Mở màn, Phó Nhã Khiêm và Trâu Văn Đào giành bóng.
Hai đội trưởng vừa bắt đầu đã tranh phong tương đối, từ trước trận đấu đã cạ ra không ít lửa.
Cuối cùng, Phó Nhã Khiêm chiếm thế thượng phong, chuyền bóng sang cho đội hữu, lớp tám ban Tự nhiên khởi xướng tiến công đầu tiên.
Nhưng không đợi người ủng hộ lớp tám ban Tự nhiên vui mừng xong, bóng đã bị Tiêu Duyệt Vân sớm có chuẩn bị quỷ mị nhanh chóng cướp đi, chỉ thấy y nhanh nhẹn mang bóng đến giữa sân đối phương, vốn muốn thừa cơ tiến công nhanh, nhưng chỉ trong chốc lát, đối phương đã tổ chức trận thế phòng ngự hoàn hảo.
Tiêu Duyệt Vân hiểu rõ đối thủ cũng được đào tạo bải bản, thực lực không đơn giản, vì thế thả chậm bước chân lại.
Lần này phòng thủ sát người Tiêu Duyệt Vân là Phó Nhã Khiêm. Dựa vào kinh nghiệm và kỹ xảo thành thạo, trình độ của Phó Nhã Khiêm nhất định hạn chế sự phát huy của Tiêu Duyệt Vân, nhưng bản thân cậu cũng bị Trâu Văn Đào theo dõi chặt chẽ.
Từ công sang thủ, không ngừng có bóng tốt.
Trên khán đài, hai phe đã sớm có chuẩn bị, âm thanh cổ vũ chỉnh tề, chấn động điếc cả tai.
Đây không chỉ là sự cạnh tranh của hai lớp, cũng không chỉ là cuộc so tài của các nhân vật phong vân, ở một khắc định ra danh sách chung kết, rất nhiều người của trung học Hoa Phong đã xem nó như cuộc tranh đấu của ban Xã hội và ban Tự nhiên.
Lần cuối cùng ban Xã hội đạt quán quân bóng rổ là khi nào? Đa số mọi người đều không có ấn tượng. Nam sinh của ban Xã hội cũng luôn bị địa thủ pháo* trào phúng thành "thư sinh tay trói gà không chặt".
Cho nên lần này, vòng bán kết đè ép lớp bốn ban Tự nhiên, lớp hai ban Xã hội cầm được tấm vé cao cấp ngàn vàng như vậy mà vào chung kết đã trở thành anh hùng trong lòng của rất nhiều học sinh ban Xã hội.
Ngay cả chủ nhiệm của hai lớp cũng say sưa hò hét, nhờ các học sinh khích lệ, lão Lưu kích động đến thiếu chút nữa kéo cả tóc giả xuống.
Hai đội luân phiên dẫn trước, điểm số luôn sát nhau.
Vừa đập bóng đến giữa sân, Tiêu Duyệt Vân liền bị kẹp, y chỉ có thể chầm chậm bắt đầu thử đột phá từ bên trong.
Lúc trước y hãy còn có chút ghét bỏ lúc chơi bóng nhiều người chật chội, sẽ thường xuyên có đụng chạm thân thể, nhưng giờ phút này cũng không chấp nhặt nhiều như vậy nữa.
Vào rổ trong một giây, ngoài vạch ba điểm, chắn bóng, đột phá từ bên trong và thậm chí là bắt bóng bật bảng.
Tiêu Duyệt vân gần như không gì làm không được, cũng bởi vì có sự phòng thủ của Phó Nhã Khiêm, dẫn đến độ khó của những động tác này càng lớn, giá trị càng cao.
Nhưng đánh đến hiệp bốn, trình độ chuyên môn không đủ sâu của lớp hai ban Xã hội làm xuất hiện khuyết điểm. Trừ Tiêu Duyệt Vân, Trâu Văn Đào và nam sinh thể chất ra, thể lực của mấy người khác dần tiêu hao hết, nhưng bọn họ cũng không có nhiều lực lượng dự bị xuất sắc như vậy.
Lớp tám ban Tự nhiên nắm chặt cơ hội thường xuyên đổi người đến tiến công nhanh, làm tiêu hao thể lực của lớp hai ban Xã hội.
......
20 giây cuối cùng, lớp tám ban Tự nhiên dẫn trước 3 điểm, ước muốn quán quân của lớp hai ban Xã hội, tình thế không ổn.
Lúc này, kẻ ngốc đều biết phải phòng thủ ở ngoài vạch 3 điểm, cho nên Tiêu Duyệt Vân và Lý Lâm đã sớm trở thành trọng điểm chăm sóc.
Tiêu Duyệt Vân di chuyển bóng, xem chuẩn thời cơ phối hợp một cú né bóng tuyệt diệu cùng Lý Lâm, hành động của Phó Nhã Khiêm phòng thủ y bị cản trở, hơi chậm một bước, Tiêu Duyệt Vân nắm chặt thời gian lùi xuống vạch 3 điểm, lớp tám ban Tự nhiên sớm có chuẩn bị, lập tức có người đến bổ trợ phòng thủ!
Nào ngờ, Tiêu Duyệt Vân làm một động tác bắn tên giả trên không trung, sau đó dùng lực chuyền bóng sang cho Trâu Văn Đào ở một bên sườn!
Thật ra Trâu Văn Đào cũng có thể ném vào trái 3 điểm, nhưng tỉ lệ trúng đích không cao bằng hai hậu vệ, cho nên xác suất ném vào của trận này không cao. Chẳng qua, rất nhiều người đều không nhớ, trận chung kết bóng rổ năm lớp 10, trái cuối cùng chính là một cú đường dài hắn tiếp được từ Phó Nhã Khiêm đang là trọng điểm theo dõi, cú ném 3 điểm ở góc 45 độ, đánh bại quán quân của đối thủ.
Giờ phút này, cứ như lịch sử tái diễn, Âu Tường vốn dĩ đang nghiêm mật phòng thủ hắn sớm đã có chuẩn bị, các cầu thủ khác của lớp tám ban Tự nhiên cũng theo bản năng mà chạy đến hướng Trâu Văn Đào.
Ai ngờ, thế mà lại là công cốc.
Thừa dịp lực chú ý của mọi người bị Trâu Văn Đào dời đi, Tiêu Duyệt Vân sau khi chyền bóng xong liền bắt đầu chạy không bóng, Phó Nhã Khiêm lập tức phát hiện, theo sát, nhưng vẫn chậm hơn một bước.
Trâu Văn Đào chuyền bóng trên không trung!
Tiêu Duyệt Vân tiến một bước dài vững vàng tiếp được bóng, lần đầu tiên ném rổ.
Khán đài vừa hò hét xong vào giờ phút này toàn bộ đều im lặng, hơi thở dồn dập.
Quả bóng trong ánh mắt của tất cả mọi người hoàn mỹ vẽ ra một đường cong trên không trung, sau đó dứt khoát mà rơi xuống.
Soạt!
Bóng vào rổ, 3 điểm!
Các học sinh ủng hộ lớp hai ban Xã hội nhiệt liệt hoan hô, mà trên sân bóng các đội viên vẫn nghiêm túc khẩn trương như cũ.
Trận đấu chỉ còn lại 8 giây cuối cùng, trọng tài đã chuẩn bị tốt để thổi còi. Nhưng 8 giây, hoàn toàn có thể hoàn thành một lần tấn công hữu hiệu.
Lùi lại 10 ngàn bước mà nói, cho dù tiến công không thành, lớp bốn ban Tự nhiên có thể lực dư thừa cũng có thể tăng thêm giác ngộ và lòng tin trong hiệp phụ.
Nhưng mà bọn họ tính sai rồi.
Hậu vệ dẫn bóng của lớp bốn ban Xã hội rất nhanh di chuyển bóng đến nửa sân, thấy vòng ngoài bị chặn, trung phong bị kiềm đến sát sao, hậu vệ dẫn bóng do dự, lựa chọn như cũ chuyền bóng về phía Phó Nhã Khiêm.
Nào ngờ, Trâu Văn Đào một mình cường ngạnh quây rổ, cứng rắn đẩy Phó Nhã Khiêm ra, cướp mất bóng!
Chỉ còn có 3 giây.
Trâu Văn Đào dẫn bóng bước vài bước lớn, vào lúc một giây trước khi bọn Phó Nhã Khiêm đúng tới bóng liền mạnh mẽ ném bóng vào rổ phía sau, đội viên của lớp tám ban Tự nhiên cơ bản là không kịp trở tay.
Lớp hai ban Xã hội từ bỏ rồi sao?
Không, không hề!
Một nửa sân khác vốn dĩ cho là không một bóng người hóa ra có một thân ảnh đang chạy với tốc độ cao!
Tiêu Duyệt Vân đã âm thầm ăn ý chạy về phía sau khung bóng rổ trong lúc đang cướp bóng.
Quả bóng đang bay cao sau lần thứ nhất rơi xuống đất lại tiếp tục mạnh mẽ bay về phía trước, bộp một tiếng đụng trúng khung bóng.
Thời gian còn chưa tới 1 giây!
Tiêu Duyệt Vân còn cách khung rổ một khoảng nữa nhảy vọt lên, trên không tiếp được quả bóng bị văng ra, thuận thế trên không trung mạnh mẽ úp rổ.
Ầm một tiếng!
Bóng, vững vàng đập vào rổ.
Ngay sau đó, tiếng còi của trọng tài vang lên.
Quả bóng vào rổ được tính! Trận đấu kết thúc!
Hiện trường đầu tiên là yên lặng, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Tiêu Duyệt Vân buông tay đang nắm lấy khung rổ, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Sau đó, tiếng hét chói tai cùng tiếng hoan hô làm đảo lộn toàn khán phòng!
Thắng rồi! Lớp hai ban Xã hội thắng rồi!
**
Trong khán phòng la hét ôm lấy nhau, vừa nhún vừa nhảy, thậm chí kích động đến mức bật khóc.
Vào lúc Tiêu Duyệt Vân nghe thấy kết quả, trong lòng cũng thả lỏng, vui mừng vì chính mình bắt kịp, sau đó chính là hân hoan, nghĩ đến đội của mình sau một khoảng thời gian nỗ lực đã có hồi báo, ngay lập tức kích động lên, định tìm các đồng đội chúc mừng.
Cảm giác được phía sau có mấy người đang nhanh chóng chạy đến phía mình, còn chưa chờ Tiêu Duyệt Vân kịp phản ứng, mấy nam sinh đó liền kích động mà vây quanh y, điên cuồng hét to "Chúng ta thắng rồi", sau đó chính là những cái ôm mạnh mẽ, xoa đầu, đập vai, vỗ lưng,......
......
Tiêu Duyệt Vân mặt cương cứng bị thân thể nóng ấm dính nhớp đầy mồ hôi và đầy mùi khó ngửi bao vây, không biết làm sao đối với nhân số các đội viên đông đảo, lại quá sát gần nhau, hơn nữa bọn họ đang rơi vào trạng thái kích động vốn dĩ không nghe lọt tai người khác nói gì, Tiêu Duyệt Vân căn bản không thể né tránh được.
Y rốt cuộc có thể hiểu rõ tâm tình của mẫu thân lúc đuổi ca ca yêu dấu đi tắm rồi.
Đương lúc y đang định một bên hùa theo mọi người, một bên âm thầm lách ra khỏi đám đông này, thì Trâu Văn Đào vừa theo lệ thường ngày dỗi Phó Nhã Khiêm đã chạy vọt tới, lỗ mãng ôm Tiêu Duyệt Vân, còn hưng phấn bế y lên xoay vài vòng tại chỗ!
"Chúng ta thắng rồi! Chơi rất đẹp! hahahaha!" Trâu Văn Đào đang đắm chìm trong sự vui sướng, khuôn mặt tuấn tú cười đến không khép miệng được, hoàn toàn không chú ý đến sự chống cự cùng cứng đờ của Tiêu Duyệt Vân.
Tiêu Duyệt Vân:......
Bỏ đi, trước đừng nên làm hắn cụt hứng, cứ làm một con lật đật như vậy đi.
Tiêu Duyệt Vân nhẫn nại một phen rốt cuộc mới có thể tránh thoát khỏi sự vây quanh đầy nhiệt tình.
Ở một góc của khán đài, phía sau một cây cột.
Phó Lãng yên lặng quan sát một người trong đám đông đang chút mừng có biểu tình không giống với mọi người, lại liếc mắt sang em họ sau khi thua trận đấu phòng độ vẫn không giảm sút, mặt không có biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phó Nhã Khiêm đột nhiên không rõ lý do cảm thấy lạnh sống lưng.
Tiêu Duyệt Vân sửa sang lại đồ thể dục của mình, sau đó như có cảm giác mà nhìn về phía cây cột sau khán phòng kia.
Không thấy ai hết.
Ngoài sân bóng, Phó Lãng đang bước nhanh liếc nhìn đồng hồ, nghĩ đến biểu tình ngẩng đầu không thể tin được của thư kí khi nghe hắn nói muốn đến xem trận đấu bóng rổ của trường trung học, lặng lẽ tăng nhanh bước chân.
**
Ngày hôm đó, diễn đàn trường gần như nổ tung.
Buổi chiều rồi buổi tối, bọn học sinh vô tâm với chuyện học hành bèn đặt hết tâm huyết vào đại dương bát quái.
Có tiếc nuối vì đây là lần đại hội thể thao ở cấp 3 cuối cùng của mình, cũng có mong đợi vào tương lai, còn cả đắc ý dào dạt hoặc tiếc hận vô bên móc ra các loại bảng thành tích cuối cùng.
Lớp hai ban Xã hội dựa vào biểu hiện xuất sắc của vài thí sinh tham dự cuộc thi điền kinh cùng với số điểm cao nhất giành giải quán quân trên sân thi đấu bóng rổ, trên bảng thành tích hai lớp bốn và lớp tám ban Tự nhiên song song đứng hạng hai.
Tất cả các lớp ban Xã hội một mảnh mừng vui, thầy Lưu Thanh Tùng càng là đi đường như gió bay.
Chủ đề nóng nhất tất nhiên vẫn là nhân vật giá trị nhan sắc cao là song tinh tử và nguyệt quang của Hoa Phong có biểu hiện ưu tú nhất.
Đúng vậy, lúc học sinh Hoa Phong đặt biệt danh cho người khác, luôn có một loại tự cho mình là đúng, khiến cho Tiêu Duyệt Vân vô cùng bái phục thiên phú văn nghệ trời sinh của bọn họ.
Mặc dù y không thích lướt diễn đàn, nhưng cái tên "Hoa phong chi nguyệt" vừa xuất hiện, trong lớp có bạn học gấp không chờ nổi truyền tin ra, lúc nghe được việc này, vẻ mặt Tiêu Duyệt Vân khá phức tạp.
Thôi kệ, mọi người vui là được. Mấy tháng gần đây, không biết y đã có biết bao nhiêu lần mang tâm tình cảm khái như thế này rồi. Hết cách, có một số hàng động của người hiện đại thường khiến y khó mà hiểu được.
Thật ra, có vài fan cứng của Tiêu Duyệt Vân càng muốn đặt một cái biệt hiệu lóa mắt như "Hoa Phong chi nhật", đến đối với "song tử tinh". Chẳng qua xét thấy từ "nhật" này có hàm ý không tốt, hơn nữa còn có các fan khảo cổ nóng lòng bác bỏ, cho nên chỉ có thể thỏa hiệp với từ "nguyệt".
Nghĩ lại thì Tiêu Duyệt Vân ấm áp dịu dàng, thường ngày khiêm tốn, trên sân bóng rổ càng là biến công thành thủ, giống như ánh trăng, ánh sáng không quá mức chói mắt, mỹ lệ mà yên tĩnh tản ra ánh sáng như cứu rỗi con người, trong đêm tối lặng im dẫn lối cho các vì sao, dáng vẻ tựa hồ như cũng hòa hợp vào đó.
Mà trong miệng các fan khảo cổ đã sớm tồn tại "Hoa phong chi nhật", chính là chỉ anh họ của Phó Nhã Khiêm, Phó Lãng.
Nhân vật cấp 3 phong vân vào mười năm trước, rất nhiều người đương nhiên không có ấn tượng, nhưng trong diễn đàn trường cũng có không ít cựu học sinh, nhớ rõ rằng Phó Lãng đã từng ưu tú như thế nào: IQ siêu phàm, nhảy liền mấy lớp, còn luôn giữ vững hạng nhất khối, đạt được vô số giải thưởng trong và ngoài nước. Lúc học quân sự năm cấp 3, các quyền vật lộn trong quân của hắn thậm chí thắng cả toàn huấn luyện viên trong quân, tư thế và nội dung cũng y như là làm mẫu, trong các đại hội thể thao hằng năm càng là chiếm hết spotlight.
Cuối cùng hắn lấy thành tích quán quân ban Tự nhiên cấp tỉnh tiến vào đại học thành đô, hiện tại đề cao tên tuổi cả trong và ngoài nước nhờ là người sáng lập công ty Kỹ thuật Lãng Phong, cựu học sinh kiêm ban giám đốc danh dự Hoa Phong.
À, đúng, còn một điểm không thể không nhắc đến là: Hắn ta lớn lên cũng rất đẹp trai.
Thời kì thiếu niên của Phó Lãng, các đường nét trên gương mặt nhu hòa hơn hiện tại rất nhiều, nhỏ tuổi hơn các bạn cùng lớp, nhưng dáng người hắn cao lớn, diện mạo cũng tương đối trưởng thành hơn một ít, mặt dù gương mặt luôn nghiêm túc, không có biểu tình gì, nhưng khi đó hắn càng giống một tiểu shota kiêu ngạo giả vờ lãnh khốc, làn da màu lúa mạch cũng chưa đậm như hiện tại, càng chưa có uy lực đẩy người ta ra xa ngàn dặm như hiện tại.
Phó Lãng của hiện tại, vóc dáng lên đến 1m9, làn da cũng phơi thành màu than...... Không ít học sinh cảm thấy hứng thú tìm kiếm thông tin đối chiếu, tìm đến hình ảnh của mười năm trước so sánh, sau đó đều sôi nổi tiếc hận cho một thiếu niên đáng yêu đẹp trai đã một đi không trở lại.
Không phải nói Phó Lãng hiện tại không đẹp trai, mà là, phẩm vị "tiểu thịt tươi" của học sinh cấp 3 của hắn ngày xưa đã không sánh được với hình tượng phát triển theo xu thế "lão thịt khô" lãnh khốc.
**
Vào giờ phút này, lão soái ca thịt khô đang chuẩn bị chuyển nhà.
Vài ngày trước đã chọn được một căn hộ có ba phòng, diện tích 130m vuông. Cả gia đình chủ cũ vừa lúc muốn xuất ngoại di dân, ăn nhịp với người môi giới bất động sản của Phó Lãng.
Căn hộ được bảo dưỡng rất tốt, cơ bản không cần sơn lại tường và sửa chữa lại, phong cách trang hoàng có quan hệ với phong cách của chủ cũ mang chút phong cách phương Tây.
Phó Lãng xem lướt qua các bức tranh, lại để thư kí đến tận nơi xem lại lần nữa, cuối cùng quyết định mua lại, nhanh chóng dọn đến.
**
Sáng sớm thứ bảy, Tiêu Duyệt Vân và Tiêu Nhạc Dương đến viện dưỡng lão, sau khi mở cửa phát hiện cửa hộ nhà kế bên đang mở rộng, có vài công nhân chuyển nhà đang ra ra vào vào, hiện trường rất náo nhiệt, chẳng qua không hề thấy chủ nhà xuất hiện.
Hàng xóm mới?
Tiêu Duyệt Vân nghĩ.
Tiểu khu Hòa Mỹ là một tiểu khu có chất lượng tầm trung, chất lượng phòng ở không tệ, năm năm tuổi, tỷ lệ có người vào ở là 100%.
Tiêu Duyệt Vân ở hộ 1401 tầng 10, là một hộ hai phòng ở hướng Tây Nam tầng 14. tầng lầu của bọn họ gồm bốn hộ một thang máy, chính giữa là hai hộ ba phòng, căn hộ 1404 ở hướng Đông Nam cũng là một căn hộ hai phòng.
Chủ hộ mới chuyển đến lần này chính là hộ 1402 kế bên bọn họ.
Tiêu Duyệt Vân ở đây được hơn hai tháng, rất ít khi gặp hàng xóm hộ kế bên, sau này mới biết chủ hộ có ý muốn bán căn hộ đi, cả nhà di dân sang nước ngoài, vì vậy đã sớm dọn ra khỏi hộ, đợi người chủ khác tới.
Ngày thứ hai chuyển đến Tiêu Duyệt Vân liền mang tặng hàng xóm điểm tâm y tự tay làm, xem như chào hỏi, hối lộ một chút.
Một hộ nhà hai phòng, chủ hộ đối diện là một người đàn ông thuộc thành phần tri thức độc thân hơn 30 tuổi, mỗi ngày đi sớm về khuya vô cùng bận rộn, bán hàng đa cấp, sau khi nghe nói nhà Tiêu Duyệt Vân không có người lớn, hơn nữa còn thuê hộ, liền không còn hứng thú với y nữa.
Một hộ nhà ba phòng còn lại thì là một đôi vợ chồng son tình chàng ý thiếp ở, nghe nói là ba mẹ mua làm quà cưới, trong thang máy cũng có thể xem như nơi không người mà khoe ân ái, đôi khi cũng sẽ nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào.
Xuất phát từ việc tránh hiềm nghi cũng vô vàn các loại nguyên nhân khác, nói chung là cuối cùng, Tiêu Duyệt Vẫn cũng không thể cùng hai nhà hàng xóm kết được bao nhiêu giao tình.
Điều này khiến cho Tiêu Duyệt Vân có chút tiếc nuối, vì vậy nảy sinh một chút kì vọng đối với hộ hàng xóm mới chuyển đến này.
Hi vọng là một người dễ sống chung một tí.