“Hiên, hôm nay em cần đi làm, chúng ta hẹn hò đi.”
[ Đi đâu?] Từ khi Tử Nhiên học xong ngôn ngữ ký hiệu, Bạch Nhược Hiên không cần dùng bút viết, anh có thể dùng ngôn ngữ ký hiệu biểu đạt ý mình.
“Đi với em, anh sẽ biết.”
[ Hảo ]
……
[ Em xác định chúng ta hẹn hò ở đây?]
“Đương nhiên, bảo bối, hoan nghênh anh đến nhạc viên, hy vọng anh thích nơi này.” Đây chính là nơi Tử Nhiên thích nhất , cũng đã lâu cô không đến đây, bởi vì cô vội kiếm tiền.
[ Anh chưa từng tới nơi này ] Từ nhỏ anh chưa từng đến khu vui chơi nào, đây là lần đầu tiên anh đến đây.
“Ha ha, vậy tốt quá, xem như em cướp được lần đầu tiên của anh.” Tử Nhiên nói xong, cười tủm tỉm nhìn Nhược Hiên, thấy mặt Nhược Hiên ngày càng hồng.
[ Chúng ta đi chơi đi ] Tử Nhiên nói thế dễ khiến cho Nhược Hiên nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ, nên biểu hiện của anh có chút ngại ngùng.
“Ha ha, được rồi, bảo bối, anh thật đáng yêu.”
Tử Nhiên cười vui vẻ, thu hút không ít ánh mắt nhìn đôi tình nhân này,t ừ kinh diễm đến hâm mộ.
Tử Nhiên không để ý đến anh mắt xung quanh, mà nắm tay Nhược Hiên vào khu vui chơi.
……
[ Em chơi đi, anh ở đây nhìn là được ] Nhược Hiên khổ sở nhìn Tử Nhiên, tận lực không để Tử Nhiên chú ý ở phía sau.
“Hiên, anh không thể trốn được, dù anh có trốn thì em cũng bắt anh về.” Tử Nhiên buồn cười nhìn Nhược Hiên, cảm giác người đàn ông đơn thuần này ngốc quá.
[ Anh đâu có chạy trốn, canh chỉ muốn tìm nơi nghỉ chân chút thôi]
Thần a, tha thứ cho anh, anh không nên nói dối, nhưng anh không muốn chơi trò này đâu.
“Hiên, anh là con trai, chẳng lẽ sợ sao.” Ai, người yêu cô lại nói dối, có phải cô dạy hư anh rồi không, cô phải tự kiểm điểm lại mình mới được..
“Được rồi, Hiên, em sẽ nhảy cùng anh, có em bên cạnh anh còn sợ à?” Tử Nhiên kéo Hiên lại gần mình hơn, giọng điệu thực nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại nghiêm túc.
Nhược Hiên không nói gì thêm, anh hôn Tử Nhiên một cái xem như trả lời.
……
“A……”
Hai người nhảy Bungee, Tử Nhiên cùng Nhược Hiên gắt gao ôm chặt nhau, tiếng la hét xung quanh không ảnh hưởng gì đến hai người
Trong thiên địa
Giống như chỉ còn lại chúng ta
Anh vì em mà tồn tại
Tất cả tốt đẹp nhất vì em mà đến
Giờ phút này
Chúng ta ôm nhau
Cảm thụ nhiệt độ cơ thể và hơi thở của nhau
Trong mắt anh có em
Mà trong mắt em chỉ có anh.
Chúng ta dùng ánh mắt lập nên lời hứa.
Mặc kệ chân trời góc bể
Mặc kệ đau thương đến đâu
Mặc kệ biến hoá vô thường
Chúng ta đều thuộc về nhau
Vĩnh viễn ,vĩnh viễn
“Nhược Hiên, em yêu anh!”
Nhược Hiên rất muốn hét lớn rằng anh yêu cô, nhưng anh không thể, cho nên cánh tay ôm Tử Nhiên càng chặt, anh tin rằng Tử Nhiên sẽ hiểu tâm ý của mình.
Anh không biết làm chuyện lãng mạn
Anh không có tài giỏi gì
Nhưng là
Anh hy vọng
Có thể cùng em
Người yêu của anh
Làm chuyện mà chúng ta muốn làm.
……
Hai người vừa qua gần trăm người, ở khu vui chơi điên cuồng 1 ngày, nhảy Bungee, cưỡi ngựa, thuyền hải tặc, đi xe ngắm cảnh, mặc kệ trò chơi mạo hiểm hay lãng mạn, hai người cứ nắm tay không rời, giống như chỉ có lẫn nhau, hạnh phúc cười.
“Vui không Hiên, anh có thích không?” Buổi tối hai người vừa trở về nhà liền nằm trên giường vì quá mệt
[ Thích ] Nhược Hiên tay trái nắm tay Tử Nhiên, tay phải viết lên tay cô.
Từ lúc Tử Nhiên học được ngôn ngữ của người câm điếc, Nhược Hiên thường dùng ngôn ngữ ký hiệu trao đổi với Tử Nhiên, nhưng Nhược Hiên thích nhất là lúc nằm trên giường, viết vào tay cô lời anh muốn nói, như vậy sẽ làm Nhược Hiên có một loại cảm giác là viết vào lòng Tử Nhiên, thật ấm áp.
“Về sau có thời gian chúng ta cùng đi chơi được không? A, không, chúng ta nên đi nơi khác, Hiên, anh thích đi đâu, chúng ta đến biển ha, nếu không đến ngoại ô hoặc ra nước ngoài du lịch, ngắm tuyết, đi trượt băng, đi……”
Giọng Tử Nhiên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chậm rãi biến thành tiếng hít thở có quy luật.
Bảo bối, ngủ đi, chỉ cần có em, đi nơi nào cũng đều hạnh phúc.
Nhược Hiên nhìn Tử Nhiên ngủ trên đùi anh, ánh mắt vốn nhu hoà càng thêm ôn nhu
Anh nhẹ nhàng giúp Tử Nhiên điều chỉnh đầu lại, hy vọng Tử Nhiên ngủ thoải mái một ít, sau đó cứ như vậy nhìn Tử Nhiên, mãi đến khi bản thân anh chìm vào mộng đẹp…
(Bạn đang đọc truyện Độc ái thuần nam – Mị Dạ Thuỷ Thảo được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Một buổi sáng tươi đẹp
“Hiên, em cảm giác mình càng ngày càng béo, mà đầu sỏ hại em béo là anh, cho nên bản luật sư quyết định lấy ý đồ mưu hại dáng người của mỹ nữ kiện anh, mà phán quyết cuối cùng dành cho anh là, hầu hạ mỹ nữ đại nhân cả đời, Hiên, em yêu chết tay nghề của anh mất rồi.” Tử Nhiên một bên thao thao bất tuyệt nói chuyện một bên ăn bữa sáng phong phú, làm cho người ta không thể không bội phục công lực cao siêu của cô.
Nhược Hiên sớm đã quen Tử Nhiên đáng yêu oán giận, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho Tử Nhiên.
“Hiên, mỗi ngày em đều đi làm, anh ở nhà một mình có buồn không?”
[ Không đâu, anh quen rồi, ở nhà anh thường hay vẽ tranh nên không buồn lắm]
“Hiên, gần đây anh có tác phẩm nào không?” Tử Nhiên không phải là người thích tranh, nhưng tranh do Hiên vẽ thì lại khác.
[ Có ]
“Em muốn xem, Hiên vẽ tranh rất tuyệt, em muốn là người đầu tiên xem tranh của anh”
[ Anh còn chưa vẽ xong, đợi xong rồi để em xem được không ] Đây là món quà anh tặng cô, đương nhiên cho cô xem đầu tiên rồi, hy vọng cô sẽ thích.
“Được rồi, vậy anh nhất định phải cho em xem đầu tiên đó, em ăn no rồi, em đi làm đây, Hiên, em nhớ anh lắm”
Nhược Hiên rất tự nhiên khi Tử Nhiên nói xong sẽ hôn cô tam biệt, sau đó giúp Tử Nhiên lấy túi xách, tiễn cô ra ngoài, nếu anh không làm vậy, nhất định Tử Nhiên sẽ thao thao bất tuyệt không chịu đi, ai, cái cô gái này nói cô khôn khéo thì không ai so được, nhưng vì sao ngay cả lúc ngây thơ cũng khiến người ta đau đầu, hai tính cách thật khác biệt.
Mà lúc này Tử Nhiên đang lái xe đến văn phòng luật sư, vô ý nhếch miệng cười
Cô chính là như vậy, có hai tính cách đối lập nhau, thích phiêu lưu nhưng cũng rất thích lãng mạn, cô hay thay đổi, hay khác thường, những điều về cô không thể đoán trước được, nhưng lại đầu hàng với hai loại người, một là Nhược Hiên mà cô nhất kiến chung tình, một là đám tỷ muội tốt của cô, cho nên, cô vô điều kiện đầu hàng với hai loại người này.