Thế nên cô hoặc là đi về hoặc là ngậm miệng.
Để được đánh thêm vài ván với thần tượng trong giới game của mình, Giản Ngôn Chi ngoan ngoãn lựa chọn im miệng.
Hà Uyên vẫn lấy vị trí ADC như cũ, tung hoành khắp chốn cùng vị tướng Ezreal. Giản Ngôn Chi là người chơi hỗ trợ, đi theo anh vừa hồi máu vừa chắn đòn.
Đến phút 34, cả đội suýt nữa thì bị quét sạch, Hà Uyên lấy được ba mạng của đối phương trong đường tơ kẽ tóc cứu vãn phần nào tình thế.
Màn hình của Giản Ngôn Chi đã thành màu xám trắng rồi, cô rón rén nghiêng người sang máy của anh, ở điểm mù của camera, đọc bình luận trên màn hình máy tính.
"Ha ha ha ha ha, pha này lỗi tại hỗ trợ, dâng mạng tích cực quá mà!"
"Tết đến nơi rồi mà sao Uyên thần vẫn còn ở trụ sở vậy, không về nhà à?"
"Trụ sở giờ làm gì còn ai, Mậu Mậu đăng Weibo bảo đã về đến nhà rồi."
"Ôi mẹ ơi, vậy là chỉ có một mình lão đại của chúng ta cô đơn trong trụ sở thôi sao, không được, tui phải đi bầu bạn với anh ấy! Nổ cái địa chỉ cho tui đi!"
"Mà cái ID "Khi bố mày ăn dưa" này là của ai thế, lần trước cũng thấy chơi cùng với Uyên thần và Mậu Mậu thì phải."
"Uyên thần, hỗ trợ này của anh hình như hơi bị gà?"
Lúc đọc đến đoạn có người hỏi ID "Khi bố mày ăn dưa" là của ai, Giản Ngôn Chi ngớ ra, theo phản xạ quay đầu lại nhìn biểu cảm của Hà Uyên, còn về phần mấy cái bình luận chê bai cô, cô cũng lười đọc.
Chơi cùng với những người chuyên nghiệp mà một người bình thường như cô làm được như vậy đã làm khá lắm rồi đấy biết không!
Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt nhìn Hà Uyên, muốn xem anh sẽ trả lời như thế nào, nhưng không ngờ người ta không thèm nhìn đến cô, mà mắt vẫn nhìn màn hình còn miệng thì sỉ vả không tiếc lời, "mọi người nhìn chuẩn đấy, kĩ năng của cô đúng là không tốt lắm đâu."
Tiếng Trung xưng hô không phân biệt giới tính rõ như tiếng Việt, tương tự như "I - You" trong tiếng Anh vậy.
Giản Ngôn Chi đơ người.
Bình luận tĩnh lại một giây sau đó nhảy liên hồi.
"Ai? Uyên thần đang nói chuyện với ai?"
"'Khi bố mày ăn dưa' đang ở ngay bên cạnh, what??"
"Không phải trụ sở chỉ có một mình Uyên thần thôi sao, còn có người khác nữa à? Ai thế ai thế."
"Con gái hả, hay là một em đẹp trai nào đấy? Quào, Uyên thần lại còn livestream cùng người khác nữa cơ đấy."
"Trai đơn gái chiếc or trai đơn trai chiếc, bật mí tí đi~"
......
Giản Ngôn Chi sợ điếng người, vội vàng ra hiệu bằng mắt với Hà Uyên, sao bảo là không được nói chuyện cơ mà, tự dưng anh lại nói cái gì vậy hả. Mà Hà Uyên rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn sang cô, "nhìn cái gì mà nhìn, hồi sinh rồi sao còn chưa đi ra."
Giản Ngôn Chi, "..."
Bình luận:
"Uầy! Uyên thần mới cười hả?"
"Gà như này mà vẫn chơi cùng, sức chịu đựng của lão đại nhà chúng ta tốt như vậy từ bao giờ thế."
"Uyên thần, quay camera qua bên đó đi mà!"
"Đệch mọe, tự dưng hít thấy mùi cưng chiều sủng ái là sao?"
"Uyên thần là của anh chín, người không phận sự tránh qua một bên không được hả?!"
......
Ván đấu kết thúc, chật vật lắm mới giành được thắng lợi, Hà Uyên xoa xoa gáy, hiển nhiên là mệt mỏi vì trận thắng gian nan này.
Trải qua trận đấu khốc liệt, Giản Ngôn Chi đang vô cùng phấn khích, dùng khẩu hình miệng nói với Hà Uyên, "thêm một ván nữa."
Hà Uyên vẫn chưa stream đủ thời lượng, vốn định đánh thêm một ván nữa, nhưng lại nghĩ có lao động miễn phí tội gì mà không tận dụng, "tôi khát rồi."
"Hử?"
"Muốn uống nước."
Giản Ngôn Chi lập tức hiểu ý, giơ tay "OK" một cái rồi chạy vào bếp lấy nước.
Hà Uyên nhìn theo bóng dáng vội vội vàng vàng của cô, thấy hơi buồn cười, mặt hàng này đúng như lời Giản Bác Dịch nói, có một niềm đam mê không hề nhẹ với game.
Ở một phía khác, Giản Ngôn Chi không bận tâm Hà Uyên nghĩ thế nào, đối với cô, vì game, liêm sỉ hình tượng gì đấy đều quăng đi được hết. Hơn nữa, hình tượng của cô trong mắt Hà Uyên cũng đã sụp đổ tan nát rồi, còn để ý làm cái gì nữa!
Giản Ngôn Chi rời khỏi chỗ ngồi nên không hề biết lúc này bình luận đang náo loạn vì vẻ mặt cười như không cười của Hà Uyên.
"Uyên thần nhìn đi đâu đấy, anh thế này anh chín của tụi em có biết không?"
"Cái kiểu cười này gọi là cưng chiều, nhân vật thần bí này là thần thánh phương nào?"
"Còn sai người ta đi rót nước nữa chứ, Uyên thần anh như vậy là không có đạo đức đâu nhá, bắt nạt con gái nhà người ta."
"Ăn nói kiểu gì vậy, sao mày biết là con gái, lỡ là con trai thì sao?"
......
Trong lúc đợi nước, Hà Uyên liếc đọc bình luận, khi đọc đến mấy bình luận này thì không mặn không nhạt mà hỏi lại, "Cười cưng chiều? Miêu tả gì lạ vậy, bạn tốt nghiệp tiểu học chưa đấy?"
"Con mắt nào nhìn thấy tôi cười, có thời gian thì các bạn đi bệnh viện khám mắt xem sao đi, đừng để bố mẹ lo lắng."
"Người đi lấy nước là nam hay nữ có liên quan gì đến bạn đâu, giờ tôi nói không phải nam cũng chẳng phải nữ có phải bạn sẽ còn vui hơn nữa không... Chuyển giới? Chuyển giới có gì vui, bạn có hứng thú à?"
"Đạo đức là cái gì, trụ sở bọn tôi không có thứ gọi là đạo đức."
......
Lúc Giản Ngôn Chi bê nước trở lại thì thấy Hà Uyên đang khịa fan cực sung, người này không lên tiếng thì thôi, còn một khi đã nói thì cứ như nã đạn vậy, nói đến khi làm người khác hoài nghi về cuộc đời mới thôi.
Nhưng dù vậy đi nữa, vẫn có cả tá người sẵn lòng chiều theo anh, giống như bị trúng độc vậy.
Ờ, hình như mình cũng là một trong số cả tá người đó, hơn nữa còn thuộc loại trúng độc nồng độ cao.
Giản Ngôn Chi hơi rầu rĩ, ai bảo con người này chơi game giỏi quá làm gì, đối với những người chơi Liên Minh Huyền Thoại có kĩ năng thần sầu, cô không hề có một chút sức kháng cự nào.
Chơi cả một buổi chiều, khi đã đủ thời lượng stream Hà Uyên cũng mặc kệ những lời ai oán nài nỉ của fan, không hề do dự tắt luôn camera.
Hai người định chơi thêm một ván nữa thì có người đẩy mạnh cửa bước vào, tiếp đó, Giản Ngôn Chi nghe thấy tiếng hét đinh tai nhức óc của Giản Bác Dịch, "Giản Ngôn Chi, mày có ở đây không?! Người đâu rồi, bảo mày đi lấy đồ ăn mà đi hết cả buổi trời!"
Giản Ngôn Chi chửi thầm một câu "phá đám", sau đó hét lên, "em không có đi cả buổi, em ăn rồi."
"Mày ăn rồi? Bếp nhà mình vẫn sạch bong sáng bóng, trông đâu giống mày đã nấu nướng gì đâu, ê, mày không về nhà mà ở lì trong này tính âm mưu gì đây hả." Giản Bác Dịch đi qua cửa, giờ mới phát hiện ở đây không chỉ có một mình Giản Ngôn Chi, "lão đại? Sao anh cũng ở đây."
Hà Uyên "ừ" một tiếng, "ở lại trông coi trụ sở."
"Trông coi?" Giản Bác Dịch suýt nữa thì trợn mắt khinh bỉ, "có cái gì mà trông coi, tết nhất mà anh không về nhà à."
"May mà không về đấy, nếu không vừa nãy em đã không được anh bò bít tết do Uyên thần tự tay nấu rồi." Giản Ngôn Chi xen vào một câu.
"Cái gì? Bò bít tết do Uyên thần tự tay nấu?" Giản Bác Dịch ngơ mất mấy giây rồi mới không dám tin mà nhìn về phía Hà Uyên, "lão, lão đại, anh làm riêng cho nó ăn hả?"
"Không phải là làm riêng," Hà Uyên nghiêm túc sửa lại, "mà là tiện thể."
"Tiện thể?" Giản Bác Dịch nói một câu rồi bổ nhào tới, "vậy anh cũng tiện thể nấu gì đó cho em ăn đi, em ngủ đến giờ mới dậy, sắp đói chết rồi."
Hà Uyên ghét bỏ gỡ tay của anh ta ra, "khỏi mơ mộng hão huyền."
"Không công bằng, dù gì em cũng là hỗ trợ thân thương của anh, vậy mà anh thà nấu cho một người ngoài ăn cũng không chịu nấu cho em ăn."
Giản Ngôn Chi giật giật khóe miệng, "phắn, ai là người ngoài hả, anh là anh trai em thật à."
Giản Bác Dịch ôm bụng, giả vờ giả vịt nói, "đứng trước cái đói thì không có người thân, em gái, hãy tha thứ cho anh."
"Vớ vẩn." Giản Ngôn Chi không thèm để ý tới anh.
"Ôi...lão đại, nấu cho em ăn đi mà, anh nhẫn tâm nhìn hỗ trợ đắc lực nhất của anh chết ngay trước mắt anh sao?" Giản Bác Dịch mặt đầy đau thương, "anh thật sự nhẫn tâm để em tết rồi mà còn thê thảm như vậy à?"
Bàn tay đang cầm chuột của Hà Uyên khựng lại, quay đầu nhìn anh ta một cái.
Cảnh này quen quá nhỉ? À, Giản Ngôn Chi cũng tỏ vẻ đáng thương như vậy để tìm kiếm lòng trắc ẩn.
Hà Uyên so sánh trong đầu một lượt, rút ra kết luận, "cậu diễn trông giả quá."
Giản Bác Dịch, "???"
Giản Ngôn Chi bật cười, cực kì tán thành, nói, "đúng đó. Anh, giờ em thật sự cảm thấy anh không theo con đường diễn viên là đúng, với cái khả năng diễn xuất này của anh, đến tuyến 18* cũng không có cửa."
Giản Bác Dịch đơ ra, phẫn nộ đứng thẳng dậy, "mày thì giỏi rồi."
"Quá khen quá khen."
Cuối cùng, Giản Bác Dịch vẫn phải lủi thủi đi nấu sủi cảo. Lúc ăn sủi cảo, lòng anh là một bụng oán hận.
Một người là em gái ruột, một người là lão đại thân thiết, sao người nào người nấy đều lạnh lùng bạc bẽo thế!
Hợp lực với nhau bắt nạt mình?
Mấy ngày sau đó, nguyên liệu nấu ăn Giản Bác Dịch mua ở siêu thị đều nhét luôn vào tủ lạnh của trụ sở, cách làm này là Giản Ngôn Chi gợi ý, vì khả năng nấu nướng của cả hai anh em đều hơi khó nói, cho nên sau này đi ăn chực vẫn tốt hơn.
Hà Uyên nhìn thấu ý đồ của hai anh em nhà này, nhưng anh không nói gì cả, chỉ là sau khi nấu thêm phần của hai người thì tận lực sai bảo cả hai làm việc mà thôi.
Anh thích sạch sẽ, mà mấy ngày này dì giúp việc không đến trụ sở, nên đang phát rầu vì không có ai dọn dẹp vệ sinh.
So với lau nhà quét bụi, Giản Ngôn Chi thích rửa bát hơn, thế là cô bèn dùng chữ kí của diễn viên Giản Bác Dịch thích nhất để dụ dỗ anh. Dùng nó để trao đổi: ngoại trừ rửa bát, những việc khác đều do anh làm.
Vì vậy suốt mấy hôm nay, phòng của Hà Uyên, nhà vệ sinh, phòng khách, phòng bếp, thậm chí là cả tay vịn cầu thang...tất cả đều là việc của Giản Bác Dịch.
Sau đó, cảnh tượng này xuất hiện ngày một thường xuyên.
Hà Uyên và Giản Ngôn Chi mỗi người ngồi ở một góc sô-pha, vừa xem tivi vừa chỉ đạo Giản Bác Dịch làm việc.
Giản Ngôn Chi, "anh, chỗ này bẩn, phải lau chỗ này."
Hà Uyên, "dọn dẹp nhà bếp đi, nếu không không có tâm trạng làm cơm tối đâu."
Giản Ngôn Chi, "Uyên thần, phòng của anh chắc cũng cần quét dọn chứ hả?"
Hà Uyên, "ừ."
Giản Ngôn Chi, "ô kê, em tin là Giản Bác Dịch có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!"
Hà Uyên, "tôi cũng rất tin tưởng vào điều đó."
......
Sau đó của sau đó.
Giản Bác Dịch, "má! Mấy người tự đi mà làm! Tui không thèm ăn cơm nữa, chữ kí cũng không cần nữa thế đã được chưa!"
Giản Ngôn Chi cười hì hì, "à, bố mẹ sắp về rồi. Ớ, hình như các quán ăn cũng nhận giao thức ăn lại rồi thì phải."
Hà Uyên, "trùng hợp quá, ngày mai dì giúp việc cũng đi làm lại rồi."
Giản Bác Dịch, "..."
Qua tết, các thành viên lục tục quay trở lại, Giản Ngôn Chi cũng kết thúc kì nghỉ đông, trở lại trường học.
Cô đã học được nửa kì một của năm nhất rồi, nhưng vì cô nổi tiếng sớm, quay nhiều phim, nên nhà trường đặc cách cho cô, để cô có thời gian dành cho công việc.
Vì dạo này không có việc gấp gì, nên khoảng thời gian trở lại trường này cô ngoan ngoãn ở lại trường lên lớp nghe giảng. Hôm nay, quản lí là Phương Dạng đến nói với cô thư mời dự tiệc do tập đoàn Khải Hy và các nhãn hàng khác đồng tổ chức đã được gửi đến rồi, bảo cô nhất định phải tham gia.
---Dải phân cách---
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng tượng cảnh một ngày nào đó trong tương lai Hà Uyên kết hôn với tiểu Ngôn Chi, vậy thì cuộc sống của anh chín nhà chúng ta...thật sự là không êm ả gì.
Chú thích:
*Tuyến 18: làng giải trí Hoa ngữ có một cách phân cấp bậc cho giới nghệ sĩ (tương tự như cách gọi sao hạng A, B, C) là "tuyến 1, tuyến 2,...,tuyến 18", theo đó, tuyến 1 dùng để chỉ các nghệ sĩ, ngôi sao nổi tiếng và có độ nhận diện cao; tuyến 2 sẽ kém nổi hơn tuyến 1, cứ như thế thấp dần đến tuyến 18, đây là cấp bậc của những nghệ sĩ quen mặt trong giới nhưng không nổi tiếng, hoặc từng vụt sáng nhưng sau đó không còn được quan tâm. (dù vậy diễn viên tuyến 18 vẫn hơn diễn viên quần chúng nhé)