Tuy nhiên, mới vào ngày hôm qua Liêu Thuần Nguyên và mẹ của Chung Thiên Hà - giáo sư Mã Giai đã tìm đến anh, còn tận tay đưa thiệp mời cho anh, dặn dò anh nhất định phải đến, “nếu có thể” thì hãy đưa theo Hoắc Ninh Tuyết nữa chứ.
Cái này đâu phải là “nếu có thể”, rõ ràng là Liêu Thuần Nguyên đang muốn tuyên bố với bên ngoài rằng bà ấy có thể làm thông gia với Hoắc gia thì có. Tuy rằng Hoắc Ninh Tuyết không muốn Liêu Thuần Nguyên được lợi, nhưng cô lại muốn chống lưng cho anh chú nhà mình.
Nếu như bình thường Hứa Dịch đã không hay qua lại với Chung gia thì chắc hẳn ở đấy cũng rất xem thường anh, lần này lại tận tay đưa thiệp mời chắc lại là muốn ra oai gì đấy, nên cô phải đi, cô phải giúp chồng yêu lấy được oai hùng của mình. Tuy chỉ là một bữa tiệc đính hôn đơn giản, nhưng Hứa Dịch thấy bà xã của mình nhiệt huyết như thế thì anh cũng chỉ biết bật cười, thôi thì cũng phải theo thôi chứ biết sao giờ.
Nhưng có điều quan trọng, ở trong thiệp mời ghi là không được mang theo trẻ nhỏ, tức là Nguyệt Y phải ở nhà, lý do vì sao thì chắc hẳn ai cũng biết, tại vì Chung Thiên Hà bây giờ đang mang thai ở những tháng đầu của thai kì, lỡ trẻ nhỏ chạy đùa khiến đứa em xảy ra chuyện gì thì sao? Tuy nhiên, Hoắc Ninh Tuyết vẫn muốn đưa Nguyệt Y đi, nhưng đứa bé Nguyệt Y lại không muốn đi, lần trước gặp bà nội ở siêu thị làm con bé rất sợ, nên con bé nhất quyết ở nhà.
Vương Yên Cảnh lúc này mới nói:
- Hay để em đưa Y Y đi chơi nha chị, chút nữa em và Hải Nam tính đi ăn uống và xem phim đó, chắc khi anh chị về thì tụi em cũng về rồi.
- Được rồi, vậy Y Y trông cậy vào em.
Vương Yên Cảnh cũng vỗ ngực đảm bảo, còn Nguyệt Y thì cũng vui vẻ vẫy vẫy tay tạm biệt cha mẹ.
[…]
Hội trường diễn ra lễ đính hôn của của Thang Phong và Chung Thiên Hà tuy không quá hoành tráng nhưng nó cũng được xem nơi xa hoa bậc nhất Đế Đô, Hoắc Ninh Tuyết nhìn ngó xung quanh một chút, sau đó lại nói nhỏ với anh chồng nhà mình:
- Chú, đợi sau này hôn lễ của chúng ta phải tổ chức chỗ khác nha. Em không thích chỗ này.
Hứa Dịch cưng chiều chạm nhẹ lên mũi của cô, nói:
- Đều nghe em.
Hoắc Ninh Tuyết hài lòng cười rất hạnh phúc, khi hai người đến được hội trường chính cũng thấy gia đình của Thang Phong và Chung gia. Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy tất cả thành viên của Chung gia đó, à… Ngoại trừ Chung Phóng ra, hình như hồi đó cô có gặp ông ấy rồi.
Chung Phóng nhìn thấy Hoắc Ninh Tuyết liền có chút giật mình, vì ngoại hình của cô so với Hoắc phu nhân Vương Ngữ Ninh giống đến năm, sáu phần, nhìn vào liền nhận ra ngay là mẹ con. Chung Phóng cũng ngay lập tức bỏ qua những vị khách khác, kéo tay của con trai Chung Thiệu Hãn bước đến, nói:
- Cháu là Ninh Tuyết đúng không?
Hoắc Ninh Tuyết nghe thấy có người gọi tên mình thì cũng xoay người lại, đập vào mắt cô là một người đàn ông lớn tuổi, bên cạnh cũng là một người đàn ông đứng tuổi, nếu như cô đoán không sai thì ông ấy là Chung Phóng, còn người bên cạnh chắc là con trai của ông ấy - Chung Thiệu Hãn, cũng chính là cha của Chung Thiên Hà đây mà.
- Vâng ạ, cháu là Hoắc Ninh Tuyết, cũng là vợ của Hứa Dịch ạ.
Chung Phóng nghe đến đây cũng khựng lại một chút, sau đó ông ấy mới nhìn sang Hứa Dịch, nhẹ giọng cười nói:
- Đã lâu không gặp con, dạo này con khỏe chứ? Hứa Dịch?
- Con khỏe, cảm ơn chú Chung đã quan tâm.
Chủ tịch của Chung thị mà phải đến tận nơi để chào hỏi thì cũng đủ biết Hoắc Ninh Tuyết quan trọng đến mức nào rồi, riêng Chung Thiệu Hãn thì chỉ cô, sau đó lại nhìn cánh tay cô đang khoác tay của Hứa Dịch, nói:
- Nếu vậy thì chúng ta là người một nhà rồi. A Dịch kết hôn khi nào, sao không báo với chúng ta một tiếng vậy?
- Cũng vừa mới, chỉ là chưa kịp thôi.
Câu đó của Hứa Dịch có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh không xem Chung gia ra gì cả, tuy rằng mẹ anh tái hôn với Chung Phóng, nhưng không đồng nghĩa với việc anh và Chung gia là “một gia đình”.
- Phải rồi Ninh Tuyết, cha mẹ con có…
- À, họ ở Nhâm thành, hôm nay cháu đến đây cùng với chồng thôi ạ, chú đừng để ý đến cháu làm gì.
Hoắc Ninh Tuyết đã nói như vậy rồi thì Chung Phóng còn có thể nói gì nữa đây? Ý tứ của cô chính là “Cháu chính là muốn chống lưng cho chồng cháu đó, chú có ý kiến gì?”. Ông ta chỉ có thể ậm ậm ừ ừ rồi rời đi, nhưng sau đó vẫn phải bảo Mã Giai đi tiếp đón cô chu đáo, trên đường đưa cô và anh vào bàn tiệc thì Mã Giai nói rất nhiều chuyện.
Nào là con gái cô ta học giỏi thế nào, ngoan hiền thế nào. Con rể của cô ta tốt lành thế nào, chung thủy thế nào, gia thế tốt thế nào,… Còn rất nhiều chuyện nữa.
Vâng, con gái cô ta rất ngoan hiền, ngoan hiền đến mức mang thai luôn mà, còn con rể của cô ta thì chung thủy đến mức nhìn cô chằm chằm từ nãy đến giờ. Quả nhiên là rất hợp nhau đó!
Riêng Hứa Dịch từ nãy đến giờ vẫn không vui, vợ anh bị nhiều người để ý thì làm sao anh có thể vui được chứ? Thấy gương mặt của anh hơi nhăn lại, Hoắc Ninh Tuyết liền nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái, nói:
- Được rồi mà, chút nữa về nhà em sẽ chăm sóc anh, được chưa?
Hứa Dịch nhìn cô, sau đó cũng gật đầu.
Nhưng rồi đột nhiên anh cảm thấy bản thân quá trẻ con rồi, rốt cuộc thì anh đang ghen cái gì chứ? Vợ là của anh, kết hôn cũng kết hôn rồi, ăn cũng ăn sạch rồi, anh bây giờ còn lo lắng gì nữa sao?
Đúng là điên thật rồi. Quả nhiên có vợ quá trẻ trung khiến anh không yên tâm được, bây giờ phải có em bé thì may ra!
#Yu~