“Nhược Hiên, em đã về, anh không có ở nhà sao?” Tử Nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, sao Nhược Hiên không ở nhà? Có chuyện gì phải đi ra ngoài sao?
Gọi điện thoại? Ân, Nhược Hiên không có điện thoại.
Đi ra ngoài tìm? Thành phố lớn thế này, cô không biết anh đi đâu, sao mà tìm được.
Ở nhà chờ? Chỉ có lựa chọn này.
Nhưng mà , chờ à, thời gian từng chút một trôi qua, mày Tử Nhiên nhíu chặt lại, liệu có xảy ra chuyện gì không.
Tử Nhiên tự tin rằng mình chưa bao giờ lo lắng, nhưng từ khi Nhược Hiên đến, cô đã quen việc anh luôn ở nhà, giờ không thấy, cô rất lo lắng.
Ngay lúc Tử Nhiên muốn ra ngoài tìm Bạch Nhược Hiên, thì có tiếng mở cửa.
“Nhược Hiên, anh đi đâu vậy?”
[ Xin lỗi, anh về trễ, anh đi gửi tranh ]
“Gửi tranh? Đừng nói là bức tranh vẽ em nha?” Trừ bỏ bức tranh kia, cô nhớ gần đây Nhược Hiên không vẽ bức nào nữa.
[ Đó là tác phẩm mà anh vừa lòng nhất, em không muốn sao?] Nhược Hiên mở to mắt nhìn Tử Nhiên, coi như bây giờ mới hỏi ý kiến của người cống hiến chân dung?
“Hiên, anh muốn bán bức tranh kia?” Trưng thì có thể, cô vốn là nhân vật công chúng, sớm đã quen, hơn nữa bức tranh kia rất đẹp, mà Hiên muốn làm gì cô sẽ không phản đối, vì cô muốn công khai nói mình là người yêu của anh
[ Không, anh làm sao bán bức tranh đó, anh chỉ muốn nhiều người biết em xinh đẹp thế nào trong mắt anh.] Trước kia, thế giới của anh rất đơn điệu, anh chỉ biết vẽ tranh, đem toàn bộ ước mơ về thế giới tươi đẹp vào tranh, sau đó, chia sẻ cho mọi người về thế giới của anh.
“Hiên, em không phản đối anh trưng tranh, nhưng em muốn bồi thường nha.”
[Bồi thường thế nào?]
“Em muốn ăn…… Đại tiệc!” Tử Nhiên cố ý khiến Nhược Hiên hiểu lầm, cảm giác hô hấp Nhược Hiên càng ngày càng dồn dập, Tử Nhiên cười , sau đó hôn môi anh.
Nhược Hiên biết mình bị cô trêu, không biết nên tức giận hay thẹn thùng, trên mặt nhiễm một màu đỏ ửng khả nghi
“Hiên, em đói bụng……” Cô đói bụng nha.
[ Nga, em chờ một chút, anh đi nấu cơm cho em ] Nhược Hiên lắc lắc đầu, đè nén cơn dục vọng xuống, gặp phải cô gái như cô, nam nhân đơn thuần như Nhược Hiên nhất định bị ăn sạch sành sanh.
Tiếng bát đũa chạm nhau, cảnh gia đình này thật ấm áp, Tử Nhiên đã bắt đầu chờ mong ngày bọn họ kết hôn.
Ai nói chòm Song Tử cô hoa tâm đa tình, lăng nhăng không thôi, ai nói chòm Song Tử không muốn kết hôn, chỉ thích phiêu bạt, đó là chưa gặp phải người mình yêu, cô Tư Đồ Tử Nhiên hiện tại không phải là đang chuẩn bị kết hôn à, chuẩn bị làm một cô vợ giỏi giang sao?
“Tôi là con lừa có bộ lông ngắn, tới bây giờ chưa ai cưỡi được tôi, có một ngày……”
Tử Nhiên vừa cùng Nhược Hiên ăn xong bữa tối, chợt tiếng điện thoại reo, nhạc chuông cá tính này khiến Nhược Hiên bật cười, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Tử Nhiên, Nhược Hiên cố nén cười, thật khó cho anh mà
“A lô, ai vậy, tốt nhất là có chuyện tìm bằng không thì……” Đáng ghét, hại cô bị Nhược hiên chê cười, đây là một bài hát cô yêu thích nha , chọn làm nhạc chuông thì sao nào.
“Nhiên, cậu sao vậy?” Uy hiếp Lăng vũ cô ư, người uy hiếp cô sớm không còn sống rồi.
“Vũ a, sao lại là cậu, ha ha, cậu gọi cho tớ có việc gì không?” Có chết không thừa nhận là cô vừa mới nói lời đó đâu, vội chuyển sang đề tài khác
“Tập đoàn OVR đã bị bọn tớ thu mua, trên giấy tờ cần tiến hành theo pháp luật, chuẩn bị đi, ngày mai bay với tớ.” Không lãng phí thời gian luôn luôn là nguyên tắc của Lăng Ngạo Vũ .
“Biết, không thành vấn đề.” Bạn của cô một người so với một người còn quái hơn, cô đã sớm quen rồi.
“Đô đô đô……” Bên kia đã cúp máy.
“Cái gì a, ngay cả câu gặp lại không nói đã gác điện thoại, thật là.”
Nhược Hiên nghi hoặc nhìn Tử Nhiên cầm điện thoại lầu bầu..
“Không có chuyện gì, chỉ là một người bạn bá đạo, không lễ phép thôi, nhưng mà, Hiên, em phải đi công tác vài ngày, anh ở nhà một mình có được không?” Cô sẽ rất nhớ Hiên, nhất là trù nghệ của anh.
[ Anh không sao, em đi công tác mấy ngày?] Mặc dù anh thường hay ở nhà một mình, nhưng hai người họ chưa từng tách nhau ra lâu như vậy.
“Chắc là 3, 4 ngày gì đó, em sẽ nhớ anh lắm, bảo bối” Tử Nhiên tựa đầu dựa vào vai Nhược Hiên, giống như đứa trẻ làm nũng với Nhược Hiên.
[ Anh cũng sẽ rất nhớ em ] Xấu hổ ghê, mỗi lần nói với Tử Nhiên lời này, anh vui vẻ, mà anh tin rằng Tử Nhiên cũng rất vui.
“Hiên, bằng không anh đi cùng em, được không?” Hai mắt Tử Nhiên toả sáng nhìn Nhược Hiên, cùng đợi trả lời.
[ Anh đi thế nào được, em đi công tác, anh đi theo có giúp được gì đâu ]
“Không sao hết, có anh đi cùng, sẽ tạo động lực cho em làm việc tốt hơn nếu không, em sẽ nhớ anh mà không làm được việc mất.” Sau khi nói xong, Tử Nhiên nghĩ đến Ngạo Vũ khí phách , cô mà không đi không chừng Ngạo Vũ sẽ giết cô.
[ Tử Nhiên, anh sẽ ở nhà chờ em về, em muốn ăn gì, anh sẽ chuẩn bị hết thảy chờ em?] Anh chỉ muốn nhìn Tử Nhiên không muốn ra ngoài gặp người khác.
“Được rồi, được rồi, vậy anh phải làm nhiều món ngon chờ em quay về đó.”
[ Anh hứa, sẽ làm một đại tiệc chờ em.] Nghĩ đến đại tiệc, mặt Nhược Hiên đỏ lên.
“Hiên, mặt anh đỏ quá nha, không phải anh suy nghĩ bậy bạ gì chứ ?” Hắc hắc, Hiên của cô đáng yêu quá, đáng yêu khiến cô muốn cắn một ngụm.
[ Không đâu ] Anh không nghĩ gì hết, chỉ nghĩ…… Nghĩ……
“Đừng vội phủ nhận, anh nói lắp bắp hẳn là…… Ân, này……” Giọng Tử Nhiên càng lúc càng mơ hồ, bởi vì ái nhân của cô đang ở trên phấn đấu
……
“Hiên, anh xem, nơi này đã ngẩng đầu lên rồi nha, anh còn nói không có……”
……
“Hiên, anh nói xem chúng ta có nên lên giường không……”
……
“Hiên, em yêu anh……”
……