Đầu tiên, theo như Hoắc Ninh Tuyết đã nói, cô sẽ phải thay hết số quần áo của Hứa Dịch đã, chứ cái gì đâu mà áo chỉ toàn sơmi không trắng thì đen, chẳng có gì nổi trội cả, đến quần áo bình thường cũng không có, thật sự là một tủ đồ quá nhàm chán.
Mà ví dụ như bản thân anh nhàm chán thì thôi đi, kéo theo cả Nguyệt Y cũng nhàm chán theo anh luôn, đúng là tức chết cô mà.
Bây giờ, cô phải thay hết quần áo của hai cha con nhà này mới được.
Cứ như thế mà Hoắc Ninh Tuyết, Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi cứ lượn lờ hết từ shop quần áo này đến shop quần áo, từ đồ nam đến đồ nữ, từ đồ cho trẻ em đến đồ người lớn, từ trang sức phụ kiện đến giày dép, nói chung là mua tất tần tật.
Đào Linh Nhi nhìn Hoắc Ninh Tuyết chuyên tâm chọn quần áo cho chồng con như vậy cũng có chút buồn cười, nhìn con gái nhà người ta đi, đã có chồng có con rồi, người ta cũng trưởng thành biết là bao nhiêu, còn con gái nhà mình? Ủa nhắc mới nhớ… Con nhỏ Vương Yên Cảnh này đi đâu mà không thấy mặt mũi vậy chứ? Ngày mai đã là Tất Niên rồi mà nó còn chưa chịu vác mặt về nhà là sao vậy?
- Tuyết Tuyết, Cảnh Cảnh có nói với con là nó đi đâu không?
- Con nghe nói Triệu Hải Nam muốn đưa Cảnh Cảnh về nhà ra mắt hay sao ấy. Có thể năm nay Cảnh Cảnh sẽ ăn Tết ở nhà cậu ấy… Ủa, con bé không nói với bác ạ?
Đào Linh Nhi lắc đầu, Hoắc Ninh Tuyết cũng thấy kì lạ, con bé này bình thường có chuyện gì cũng sẽ nói với bác cả kia mà, sao chuyện quan trọng như thế mà lại không nói. Làm cô tưởng nó nói rồi nên cô cũng không có nhắc nữa.
- Hay để buổi tối con sẽ gọi cho nó vậy.
Và rồi mọi người lại tiếp tục mua sắp cho năm mới, mua quần áo xong thì lại mua thêm vài vật dụng cho năm mới, đột nhiên khi đi qua cửa hàng cho trẻ sơ sinh thì Hoắc Ninh Tuyết lại rất muốn đi vào. Có lẽ cô quá mong con đi?
Vương Ngữ Ninh nhìn thấy liền kéo tay con gái rồi đi vào, sau đó còn nghiêng đầu nhìn con gái, nói:
- Tuyết à, con mang thai hả?
Hoắc Ninh Tuyết nhìn mẹ mình rồi lắc đầu, tuy rằng cô và Hứa Dịch làm cũng không ít, nhưng mà xui là trước khi cô về Nhâm thành hai ngày thì “bà dì” đã tới rồi, đồng nghĩa với việc cô không có mang thai. Nghe vậy thì Vương Ngữ Ninh cũng chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con gái, nói:
- Sao không thử đi.
- Thử gì mẹ?
Vương Ngữ Ninh nhìn xung quanh một chút, sau đó liền thì thầm gì đó vào tai của con gái, khiến cho Hoắc Ninh Tuyết hoài nghi nhân sinh, cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn mẹ mình, nhưng bà ấy còn gật đầu rất chắc nịch nữa chứ. Đến đây Hoắc Ninh Tuyết cũng chỉ gật đầu cho có lệ, sau đó thì họ lại tiếp tục mua sắm.
[…]
Sang ngày hôm sau, hôm nay đã là ngày cuối cùng của năm cũ và chuẩn bị chuyển giao năm mới.
Còn cái con nhỏ Vương Yên Cảnh không liên lạc được kia là vì nó đi chơi với bồ vui quá quên báo cha báo mẹ, thật sự là có một cô gái tốt thật đó, khiến cho cha mẹ một phen hú vía luôn à.
Buổi tối này thì cả nhà Hoắc gia cũng ngồi lại với nhau, cùng nhau ăn một bữa cơm, cùng nhau đón năm mới, cùng nhau chúc những câu bình an, mong ước năm sau, một năm bình an và đầy sự may mắn.
Hiển nhiên thì đôi vợ chồng son như Hoắc Ninh Tuyết và Hứa Dịch vẫn luôn mặn nồng, ăn xong thì lại dắt tay nhau lên phòng để tìm kiếm thứ mà họ mong muốn.
Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ lại nhìn nhau đầy ngán ngẩm, hai cái đứa này đúng là không biết tiết chế gì cả. Tuy nhiên Hoắc Ninh Tường lại nhìn Nguyệt Y, sau đó lại nói:
- Y Y, sắp tới cháu sẽ học ở đây đúng không?
- Đúng rồi ạ.
Mặc dù ban đầu thì cách xưng hô này hơi khó chấp nhận một chút, nhưng bây giờ có vẻ như tụi nhỏ cũng đã quen rồi. Thôi thì quen rồi cũng được… Ít nhất là không còn ngượng ngùng nữa…
Nhưng người ngượng ngùng chắc là Vương Ngữ Ninh đó, nói sao thì bà ấy cũng chỉ mới có ba mươi tám tuổi đã lên chức bà ngoại rồi… Ôi trời, thật sự là khá sốc đó chứ, quá bất ngờ luôn. Mà bất ngờ hơn là con rể bằng tuổi mình.
Hoắc Dạ nhìn vợ mình, lại nói:
- Vậy chúng ta nên làm gì đây?
- Làm gì á? Em nghĩ xong rồi, hôm nay anh ngủ với Ninh Tường đi, em muốn ngủ Ninh Tích và Y Y.
- Hả? Vợ à, không được, năm mới như vậy là không may mắn, tử vi của anh nói rằng anh phải ngủ với em.
Nói xong thì Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh cũng đi về phòng, bỏ lại ba đứa nhỏ nhìn “những người lớn” đầy sự ngán ngẩm.
Đột nhiên lúc này Hoắc Ninh Tích lấy từ trong balo ra một vài chai nước ngọt, nói:
- Hay chúng ta vừa ăn bánh vừa uống nước ngọt chờ pháo hoa đi.
- Được.
- Dạ!
#Yu~