• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được nghỉ học, Lục Tuyết phóng ngay tới nhà Giản Ngôn Chi, lúc này, Giản Hòa Thư và Quan Mẫn đều đang ở nhà.




"Trụ sở DSG ở đối diện thật hả chị?" Lục Tuyết nằm bò ở bệ cửa sổ đã mười phút đồng hồ, hỏi câu này hơn hai chục lần rồi.




Giản Ngôn Chi day day huyệt thái dương, "Thật..."




"Làm sao đây, em phấn khích quá."




Giản Ngôn Chi, "này, mày sắp thi đại học đến nơi rồi, tập trung học hành, bớt đu idol lại có được không thế."




Lục Tuyết quay đầu lại, nhìn cô với ánh mắt thù hận, "chính vì sắp thi đại học nên em mới cần đến đây để xin tí vía của Uyên thần đó, được làm hàng xóm ngay đối diện như chị làm sao mà hiểu được khát vọng của fan như tụi em."




"..."




"Ầy chị, giờ em qua nghía cái được không."




"Thôi đừng, có thể họ đang tập luyện đó."




"Ây dà, sang nhìn tí thôi mà."




"Không được."




"Chậc." Lục Tuyết lườm cô một cái, đứng dậy đi đến cạnh Quan Mẫn đang ở phòng khách.




Từ đằng xa, Giản Ngôn Chi đã thấy Lục Tuyết mát-xa vai đủ kiểu lấy lòng mẫu thân đại nhân của mình.




"Bác ơi, cháu nghe nói anh họ đang làm ở ngay đối diện đúng không bác."




"Đúng rồi," Quan Mẫn cười kéo tay cô, "sao thế."




"Lâu lắm rồi cháu chưa được gặp anh họ, cháu muốn qua đó thăm anh í."




"Chuyện này dễ thôi mà, để bác gọi Bác Dịch về đây," Quan Mẫn vẫn nói vừa lấy điện thoại ra, "giờ bác gọi cho nó."




"Không cần đâu bác không cần đâu, cháu sang đó thăm là được rồi, bắt anh ấy đi đi về về thế phiền lắm ạ." Lục Tuyết cười ha ha nói.




"Cái con bé này chả thay đổi gì cả, vẫn ngoan ngoãn có lòng như thế," Quan Mẫn nghĩ nghĩ rồi nói, "được rồi, cháu muốn sang đó thì bảo chị cháu dẫn đi, bác thấy nó suốt ngày chạy sang bên đó ấy mà."




"Ừ nhỉ, bác nói chí phải." Lục Tuyết quay lại nhướng mày với Giản Ngôn Chi, "chị ơi, bác nói rồi đấy, bảo chị dẫn em sang tham quan nơi làm việc của anh họ, mình đi thôi chị."




"Không đi."




Quan Mẫn, "Giản Ngôn Chi, ăn nói cái kiểu gì đấy, dẫn em nó sang, nhanh."




"..."




Giản Ngôn Chi mặt lạnh lùng, "chỉ giỏi đóng vai người tốt."




Lục Tuyết, "quá khen quá khen."




Đoán chừng người bên nhà đối diện ăn trưa phải mất một lúc, vì thế Giản Ngôn Chi đợi đến chiều khi người giao đồ ăn vặt đến mới dẫn Lục Tuyết sang.




Người ra mở cửa là Lâm Mậu, sau khi nhìn thấy Giản Ngôn Chi và cái đuôi theo sau lưng cô, cậu ta hơi ngạc nhiên, "em nhớ cô bé này, lần trước anh chín có dẫn em ấy vào hậu trường."




Lục Tuyết vẫy tay, kích động nói, "đường giữa noble! Em cũng thích anh cực! Lần trước chưa có dịp chào hỏi anh đàng hoàng, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt rồi."




Lâm Mậu hơi xấu hổ, gãi gãi đầu, lược luôn chữ "cũng" trong câu nói kia.




"Em họ chị, Lục Tuyết." Giản Ngôn Chi đi thẳng vào trong, "mọi người đói chưa, chị có mang theo ít đồ ăn."




"Khéo quá, đúng lúc bọn em đang trong giờ nghỉ, đang định gọi đặt đồ ăn đây."




Giản Ngôn Chi vào phòng khách, lúc này trong phòng khách đang có tiếng nhạc game rất vang.




"Ở đây mà cũng có người chơi Vương Giả Vinh Diệu nữa sao." Lục Tuyết gần đây đang cực kì đam mê Vương Giả Vinh Diệu, nghe thấy âm thanh này liền vội vàng bước vào.




Giản Ngôn Chi cũng hơi bất ngờ, sau khi nhìn một vòng, thế mà lại là...




"Uyên thần?"




"Dạo này hình như lão đại rất thích chơi game này, hồi trước em năn nỉ kiểu gì anh ấy cũng không chơi, chả biết đợt này bị gì mà lại chơi nữa." Lâm Mậu giúp cô xách đồ ăn, "ây, qua ăn thôi các anh."




"Tiểu Tuyết, sao mày cũng đến đây." Giản Bác Dịch ngồi bắt chéo chân, "trường cho nghỉ hả."




"Dạ." Lục Tuyết gật đầu, ánh mắt chỉ tập trung vào người Hà Uyên, "Uyên thần cũng chơi Vương Giả Vinh Diệu nữa sao, lập đội với em này!"




Hà Uyên ngước mắt lên nhìn cô một cái.




Lục Tuyết vội nói, "em giỏi lắm đó!"




Hà Uyên như hồi tưởng lại gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên mặt Giản Ngôn Chi, một chút ý cười xẹt qua, "anh có thấy em chơi một lần rồi."




Lục Tuyết, "dạ?"




"Chung Quỳ mãi mãi không kéo trúng được ai, đúng không."




Giản Ngôn Chi trợn mắt, "cái này mà anh cũng biết."




Hà Uyên, "lần đó ở cầu thang khách sạn, cô chửi Chung Quỳ của em ấy hăng lắm mà."




Giản Ngôn Chi, "..."




Lục Tuyết, "..."




"Lập đội đi lập đội đi, em cũng muốn chơi." Lâm Mậu ngậm một miếng bánh kém đi qua, "game này em cũng có chơi, dễ mà."




Lâm Mậu vừa lên tiếng, Lục Tuyết đương nhiên là hưởng ứng ngay.




Thế là mấy phút sau, có đủ cả năm người để lập thành một đội.




"Em chơi Lý Bạch uy tín lắm, để em lấy Lý Bạch." Lão Dao nói.




Hà Uyên, "không được."




Lão Dao, "tại sao?"




Hà Uyên, "anh phải chơi Hoa Mộc Lan sát thủ." Nói xong lại bổ sung một câu, "mấy tướng khác anh không quen."




Lão Dao "ồ" một tiếng, đành phải từ bỏ sát thủ Lý Bạch, chọn một tướng chống chịu.




Hơn mười giây sau, mọi người đều chọn xong tướng cho mình.




Lúc chờ vào trận, Lâm Mậu rảnh quá bèn hỏi một câu, "lão đại, hôm qua anh lại vào bình luận trong bài của fan đó nữa hả, lạ quá nha."




Lão Dao tiếp lời, "không ngờ lão đại cũng là kẻ nịnh hót lấy lòng người khác như vậy."




Lâm Mậu, "sao lại nói thế."




"Hả, cậu không biết à, 'Tiểu hồ ly nhà Uyên thần' là thần tài của lão đại, chính là cái ID lần nào tặng quà cũng tặng một đống đó."




Bàn tay đang cầm điện thoại của Giản Ngôn Chi khựng lại, bối rối sờ mũi.




Bình luận trả lời của anh trong bài Weibo của cô hôm qua vẫn thu hút một lượng lớn fan như cũ, mọi người đều nói số cô quá đỏ, cũng có người nghi ngờ chủ nhân tài khoản này ngoài đời có quen biết với Hà Uyên.




Còn cô khi đọc được câu trả lời của anh thì mừng thầm trong bụng, vì Hà Uyên nói "trùng hợp thật, tôi cũng không muốn thấy."




Cô có thể hiểu ý của câu này là anh cũng không có hứng thú với couple Uyên Đồng, hiểu xa hơn một tí thì là, anh không thích Uông Đồng!




Thần tượng vẫn tâm lặng như nước, thế thì cô yên tâm rồi!




"Tiểu hồ ly nhà Uyên thần..." Lục Tuyết nhìn mọi người bằng ánh mắt kì quái, họ vẫn chưa biết đó là chị mình sao? Lần trước mình đã nói cho Uyên thần biết rồi cơ mà?




"Đó là...ô!" Lục Tuyết bất ngờ bị người khác bịt miệng, cô tròn mắt nhìn Giản Ngôn Chi đang giẫm mạnh lên chân mình, mặt nghệt ra.




"Đừng có khai ra chị."




Giản Ngôn Chi nói nhỏ bên tai cô.




Lục Tuyết vẫn ngây người gật đầu, Giản Ngôn Chi thấy vậy mới thả tay ra.




Còn những người khác thì hết hồn với hành động của hai chị em họ.




Lão Dao, "hai em làm cái gì thế?"




Giản Ngôn Chi cười khan, "không, không có gì, chuyện con gái với nhau ấy mà."




Lão Dao, "...ồ."




Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi, cười trêu chọc, "chưa thấy kiểu nói chuyện giữa con gái với nhau nào mà thô lỗ như vậy."




"Tại tầm nhìn hạn hẹp đó," Giản Ngôn Chi hắng giọng, lẩm bẩm, "dân chơi game như các anh có mấy khi thấy con gái đâu."




"Ai nói thế, anh thấy hơi bị rõ luôn đấy." Lão Dao thô bỉ đáp một câu.




Giản Ngôn Chi, "...Trừ anh ra."




Vào trận, ánh mắt Lục Tuyết cứ đảo qua lại giữa Giản Ngôn Chi và Hà Uyên, chuyện gì đây, Uyên thần giả vờ như không biết ID đó chính là Giản Ngôn Chi, sau đó lại giả vờ như đang chiều fan mà vào bình luận bài của chị nhiều lần như thế.




A...Mờ ám? Mập mờ? Yêu đương!




Thế có nghĩa là, chuyện có một cô gái bất ngờ xuất hiện trong phòng Uyên thần cũng không giống như những gì Giản Ngôn Chi đã kể với cô, rằng chị ấy chỉ vào phòng lấy đồ giúp anh ấy, mà là hai người ở trong phòng thật sự đã có gì đó với nhau!




Ôi trời ơi, cứ như vừa biết được bí mật động trời nào đó không nên biết vậy, hơi hoang mang nha, giờ sao ta.




"Mày làm sao đấy, vào rồi kìa."




Giản Ngôn Chi nhìn Angela của cô em nhà mình một cái, "chơi cho đàng hoàng, đừng có làm chị mất mặt."




Lục Tuyết cười hì hì, "dạ vâng."




Giản Ngôn Chi khó hiểu trước nụ cười này của em họ, "mày bị gì đấy, sao lại cười nham nhở thế."




Lục Tuyết, "đâu có gì đâu, vào game em sẽ bật chế độ nghiêm túc."




Ván này Lục Tuyết là Angela đường giữa, đường dưới là Thái Văn Cơ của Lâm Mậu và Tôn Thượng Hương của Giản Ngôn Chi, đường trên là Điển Vi của Lão Dao, còn rừng là Hoa Mộc Lan của Hà Uyên.




Lại là Hoa Mộc Lan, Giản Ngôn Chi vẫn còn nhớ rất rõ trận mà người nào đó chơi cực kì nát hôm ở hậu trường buổi tiệc.




Giản Ngôn Chi đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đến lúc Hà Uyên feed banh xác sẽ cười nhạo cho đã một phen, nhưng không ngờ là, Hoa Mộc Lên cấp 4 rất cơ trí xuống đường dưới chờ gank, cách di chuyển của anh hổ báo cực kì, băng trụ hạ gục Hậu Nghệ xong thì rút lui với nửalượng máu.




Giản Ngôn Chi ngạc nhiên cực độ, "...anh mạnh như vậy từ lúc nào thế."




"Hả? Là sao?" Lâm Mậu mặt tủi thân, "hai người đã từng chơi chung với nhau rồi á, sao không ai rủ em hết!"




Giản Ngôn Chi còn chưa kịp giải thích đã nghe thấy Hà Uyên cười lạnh, "cô tưởng tôi sẽ cho cô cơ hội cười nhạo tôi lần nữa sao."




Giản Ngôn Chi, "tức là từ sau lần đó anh bắt đầu luyện con tướng này hả..."




Hà Uyên mặt khinh bỉ, "tôi không rảnh đến mức đó, chơi vài trận lấy cảm giác là biết dùng ngay thôi."




Lâm Mậu nổi đóa, "Giờ trọng tâm vấn đề chẳng lẽ không phải là hai người đánh lẻ đi chơi riêng không rủ em sao!"




Lục Tuyết đáp đầy thản nhiên, "chuyện này rất bình thường mà, ai lại dẫn theo cái bóng đèn bao giờ."




Lâm Mậu, "???"




Giản Ngôn Chi giật thót, không chơi game nữa, hoang mang ngẩng đầu nhìn Hà Uyên một cái, "nói cái gì thế, đừng ăn nói lung tung."




Hà Uyên mắt nhìn màn hình điện thoại, cứ như không hề nghe thấy câu Lục Tuyết nói.




Lục Tuyết cũng không đáp, vội hét lên, "ây da, em lại sắp chết rồi em lại sắp chết rồi, mau cứu em!"




Giản Ngôn Chi, "..."




"Đứng yên không nhúc nhích, cô định feed đấy à." Hà Uyên lạnh lùng nhìn cô một cái.




Giản Ngôn Chi, "...không phải."




Trận này phe địch rất mạnh, nhất là sau khi ở đường giữa Lục Tuyết feed vài mạng, Gia Cát Lượng đường giữa phía bên kia được bón cho rõ no.




Chiêu cuối của Gia Cát Lượng sẽ giải phóng một nguồn năng lượng khổng lồ, sát thương cực cao, lúc giao tranh luôn có thể thổi bay kẻ địch chỉ với một chiêu.




"Giản Ngôn Chi, qua đây." Game được hơn 10 phút, Hà Uyên đột nhiên chạy về phía Tà Thần, tiện thể gọi luôn Tôn Thượng Hương đang ở gần mình nhất.




"Có người lén ăn Tà Thần hả?" Giản Ngôn Chi hỏi thì hỏi vậy, nhưng vẫn không chút do dự đi theo.




Không nằm ngoài dự đoán của Hà Uyên, quả nhiên có hai người đang lén ăn Tà Thần, là Gia Cát Lượng và Lưu Bị của phe địch.




Hà Uyên không nói tiếng nào tung một loạt chiêu thức vào mặt đối phương, kẻ địch không trộm được Tà Thần, buộc phải rút ra để đáp trả bọn cô. Có vẻ đối thủ đã nhận ra Hoa Mộc Lan không dễ dây vào, nên toàn bộ hỏa lực đều dồn cả vào Tôn Thượng Hương.




"Uầy, sao lại đánh tôi chứ!" Tôn Thượng Hương của Giản Ngôn Chi bị đánh chỉ còn lại một chấm máu, lúc này Gia Cát Lượng bật chiêu cuối, Giản Ngôn Chi hét lên, gần như có thể thấy được cảnh tượng chết thảm của mình.




"Ra đứng đằng sau tôi."




Vào đúng lúc này, Hà Uyên bỗng trầm giọng cất tiếng.




Giản Ngôn Chi ngẩn ra, lập tức sử dụng chiêu thức có thể lộn người trong nháy mắt của mình, soạt một phát chạy ra sau lưng Hà Uyên.




"Đùng!" Hoa Mộc Lan của Hà Uyên chặn lại cú chiêu cuối của Gia Cát Lượng, bản thân mình mất nửa thanh máu nhưng giúp cho Giản Ngôn Chi may mắn sống sót. Còn Giản Ngôn Chi sau khi lộn người thì kích hoạt những phát đạn của mình, rất nhanh đã cho Gia Cát Lượng bên kia xanh cỏ cạnh Tà Thần.




Một mình Lưu Bị không thể làm được gì, bị Hà Uyên chém hai ba nhát gục ngay tại chỗ.




"Được của ló." Lão Dao hoan hô.




Giản Ngôn Chi nhoẻn miệng cười, phấn khích đến mức tim đập nhanh hẳn lên. Thật ra, người nhiều máu giúp người ít máu chặn chiêu cuối của Gia Cát Lượng là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu đó là Hà Uyên chủ động lên tiếng...thì lại thấy khoái khoái kiểu gì ấy.




Mấy lần sau đó, Gia Cát Lượng ghim Giản Ngôn Chi, chiêu cuối lần nào cũng nhắm vào cô. Nhưng khổ nỗi, lần nào Hà Uyên cũng ở cạnh cô, ra chiêu nào chặn chiêu đó.




Cuối cùng, Gia Cát Lượng điên tiết quá rồi, chat một dòng, "Hoa Mộc Lan bên kia, mày được lắm! Tướng chống chịu còn không ra chặn sát thương, còn mày thì lại cần mẫn có tâm vãi lồng!"




Lưu Bị bên kia lên tiếng khuyên Gia Cát Lương nhà mình, "người ta là một cặp nên thể hiện tình cảm tí thôi làm gì căng."




---Dải phân cách---




Ree có lời muốn nói:




Toy khóc ròng với những phân đoạn về Vương Giả Vinh Diệu mất thôi :((( trong chương này có chỗ toy dịch là Baron á, là mượn từ bên LMHT sang ó vì bản gốc ghi là 大龙 (đại long = rồng lớn), toy lên tra thì 大龙 là tên mọi người dùng để gọi 1 bùa lợi có tên chính thức trong game là 主宰 (chúa tể), mà 大龙 bên LMHT là Baron; ngoài ra trong VGVD còn 1 loại nữa là 小龙 (tiểu long = rồng nhỏ), tên gọi chuẩn trong game là 黑暗暴君 (hắc ám bạo quân), trong LMHT 小龙 là từ dùng để chỉ các rồng nguyên tố.




Cập nhật: Toy đã sửa Baron lại thành Tà Thần gòy nhe, cảm ơn thông tin hữu ích của bạ[email protected] nha ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK