Cuối cùng, Cung Trì Vũ thật sự không chịu nổi Tử Nhiên lải nhải, cho nên cúp điện thoại luôn, sau đó, hai nam nhân cứ vậy mà đứng đó nhìn nhau.
Mãi đến khi……
“Được rồi , tôi thua, nhưng không đại biểu rằng tôi không bằng anh, cũng không phải là tôi buông tha Tử Nhiên, nếu Tử Nhiên chia tay với anh, tôi sẽ là người đầu tiên cướp cô ấy về.” Nói lời này, Cung Trì Vũ không phải bỏ cuộc, nhường Tử Nhiên cho Nhược Hiên, không phải hắn không tranh giành, nhưng hắn có đủ thông minh để hiểu được rằng, cho dù hắn tranh cũng tranh không được, chỉ làm chuyện vô vị thôi.
[ Tôi sẽ chăm sóc Tử Nhiên thật tốt ] Nhược Hiên nghĩ , sau đó viết ra giấy.
Không phải anh không tự tin, mà anh rất tin vào tình yêu của hai người, từ lần đầu gặp đến bây giờ, anh biết rõ tình cảm của cả hai thế nào, đồng thời bản thân càng thêm hiểu rõ về Tử Nhiên, trong chuyện tình cảm Tử Nhiên không bao giờ lừa dối , nếu cô không cần đoạn tình cảm này cũng sẽ không nói thương anh, anh tin rằng hai người sẽ hạnh phúc.
“Hừ, hy vọng là thế, có vấn đề gì, anh cứ gọi cho tôi, đây là danh thiếp của tôi.” Chung quy vẫn là mình mềm lòng.
Cung Trì Vũ vốn không định làm ác nhân, chỉ là vì ghen tị che mờ lý trí nên mới tìm đến tận cửa, nhưng lại nhìn thấy một mặt khác của người trong lòng, hắn biết mình không còn hy vọng, người đàn ông nhìn nhu nhược lại kiên cường này đã chiếm được tâm của Tử Nhiên , mà Tử Nhiên rất khoái nhạc hạnh phúc, có lẽ như vậy là đủ rồi.
“Tôi đi đây, không cần tiễn.”
Cung Trì Vũ nghênh ngang rời khỏi nhá Tử Nhiên , cảm giác người phía sau mỉm cười tiễn mình, có chút ủ rũ lắc lắc đầu, ai, không biết mình có nên tìm chỗ nào đó ăn mừng vì mới thất tình không……
Tử Nhiên nói hôm nay sẽ trở về, cho nên Nhược Hiên làm rất nhiều món mà Tử Nhiên thích ăn, tính toán thời gian hẳn là Tử Nhiên sắp về đến nhà rồi, Nhược Hiên đem món cuối cùng đặt lên bàn, lúc này tiếng điện thoại reo lên, Nhược Hiên đang muốn bắt máy, thật khéo , chuông cửa vang lên, ân…… Sao thế này, Nhược Hiên do dự một chút lại đi mở cửa.
“Hiên, bảo bối, có nhớ em không, em nhớ anh lắm……” Mở cửa ra thì thấy khuôn mặt tươi cười của Tử Nhiên , sau đó là một cái ôm
[ Hoan nghênh về nhà ] Sau đó là một nụ hôn thật sâu, mang tất cả nhớ nhung, nhiệt tình……
“Khụ khụ khụ…… Đừng có ở trước cửa nhà trình diễn cảnh nóng bỏng như vậy chứ, đây là nơi công cộng, nên chú ý một chút.” Ngay lúc hai người đang hôn nhau say đắm, một tên đáng ghét cắt ngang.
“Là anh, Cung Trì Vũ, anh tới đây làm gì, tôi đã nói rõ với anh rồi mà anh chán sống rồi nên mới tới đây à?” Hừ, dám quấy rầy cô cùng Hiên triền miên, người này cách cái chết không xa đâu.
“Đừng nói như vậy, làm người ta thương tâm nha, chúng ta dù sao cũng là bằng hữu, anh sẽ không đụng đến anh ta đâu, anh đến làm khách, ăn một bữa được không.” Hắn đã nghĩ kỹ, không yêu nhau được thì làm bằng hữu, đặc biệt hắn muốn nếm thử tay nghề của Bạch Nhược Hiên thế nào, Tử Nhiên là người thích soi mói, có thể dược cô khen ngon không nếm thử sao được?
“Ăn một bữa? Anh đến đây tranh ăn với tôi, không được, lần sau hãy đến đi, không tiễn.” Đồ ăn Nhược Hiên làm , cô sẽ không nhường đâu, chỉ có thể là của cô thôi, nói xong, Tử Nhiên liền lôi kéo Nhược Hiên vào nhà sau đó muốn đóng cửa.
“Tử Nhiên, sao em lại vô tình như thế, chúng ta làm bằng hữu nhiều năm thế, chỉ có một bữa cơm cũng không được ư?” Cung Trì Vũ nhìn cô lộ tính trẻ con ra, không thể không cảm thán, người đang yêu đúng là không bình thường, keo kiệt đến ngay cả một bữa cơm cũng không cho ăn.
Cung Trì Vũ có chút há hốc mồm nhìn cửa sắp đóng, cô gái này
“Không cho ăn đấy, thì sao, hừ, Hiên khổ sở làm cơm, vì sao phải cho anh ăn?” Chính là không cho, hắn làm được gì!
Tử Nhiên vừa muốn đóng cửa, nhưng bị Nhược Hiên kéo lại.
[ Cho anh ta vào đi, hôm nay anh làm rất nhiều, ăn không hết đâu ]
[ Không cho, đó là Hiên làm cho em, người khác đừng mong ăn được ] Tử Nhiên dùng ngôn ngữ ký hiệu đáp lại, khiến Cung Trì Vũ đang đứng ngoài cửa sửng sốt, hai người họ nói gì vậy? Hình như là thảo luận chuyện của hắn đi.
[ Anh ta là của em, để bằng hữu đứng ở ngoài không được đâu, hơn nữa, anh cũng muốn làm quen bằng hữu của Tử Nhiên, Tử Nhiên, em không muốn sao?] Đôi mắt sang ngời nhìn Tử Nhiên, mang theo tia chờ mong……
“Cung Trì Vũ, lần này xem như anh tốt số, có điều chỉ được ăn một chén, ăn xong thì đi ngay, cấm phản đối!” Tử Nhiên nhìn Nhược Hiên, nhận ra mình không thể cự tuyệt anh được, nhất là anh mang biểu cảm chờ mong này, cho dù mặt trời trên cao, cô cũng muốn lấy xuống cho anh
Tử Nhiên nói xong liền kéo Nhược Hiên vào nhà, lưu lại Cung Trì Vũ một mình ở ngoài cửa ngẩn người.
Cung Trì Vũ không ngốc, ngược lại còn phi thường thông minh, cho nên, hắn rất nhanh đã hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhất định là Nhược Hiên yêu cầu để hắn lưu lại, Tử Nhiên không có cách nào cự tuyệt mới cho mình vào nhà, nhìn hai người nắm tay nhau, còn dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện với nhau, ai, mình có thể yên tâm rồi.