thân tướng môn thế gia y đã xem qua quá nhiều chiến trường cùng tử vong, tự mình không hề muốn thử, chẳng qua nếu sau này đệ đệ thích thì y cũng sẽ ủng hộ.
Còn buôn bán...... Ở đây cũng không hề có tư tưởng "thương tiện*", mà bởi vì tư duy xã hội dựa trên tiền bạc, khiến cho địa vị của thương nhân thành công ngày một cao hơn. Chẳng qua, trước mắt mà nói, tiền vốn và con đường của y đều không đủ, cũng chưa có ý tưởng gây dựng sự nghiệp nào tốt.
*Ngày xưa người ta có câu "sĩ, nông, công, thương", theo thứ bậc thì thương nhân sẽ là ngành nghề không được xem trọng nhất.
Đại phu (bác sĩ), trướng phòng (kế toán)? Ở nơi đây hình như phải là người học giỏi các môn khoa học tự nhiên mới có thể tiến vào các trường đại học và cao đẳng chuyên ngành liên quan, mà y học lại là môn xã hội, môn toán chỉ xem như bình thường, quan trọng là, y không hề thích môn toán, chỉ là vì ứng phó với kì thi mới không thể không nỗ lực học thật tốt nó.
Vậy thì còn lại các loại nghề nghiệp về xã hội, y có thể làm gì đây?