• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: HthyhtH

Rời khỏi linh đường trang nghiêm tang thương, vài người có sắc mặt âm trầm lên một chiếc xe việt dã đáng chú ý đang đỗ lại.

"Anh cả, hai đứa cháu mà lão ta nhận nuôi rốt cuộc là ai vậy? Cho lão ăn bùa mê thuốc lú gì rồi hả? Tang sự của lão ta vậy mà lại để cho một thằng nhóc mới nhận nuôi hơn nửa năm lo liệu! Ngược lại anh là cháu ruột lại bị gạt sang một bên! Rõ ràng là một cơ hội tốt để lộ mặt mà!" Một tên đàn ông trung niên cả người đầy khí thế tàn bạo nói bằng giọng căm hận, đặc biệt là khi nghĩ tới thân phận của một số khách quý có tầm ảnh hưởng lớn vừa nãy, sự tức giận của hắn ta càng không nén lại được.

Một tên đàn ông trung niên khác mặc tây trang được gọi là "anh cả" khuôn mặt âm trầm, suy tư một lát, nói: "Xem ra bác cả đã kiên quyết không muốn để chúng ra dính dáng gì tới di sản của lão, nửa năm trước đã chuẩn bị xong xuôi, nhận hai tên đó làm cháu."

Tên đàn ông khí thế tàn bạo hung hăng hút một hơi thuốc, mắng: "Nếu không phải (chết) sớm một năm thì lão ta đã quyên góp hết phần lớn gia tài rồi! Em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai thằng nhóc đó đâu! Chỉ tiếc là trước khi chết vậy mà lão già kia lại tìm núi dựa cho hai thằng nhóc ấy. Tĩnh nghĩa chúng ta chiều lão kính trọng lão ngần ấy năm lão quên hết rồi sao? Sao hoàn toàn không biết lo nghĩ cho chúng ta chút nào vậy?"

"Vậy, phần di sản đó, chúng ta không tranh giành nữa ư?" Một tên đàn ông trung niên khác trên mặt có vết sẹo do dao chém căn răng hỏi.

"Tranh thế nào được? Không nói đến Trương gia, Đường gia, Quang Ninh gia mà tên Ninh Tắc Chiến kia cũng không phải là nhân vật dễ đối phó đâu. Huống chi, mày có thấy cái người vẫn luôn đứng kế bên hai thằng nhóc con đó không?" Tên đàn ông khí thế tàn bạo giận dữ nói.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

"Sớm đã chú ý đến rồi, lúc đó không dám hỏi thăm, người đó là ai vậy?"

"Người đó là lão nhị Phó gia! Con trai của Phó Hưng! Chúng ta có thể chọc vào được sao?"

Mấy kẻ khác nghe vậy ngay lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Thật lâu sau, tên mặt sẹo mới hỏi tiếp: "Anh cả, ông già thật sự quyên góp hết tiền luôn hả? Có khi nào để lại một ít cho hai anh em tên đó không?"

Tên đàn ông mặc tây trang nọ suy tư chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Lúc ấy luật sư và người của bên ngân hàng đề có mặt, tao chính tai nghe ổng lập di chúc, chính mắt nhìn thấy một số tiền lớn bị chuyển đi. Tài sản của lão ta tao đại khái cũng biết rõ, chắc hẳn lão chỉ giữ lại một chút ít bên người thôi, không đủ cả nhét kẽ răng nữa, chậc, hai thằng nhóc kia quá hời rồi."

Nói xong, tên đàn ông mặc tây trang châm điếu thuốc, sau khi hút một hơi thật mạnh xong, trầm giọng nói: "Đừng tìm hai thằng nhóc kia cho thêm phiền, dù sao thì cũng là người có Ninh gia bên cạnh dìu dắt, nói không chừng quan hệ không đơn giản như bề ngoài đâu. Hiện tại xem ra thằng nhóc lớn hơn đó cũng không giống kẻ vô dụng, chí ít thì tự nó vẫn móc nối được Phó gia. Cho nên, nghe tao đi, chuyện tiền bạc, chúng ta nghĩ cách khác, đừng quan tâm đến con đường này của lão già Tiêu nữa."

Mấy kẻ còn lại nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu đồng ý.



**

Buổi tối, nhà lớn Ninh gia.

Ninh Tắc Chiến vừa về nhà liền bị Ninh lão gia tử gọi đến thư phòng.

"Về rồi à, xử lý xong tang sự rồi chứ?" Ninh lão gia tử quan tâm nói, gần đây vì bạn thân mất mà tinh thần ông luôn không tốt, không màng ăn uống, khiến trên dưới Ninh gia đều rất lo lắng, hôm nay ông còn kéo thân thể già nua tự mình đi đưa tang bạn già.

Ninh Tắc Chiến cởϊ áσ vest màu trắng đưa cho người làm, gật đầu đáp vâng.

Tuy rằng cơ bản là không có việc gì có thể nhúng tay vào, nhưng Ninh Tắc Chiến vẫn ở lại ngốc từ đầu đến cuối buổi, hắn và Phó Lãng một trắng một đen, đứng kế bên hai anh em, giống hệt như hai pho tượng thần hộ vệ.

Ninh lão gia tử yên lòng, sau đó hỏi chuyện về Phó Lãng. Hôm nay ông tự mình đến phúng viếng, đương nhiên thấy được và cũng nhận ra Phó Lãng.

Ninh Tắc Chiến suy tư một hồi, mới nói cho ông nội nghe thông tin mà mình biết.

"Hàng xóm thân thiết? Thật sự đơn giản thế thôi à?" Ninh lão gia tử nhíu mày nghi ngờ, ông già thành tinh rồi, không dám dễ dàng tin tưởng nhất chính là không có nguyên nhân ân huệ gì các kiểu. Mặc dù Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương quả thật là hai đứa trẻ ngoan, khiến cho người ta yêu thích, nhưng mà làm tới mức như Phó Lãng thì cũng hơi quá, cứ xem như là đồng tình cho bọn nhỏ không có người thân họ hàng, thì dù sao cũng còn Ninh gia bọn họ, không đáng để cho Phó Lãng phải ra mặt.

Ninh Tắc Chiến cũng cảm thấy kì lạ, thậm chí dường như còn có cảm giác bị đoạt quyền khó nói. Hắn quan sát sự quan tâm chăm sóc của Phó Lãng dành cho anh em Tiêu gia, rõ ràng không chỉ là đơn giản như bạn bè bình thường. Nhưng làm một số ít người hiểu rõ anh em Tiêu gia, hắn căn bản cũng sẽ không tự hỏi theo hướng quá sâu xa, vậy thì phần quan tâm quá rõ ràng kia của Phó Lãng liền có chút không thể hiểu được.

Chẳng lẽ có mưu đồ gì? Vậy thì, đường đường là nhị thiếu gia Phó gia sẽ mưu đồ cái gì của y?

Bỗng nhiên, mắt Ninh Tắc Chiến nhíu lại, nhớ đến ánh mắt Phó Lãng khi nhìn Tiêu Duyệt Vân, trong lòng hắn lập tức có chút không thoải mái.

Chẳng lẽ Phó Lãng thật sự đang đánh chủ ý lên Tiêu Duyệt Vân? Nghĩ đến mấy năm nay Phó Lãng vẫn chưa bị lan truyền bất cứ tin đồn tình cảm nào với cả nam lẫn nữ, trong lòng Ninh Tắc Chiến bỗng có chút vi diệu.

"Nhưng ít nhất thì trước mắt, hắn không hề có ác ý với tiểu Vân và Dương Dương." Sau khi cân nhắc, Ninh lão gia tử nói thế.

Ninh Tắc Chiến gật đầu, suy nghĩ một lát, vẫn là hỏi ra: "Ông nội ơi, ông biết vì sao khi đó Phó Lãng lại rời quân đội không?" Đây là điều hắn hoài nghi nhất trong phần thông tin của Phó Lãng.

Phó gia Phó lão gia tử dùng võ lập nghiệp, vậy mà cố tình hai người con trai của ông ấy, Phó Hưng làm chính trị, Phó Vinh làm kinh doanh, cháu trai trưởng Phó Nhuận cũng làm chính trị. Cháu trai thứ hai Phó Lãng khi ấy có ý muốn tòng quân, nghe nói Phó lão gia tử và Phó Hưng vô cùng vui vẻ. Mà tin rằng dựa vào tố chất hiện tại Phó Lãng biểu hiện ra, cộng thêm bối cảnh của Phó gia, thì Phó Lãng trong quân đội mấy năm đáng lẽ cũng phải có sự phát triển không tệ chứ.

Vậy thì, tại sao mấy năm trước Phó Lãng lại đột nhiên rút khỏi quân đội, sau đó không lâu lại ra nước ngoài du học? Đây là điều mà mấy người ngoài như bọn họ không thể nào hiểu được.

Thật sự như Phó gia nói với bên ngoài, là vì kế hoạch học tập tương lai của Phó Lãng, hắn có triển vọng làm kinh doanh hơn? Vẫn là trong giới thượng lưu lưu truyền tin tức nhỏ này: thật ra Phó Lãng tham gia quân ngũ quá liều mạng, khiến cho mấy người phụ nữ trong Phó gia sống chết đòi gọi hắn về? Phụ nữ Phó gia và lão gia tử dãi nắng dầm mưa nhiều năm như vậy, sẽ cổ hủ thiếu kiến thức như thế sao?

Ngược lại, Ninh Tắc Chiến lại không tin.

Nhưng hiện tại, công ty khoa học kĩ thuật cao Lãng Phong phát triển không ngừng, dường như để chứng thực lời Phó gia nói.



Ninh lão gia tử trầm ngâm một lát, khẽ lắc đầu, nói: "Tay của ta duỗi không đến trong quân đội được, không thể thám thính được đến tin tức cơ mật. Chỉ nghe nói lúc đó Phó Lãng có triển vọng tốt, vài nhân vật có máu mặt đều nhìn cậu ta bằng con mắt khác."

Như vậy thì càng kì lạ hơn. Nhất định có nguyên nhân gì đó khiến cho Phó Lãng nhất định phải rời khỏi quân đội. Ninh Tắc Chiến ghi nhớ việc này vào lòng.

"Mặc kệ như thế nào, nhà ta quan tâm chăm sóc tiểu Vân và Dương Dương một chút là được rồi. Thằng nhóc Phó Lãng đó ta gặp rồi, sẽ không đến mức gây ra chuyện rắc rối gì đâu. Chúng ta lấy tĩnh chế động, không cần can thiệp áp đặt, dù sao thì chúng ta cũng không phải họ Tiêu. Nếu như tiểu Vân và Dương Dương thật sự có thể kết mối thiện duyên với Phó gia, cũng chưa chắc đã là một việc không tốt."

Rất lâu sau, Ninh Tắc Chiến mới gian nan mở miệng: "Vậy nếu như, Phó Lãng có mưu đồ bất chính khác thì sao?"

"Con có ý gì?" Ninh lão gia tử nghe vậy, trong đôi mắt già nua tức khắc phóng ra hai vệt tinh quang (ánh nhìn sắc bén), nhìn chằm chằm vào cháu trai đích tôn.

**

Hộ khẩu của anh em Tiêu gia sớm đã nhập vào dưới danh nghĩa của Tiêu lão gia tử, mặc dù không có quan hệ huyết thống trực hệ, bọn họ cũng là cháu trai hợp pháp được Tiêu lão gia tử nhận nuôi, điểm này là điều không thể nghi ngờ.

Cho nên sau khi tang sự kết thúc, luật sư Trương vẫn luôn xử lý việc di chúc và di sản cho ông lão tìm đến anh em Tiêu gia.

"Ông Tiêu Kiến Quân đầu năm trước đã dành phần lớn di sản quyên cho tổ chức từ thiện, cũng quyên cho viện bảo tàng quốc gia một số món đồ cổ, đây là biên lai và bản in sao chép số tiền chuyển khoản khi đó, ở văn phòng luật sư của tôi có giữ bản in gốc, các cậu đều có thể đến kiểm chứng mọi lúc." Luật sư Trương áo mũ chỉnh tề đem một tập tài liệu để lên bàn, nhưng lại thấy hai anh em nọ không hề có ý muốn xem xét đống tài liệu đó.

Trong lòng hắn gật đầu, đẩy đẩy mắt kính, tiếp tục xử lý việc công nói: "Dựa theo một phần di chúc từ ngày 10 tháng 3 năm nay của ông Tiêu Kiến Quân, sau khi mất ông để lại di sản bao gồm tiền tiết kiệm ngân hàng và phí dụng hoàn trả của viện dưỡng lão, trừ đi phí dụng của lần tang lễ này và cộng thêm vào tiền khen thưởng cho hai hộ sĩ ra, cuối cùng còn dư lại tổng cộng 20 vạn NDT, số tiền này toàn bộ đều để lại cho cậu và em trai cậu - bạn nhỏ Tiêu Nhạc Dương. Phiền cậu Tiêu Duyệt Vân nhanh chóng đến ngân hàng làm thủ tục, rồi liền có thể lãnh số tiền này về."

Lúc này, sắc mặt Tiêu Duyệt Vân tái nhợt, dung nhan tiều tụy, song lại không làm tổn hại nửa phần tuấn mỹ của y, khiến người ta nhìn mà không khỏi đau lòng.

Gần đây vội vàng lo tang sự mà y và em trai đều đã gầy một vòng, cũng đã rất nhiều ngày rồi chưa đến trường.

Tiêu Duyệt Vân nhẹ nhàng lắc đầu, lần đầu tiên cuối cùng cũng đối mắt mới luật sư Trương, con ngươi như khóc như không kia lại hàm chứa sự quật cường, khiến luật sư Trương hơi xuất thần.

Chỉ nghe Tiêu Duyệt Vân gian nan mở miệng đáp: "Ông nội ông ấy...... có để lại lời gì hoặc lá thư nào không?"

Lúc Tiêu gia gia nhắm mắt xuôi tay, anh em bọn họ không ở bên, hộ sĩ của viện dưỡng lão cũng là sau khi thấy ông ngủ trưa rồi, đến thời gian nhưng lại không thấy động tĩnh gì, mới vào phòng xem thử, ai ngờ lại phát hiện ông lão đã qua đời.

Thế nhưng, Tiêu lão gia tử lúc qua đời không hề để lại bất cứ di thư nào.

Tay của luật sư Trương khựng lại, sau đó tiếp tục chỉnh lí lại văn kiện, từ trong bao công văn lấy ra một bức thư, nói: "Đây là bức thư do tôi đặt bút viết thay cho ông Tiêu vào cùng ngày lập di chúc, cũng là bức thư ông ấy điểm chỉ đích danh là để lại cho cậu, ở cuối có chữ ký ông ấy tự tay ký." Ông Tiêu nói, nếu như bọn nhỏ không hỏi thì không cần lấy bức thư ra, lúc này luật sư Trương cũng không nhắc tới điều đó.

Tiêu Duyệt Vân nhận thư mở ra, cùng em trai thò người qua xem thư, thấy phần mở đầu bên trong chính là những lời an ủi và kì vọng vào anh em bọn họ, khiến vành mắt hai người không khỏi đỏ lên.

Tiếp đó, ông lão biểu đạt rằng bản thân mình hơn nửa năm nay vui thế nào nhờ có hai anh em họ bên cạnh, nói bản thân mình đời này lúc sắp lâm chung còn có thể nhặt được hai đứa cháu trai, là đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi. Tiêu gia gia hãy còn nói rõ về nguồn gốc sâu xa của các nhà có mối quan hệ với ông, nếu như bọn họ gặp khó khăn có thể đến các nhà đó nhờ giúp đỡ, ai đáng tin quen thân, ai sau một lần đưa tay giúp đỡ, thường chỉ trao đổi bằng lợi ích, đều liệt kê ra rõ ràng. Trong thư còn nhắc đến Trương luật sư, là người Tiêu gia gia tín nhiệm, sau này có chuyện gì có thể tìm hắn tư vấn giúp đỡ.



Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương cùng nhau đọc lại thư rất nhiều lần, cuối cùng đem toàn bộ giấy thư đưa cho em trai, lúc này, trên gương mặt nhỏ của Tiêu Nhạc Dương sớm đã phủ kín nước mắt, một câu nhóc cũng không nói, chỉ quý trọng cầm lấy thư, im lặng nhìn, nước mắt không cẩn thận dính ướt thư, nhóc vội vàng lau đi.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nhạc Dương biết được cảm nhận chân thật về sự ra đi của người thân, loại đau đớn này, anh nhóc vốn đã từng trải qua bốn lần sao? Nghĩ đến kí ức nhạt nhòa về sự ấm áp của phụ mẫu huynh trưởng, Tiêu Nhạc Dương càng khóc không thành tiếng.

Sau khi lại bàn giao công việc một phen, luật sư Trương mới ra về, Tiêu Duyệt Vân tự mình tiễn hắn ra cửa, lại lần nữa cảm ơn hắn, cảm ơn hắn đã chăm sóc cho Tiêu gia gia.

Luật sư Trương cho dù có ý chí sắt đá, vào lúc này cũng không khỏi có vài phần chua xót. Hắn là sinh viên được ông Tiêu từng giúp đỡ, sau khi làm luật sư về di sản liền cố hết sức về trường hợp của ân nhân. Hiện tại đưa tiễn ông lão ấy, cũng biết nửa năm cuối cùng này ông lão trải qua rất hạnh phúc, biết được anh em Tiêu gia quả thật là đối xử thật lòng với ông, luật sư Trương cũng cảm thấy an ủi dùm cho ông lão khó ở ấy.

Bây giờ phải qua một năm cuối cùng nữa, nếu như bọn họ qua được một ải này, thì nhiệm vụ của bản thân hắn mới xem như là hoàn toàn kết thúc.

Luật sư Trương bước vào thang máy.

Tiêu Duyệt Vân vẫn đứng ngốc rất lâu trước cửa nhà mình,vừa nãy nước mắt vẫn nhẫn nhịn rốt cuộc cũng nhịn không được mà trào khỏi hốc mắt.

Y cảm thấy mình hổ thẹn với ông lão. Thứ Tiêu gia gia cho bọn họ không chỉ là hai thân phận thật sự, mà còn là chỗ dựa và tài nguyên tương lai, hơn thế nữa là tình thân ông cháu khó có được.

Nhưng y và em trai lại không thể mỗi ngày ở bên làm tròn đạo hiếu với ông, một khắc cuối cùng cũng không thể ở bên cạnh ông.

Mấy ngày nay, vì an ủi em trai mà đeo lên chiếc mặt nạ mạnh mẽ kiên cường, cuối cùng trong một khoảnh khắc lại bị nứt ra.

Bên trong bức tường cách một cánh cửa.

Qua camera trước cửa nhà, Phó Lãng không biết bản thân mình đã chăm chú nhìn thiếu niên đang đắm chìm trong bi thương mất bao lâu, chỉ biết rằng trong lòng hắn theo nước mắt tuôn rơi không ngừng của Tiêu Duyệt Vân mà càng ngày càng đau, đau đến mức cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa mở cửa kéo thiếu niên vào phòng, gắt gao ôm vào lồng ngực của mình.

———————

Editor: Hiện tại cận tết rùi, mình đi làm tăng ca cả ngày liên tiếp nên chương mới nếu nhanh thì trước năm mới, nếu trễ thì chắc qua năm quá huhu, mình sẽ ráng làm nhanh cho chị em đọc beardeer dzui dzẻ đầu năm nhoaaaa 😗

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK