• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn dây dưa còn chưa kịp kết thúc thì Hoắc Ninh Tuyết đã bị anh hôn đến nghẹt thở, tuy rằng cô biết anh đã qua một lần đò, nhưng cái kĩ thuật hôn chết tiệt này có thật sự là qua một lần không vậy?

Ngay sau khi Hứa Dịch lấy lại được lý trí thì anh cũng chậm rãi buông tha cho cánh môi của cô, còn Hoắc Ninh Tuyết rất ngoan cố mà giữ chặt vòng tay ở trên cổ anh, sau đó còn nhỏ giọng nói:

- Chú à, chú đúng là không biết kiềm chế gì cả.

- Hoắc Ninh Tuyết!

- Được rồi được rồi, không đùa chú nữa là được chứ gì. Nhưng mà Hứa Dịch à, bây giờ chú là của em! Đừng hòng đi trêu hoa ghẹo nguyệt, nghe chưa hả!

Hứa Dịch cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp gật đầu thì Hoắc Ninh Tuyết mới đồng ý buông anh ra, tuy nhiên sau đó cô còn cố ý nắm lấy tay anh, "nhẹ nhàng" chụp một tấm ảnh rồi đăng lên mạng xã hội để làm bằng chứng nữa, gương mặt của Hứa Dịch bây giờ liền ngơ ra một lúc... Chẳng phải vừa rồi cô chỉ nói là diễn kịch thôi sao? Mà sao kịch này diễn sâu thế?

- Hoắc Ninh Tuyết, chẳng phải vừa rồi cháu nói chỉ là diễn kịch thôi sao?

- Có hả? Em có nói diễn kịch sao? Em không nhớ nữa... Nhưng em nhớ hiện tại chú là của em!

Á à, con lươn này lớn thế nhỉ? Cuối cùng thì người bị gài bẫy lại chính là anh, anh cứ như một con cừu già bị con sói con lừa vậy chứ. Rốt cuộc cái tính cách này là được di truyền từ ai đây? Nghĩ đến đây thì đột nhiên lại thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên đầu của Hoắc Ninh Tuyết... À đúng rồi, cái tính lươn này chỉ có thể là Hoắc Dạ mà thôi. Xem nào... Tại sao Hoắc Ninh Tuyết lại có thể như vậy chứ! Bây giờ anh nên làm gì với cô nhóc này đây?

Sau khi Hoắc Ninh Tuyết đăng tải hình ảnh lên mạng xã hội thì có rất nhiều người quan tâm, đặc biệt là cha già Hoắc Dạ và cậu em một mặt Hoắc Ninh Tường, còn chưa đợi ai nói gì thì hai người đó đã thi nhau để lại bình luận.

[Hoàng Thượng]: Ai?

[Tiểu Hoàng Tử]: Người đàn ông chị nắm tay kia, người đó là ai vậy? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Hiện đang ở đâu?

Một màn này cũng làm cho Hứa Dịch phải bật cười, hóa ra đứa con trai nhỏ của Vương Ngữ Ninh còn có bộ dạng như vậy nữa sao? Nhớ lại ngày đầu tiên gặp mặt thì Hoắc Ninh Tường lúc nào cũng bày ra vẻ mặt bình thản, đến mức Nguyệt Y còn sợ hãi mà không dám đến gần, bây giờ khi thấy chị gái công khai nắm tay đàn ông liền nhảy vào nhiệt huyết như vậy luôn sao?

- Hoắc Ninh Tuyết...

- Nè nè nè, khoan đi khoan đi! Bây giờ chúng ta là người yêu của nhau đó, chú có thể đừng gọi cả họ và tên người ta như thế được không? Ngoan, gọi lại nào.

- Ninh Tuyết?

Cô liền lắc đầu, sau đó còn giúp anh làm mẫu, nói:

- Gọi là "Bảo bối".

- Cái gì cơ?

- Nếu thấy ngượng quá thì... Hừm... Gọi là... "Em yêu" đi.

- Hả?

Thấy anh không chịu hợp tác thì Hoắc Ninh Tuyết cũng phồng má lên tức giận, sau đó cô liền chống tay lên hông rồi nhìn anh bằng gương mặt "cực kỳ" hung dữ, nói:

- Chứ chú gọi người chú yêu bằng gì?

- Tên thôi?

- Đáng đời chú khi mẹ không thèm để mắt tới chú.

Mặc dù Hoắc Ninh Tuyết chỉ lẩm bẩm thôi nhưng Hứa Dịch nghe hết đó, anh còn nghiêng đầu nhìn cô, ơ kìa... Hiện tại Hoắc Ninh Tuyết lại bắt đầu có những triệu chứng một mình nói sảng rồi này.

Sau đó thì Hoắc Ninh Tuyết vẫn kì cà kì kèo, nhất quyết bắt Hứa Dịch gọi mình là "Em yêu" hoặc "Bảo bối". Cuộc tranh cãi của họ hay nói đúng hơn là một mình Hoắc Ninh Tuyết gay gắt đến mức Nguyệt Y đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, gương mặt của con bé cũng ngơ ngác nhìn cha mình và "mẹ" Ninh Tuyết, ngay lúc này Hứa Dịch định bước đến đưa con gái xuống nhà nhưng Hoắc Ninh Tuyết đã nhanh hơn một bước. Cô tiến đến ôm lấy Nguyệt Y, sau đó nói:

- Y Y dậy rồi sao? Con muốn món gì, hôm nay mẹ sẽ làm cho con ăn nha.

Bây giờ Nguyệt Y vẫn chưa thể nào hiểu được những câu mà cô đang nói nữa rồi, mới hôm qua cô còn bảo con bé không được gọi mình bằng "mẹ", hôm nay lại tự nhiên xưng "mẹ" gọi "con" như thế, bất chợt lại làm cho Nguyệt Y bối rối.

- Y Y?

- Con... Có thể gọi mẹ Ninh Tuyết là mẹ sao?

- Được chứ, sau này con muốn gọi lúc nào cũng được.

Nghe đến đây thì gương mặt vốn dĩ vẫn còn ủ dột liền vui vẻ, sau đó Nguyệt Y còn ôm lấy cổ của Hoắc Ninh Tuyết gọi mấy tiếng "mẹ ơi", sau đó thì con bé còn hôn lên gương mặt của cô nữa.

Tuy rằng anh không hiểu tại sao Hoắc Ninh Tuyết lại thay đổi mục tiêu nhanh như vậy, nhưng khi anh nhìn thấy dáng vẻ của cô khi ở gần Nguyệt Y thì anh liền mỉm cười, nói chung thì mối quan hệ hiện tại có chút phức tạp, nhưng chắc không sao đâu... Đợi qua vài ngày sẽ quay về như cũ thôi mà... Nhỉ?

Lúc này Hoắc Ninh Tuyết và Nguyệt Y định xuống nhà, nhưng cô lại quay sang nhìn anh, rồi lại nghiêng đầu nói:

- Chú à, chú còn đứng đó làm gì, vào bếp phụ giúp em và Y Y đi chứ.

- Hoắc Ninh Tuyết, chú thấy cháu sai vặt thuận miệng ghê nhỉ?

- Nè nè nè, bây giờ chú không còn là trưởng bối nữa, bây giờ chú là người yêu của em. Hơn nữa, đây không phải sai vặt, đây là nhờ vả! Anh yêu à, nhanh cái chân lên, con đói rồi kìa.

Nói xong thì Hoắc Ninh Tuyết liền tung tăng cùng con gái đi xuống nhà, nhưng mà khoan đã... Con gái của anh mà?

#Yu~



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK