• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh đèn xanh đỏ tím vàng nhảy múa trong phòng bao cực rộng, ngay khoảnh khắc bước vào, Giản Ngôn Chi mới nhận ra ở đây không chỉ có người của DSG.




Quầy rượu, sàn nhảy cỡ nhỏ, sô-pha...người thì hát, người thì uống rượu, người thì lại lắc lư người phiêu theo điệu nhạc.




Giản Ngôn Chi mím môi, tìm kiếm bóng dáng của Mậu Mậu.




Đột nhiên, có người vỗ vai cô từ đằng sau, Giản Ngôn Chi khựng lại, quay đầu nhìn.




Người đàn ông sau lưng rất cao, gương mặt anh lúc sáng lúc tối theo ánh đèn, vì thế vẻ đẹp trai cũng mang theo một chút gì đó...hoang dại.




Có điều nhìn thấy anh, Giản Ngôn Chi thở phào một hơi, "sao anh lại ở đằng sau em."




Xa xa đằng kia là Giản Bác Dịch vẫn còn đang hát như bò rống, Hà Uyên khẽ cau mày, hình như không nghe được cô nói gì.




"Em nói là, sao anh lại ở đằng sau em!" Giản Ngôn Chi kiễng chân, cất cao giọng.




"Mới ra ngoài một lát." Hà Uyên phối hợp cúi thấp người xuống.




"Gì cơ!" Giản Ngôn Chi mặt nghi hoặc, "ở đây ồn quá!"




"..."




"Anh nói cái gì!"




Hà Uyên thấy dáng vẻ bất lực này của cô, hình như bật cười một cái, tiếp đó, một tay anh ấn lên vai cô, áp sát vào tai cô, nói, "Tôi nói tôi mới ra ngoài một lát, vừa vào đã thấy cô đứng đây cản đường."




Luồng hơi nóng vương vấn quanh tai, lời nói của anh nhẹ nhàng xuyên qua màng nhĩ, truyền thẳng vào nơi sâu nhất. Trầm thấp mà đầy sức hút, khiến tai của Giản Ngôn Chi chẳng mấy chốc đã đỏ bừng.




Cô liếc mắt nhìn anh, ánh mắt hơi hoảng loạn của cô giao nhau với đôi mắt bình thản của anh.




"Em, em vừa mới đến, thấy ở đây có người khác nữa, nên..."




"Đều là người quen cả, cô không cần phải lo." Hà Uyên nói xong thì đứng thẳng dậy, giữ lấy vai cô, xoay cô về một hướng.




Anh đi vào trước.




Giản Ngôn Chi nhìn theo bóng lưng của anh, gặp khó khăn trong việc đè nén sự loạn nhịp nơi con tim. Anh vẫn mặc đồng phục thi đấu của DSG, chỉ một bộ trang phục đơn giản như vậy thôi, nhưng vẫn làm toát lên vẻ điển trai của anh. Điên mất...




Lúc này, người đàn ông đằng trước đi được vài bước thì quay người lại, Giản Ngôn Chi thấy khẩu hình miệng của anh là đang nói, "qua đây."




"Ò."




Đáp xong mới nhớ là anh không nghe thấy được, Giản Ngôn Chi ngượng ngùng, nhấc chân đi vào theo anh.




Hóa ra Lâm Mậu, Lão Dao và những người khác đang ngồi ở trong chơi xúc xắc, hèn gì ban nãy tìm không thấy.




"Tiểu Ngôn Chi!" Lâm Mậu nhìn thấy cô thì chạy ngay đến, "sao giờ chị mới tới, em đợi chị lâu lắm rồi đấy."




Giản Ngôn Chi cười cười, "xin lỗi nha, chị mới vừa tới."




"Ngồi đi ngồi đi, ểy, hay là chị muốn hát một bài trước?"




"Thôi thôi thôi, chị không hát đâu."




Giản Ngôn Chi nói xong thì bài hát đang chạy cũng hết, Giản Bác Dịch vứt mic rồi đi về phía này, "Ớ? Mày đến lúc nào đấy."




Giản Ngôn Chi lườm anh, "anh hát nhập tâm như thế, không nhìn thấy em cũng đúng thôi."




"Nói cũng phải," Giản Bác Dịch ngồi xuống cạnh cô, "sao, anh mày hát có tiến bộ rồi đúng không."




Giản Ngôn Chi chỉ muốn khinh bỉ cho một phát, "Vẫn gớm như cũ."




Giản Bác Dịch cười lạnh, "Cái con bé này, sao mày chả biết thưởng thức gì hết vậy?"




"Đệt, là Giản Ngôn Chi thật này." Lúc này, người trong phòng bao cũng tụ tập lại đây, trong đó có một nam một nữ, Giản Ngôn Chi có biết hai người này, người nam là bình luận viên Vương Nghiêm Giang, còn người nữ là MC Liên Minh Huyền Thoại Uông Đồng, cả hai đều thường xuyên xuất hiện trên sóng phát trực tiếp.




Giản Ngôn Chi không ngờ mối quan hệ giữa hai người họ và DSG lại tốt đến như vậy.




"Chào em chào em, anh có xem phim em đóng, anh thích em lắm đấy." Vương Nghiêm Giang nói.




Giản Ngôn Chi đứng dậy, đưa tay ra bắt tay với anh ta, "em cũng có xem anh bình luận, rất đặc sắc ạ."




"Hả?! Em có nghe anh bình luận á."




Giản Ngôn Chi cười, "sao mà chưa nghe được ạ, anh là bình luận viên vàng cơ mà."




"Hở? Khách sáo rồi khách sáo rồi." Vương Nghiêm Giang ngại ngùng nói.




"Không ngờ có thể được gặp trực tiếp thế này," Uông Đồng cũng bắt tay với Giản Ngôn Chi, sau đó mới nói, "Hà Uyên, đội các cậu hình như rất thân với cô Giản, sao tự dưng lại quen được cả sao lớn thế này."




Hà Uyên ngồi xuống sô-pha, im lặng một chút mới nói, "quen biết trong đợt tham gia giải từ thiện lần trước."




"Đúng thế đúng thế, lúc đó ở hậu trường bọn em đã nói chuyện hợp cạ với nhau rồi." Lâm Mậu vội phụ họa.




Vẻ mặt tươi cười của Giản Ngôn Chi vẫn không thay đổi, cô biết họ nói vậy không chỉ vì cô, mà quan trọng hơn là để bảo vệ cho Giản Bác Dịch. Dù sao thì nếu chuyện giữa cô và Giản Bác Dịch mà lộ ra ngoài, giới truyền thông sẽ dành sự quan tâm đặc biệt cho Giản Bác Dịch, tiếng tăm càng lớn, Giản Bác Dịch thi đấu cũng sẽ không thể thoải mái như trước được nữa, sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho phong độ thi đấu của anh.




"Em rất thích thể thao điện tử, nói chuyện với DSG cũng rất hợp, vì thế trở thành bạn bè của nhau ạ." Giản Ngôn Chi nói.




"Ra là vậy." Uông Đồng nâng ly rượu, "nếu đã cùng là những người yêu Liên Minh, vậy thì chúng ta uống một ly, thế nào."




"Được đó được đó, lần đầu được gặp sao lớn, khá là phấn khích."




"Ây mọi người chơi thì chơi, nhưng đừng chụp ảnh nhé."




"Tất nhiên rồi tất nhiên rồi."




Giản Ngôn Chi nghĩ, có lẽ giữa cô và dân game có một sức hút nào đó, trong giới giải trí rất hiếm khi cô gặp được người bạn nào trò chuyện hợp gu, nhưng sang giới thể thao điện tử, rất nhanh cô đã có thể chuyện trò rôm rả với những người dành cho thể thao điện tử một tình yêu cuồng nhiệt này.




Giản Ngôn Chi, "trận sau DSG chắc chắn vẫn sẽ giành được chiến thắng, cái này không cần phải nói nhiều."




Vương Nghiêm Giang, "Chắc em không phải là fan girl của DSG đấy chứ?"




"Fan girl thì có sao đâu ạ, họ đánh tốt thật mà."




"Phải phải phải phải, anh cũng cực kì thích đội của họ, vì thế, anh phải ôm chắc đùi của Uyên thần, làm quen hòa nhập với họ."




"Thì ra là thế, bảo sao lúc em nghe anh bình luận lại có cảm giác hơi thiên vị."




"Vãi! Lộ vậy sao?!"




"Rõ lắm luôn ạ." Giản Ngôn Chi cười.




Vương Nghiêm Giang cũng cười, nâng một ly rượu lên, "gặp nhau mới tiếc sao không biết nhau từ sớm, nào, cạn một ly."




Giản Ngôn Chi cũng thả lỏng chính mình, uống rượu không hề do dự, "Được!"




Một ly rồi lại một ly, Giản Ngôn Chi cũng high rồi.




Sau khi Giản Ngôn Chi một hơi uống cạn lần thứ n, Hà Uyên bắt đầu trò cà khịa, "cô là người đàn ông Sơn Đông lực điền đấy à?"




"Rượu vang uống là phải nhâm nhi, chứ không tu ừng ực kiểu đó, cô dưới quê mới lên hả?"




"Đề nghị cô lần sau chơi Gragas, Gragas trong game là hiện thân của cô ngoài đời đấy."
Gã Bợm Rượu Gragas, bên Trung gọi Gragas là "酒桶 thùng rượu".




"Cô quen thân với người ta lắm à, mới đó đã nốc lắm thế? Có phải quản lý của cô chỉ dạy được cô làm một đứa ngơ ngơ ngốc ngốc thôi đúng không."




...




Giản Ngôn Chi không nhịn nổi nữa, cầm một miếng dưa hấu nhét thẳng vào miệng anh, sau đó nói với những người khác, "cái con người này bình thường cũng ngồi cạnh lảm nhảm như này ạ."




Vương Nghiêm Giang cười như vịt kêu quang quác, "em cho cậu ta uống chút rượu, uống xong là cậu ta im ngay thôi."




Giản Ngôn Chi quay đầu lại nhìn anh, giờ mới nhận ra hình như từ đầu đến chân anh không hề có một giọt rượu nào, "Uyên thần, sao anh không uống?"




Vừa dứt lời, những người vốn đang tự chơi phần mình đều nhìn về phía họ.




Uông Đồng nhìn Hà Uyên, cười nói, "Uyên thần của chúng ta không dính đến rượu bia, không ai lay chuyển được cậu ấy đâu."




"Có chuyện như vậy sao."




"Thật mà, lão đại kiềm chế ghê lém~"




"Ha ha ha ha kiềm chế không để mình uống rượu xong làm mấy trò bất bình thường." Lão Dao vừa dứt lời thì bị Hà Uyên lạnh lùng liếc một phát, Lão Dao sợ co vòi, vội vàng chạy đi lấy mic, "ây ây ây, ai muốn hát nào, qua đây hát một bài đi."




Giản Bác Dịch hào hứng chạy tới, "để tôi để tôi."




"Cậu thì xéo đi, không được tra tấn lỗ tai bọn tôi nữa."




"Sao cái con người cậu chả có tế bào nghệ thuật gì cả vậy, không biết thưởng thức thì đừng có nói lung tung!"




...




Phía bên đó ồn ào sôi nổi, còn phía bên này, Giản Ngôn Chi hơi bất ngờ nhìn về phía Hà Uyên, "anh mà lại không uống được rượu sao?"




Hà Uyên im lặng, nhìn cô một cái, "không muốn uống chứ không phải không uống được."




"Vậy à? Vậy là rượu vào sẽ có những hành động khác thường thật hả?" Giản Ngôn Chi mặt đầy hưng phấn, "ối giời ơi, Uyên thần làm những việc bất thường, nghe thôi đã thấy khoái rồi."




Hà Uyên cười lạnh, "mấy lời bậy bạ của Lão Dao mà cô cũng tin."




"Những chuyện khác thường là gì, nhảy hả, hay là chửi người?" Giản Ngôn Chi hỏi người bên cạnh như một đứa trẻ đầy tò mò, "hay là kiểu lảm nhảm liên tục?"




Uông Đồng nghĩ nghĩ, "hình như đúng là chị chưa thấy Hà Uyên say bao giờ, có lẽ chỉ có người trong trụ sở từng thấy thôi nhỉ?"




Giản Ngôn Chi "ồ" một tiếng, cười như không cười nhìn Hà Uyên, "không ngờ nha, hóa ra anh lại không uống được rượu."




Hà Uyên đen mặt, nhấn mạnh, "Tôi nói rồi, không muốn uống, không phải là không uống được."




"Dạ, Uyên thần đúng là bé ngoan," Giản Ngôn Chi nói với Lâm Mậu, "các cậu phải học tập đội trưởng của các cậu đi, uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe."




"Ây da, bố mẹ em bảo rồi, là đàn ông thì phải uống rượu, không uống được là hỏng." Lâm Mậu uống nhiều rồi, vì thế rõ ràng cậu ta đã quên chuyện Hà Uyên là đội trưởng nhà mình.




Giản Ngôn Chi phì cười thành tiếng, cong mắt nhìn Hà Uyên, "đường giữa nhà anh nói không lựa lời, em tuyệt đối không hề nghĩ như vậy đâu."




Hà Uyên cười lạnh, "hỏng? Một đứa ba chai là gục như cậu có tư cách để nói à."




"Em ba chai là gục? Đùa chắc!" mặt Lâm Mậu đỏ bừng lên vì rượu, "em có thể uống đến ngày mai đấy, lão đại, so tài không!"




Giản Ngôn Chi chống cằm, nhàn nhã nhìn hai người, "ầy Mậu Mậu, cậu đừng bắt nạt người khác như thế, đã nói Uyên thần không uống được rượu rồi mà..."




Giản Ngôn Chi vừa dứt lời, mọi người nhìn thấy Hà Uyên đen mặt rót rượu vào ly trước mặt mình, "ngu ngốc."




Câu này không biết là nói Lâm Mậu hay Giản Ngôn Chi, dù sao thì anh nói xong cũng một hơi uống sạch rượu trong ly.




"Ồ!!!"




Mọi người nhìn thấy Hà Uyên trước nay nói không với rượu bia giờ lại đụng đến rượu, ai nấy đều high hẳn lên.




"Uyên thần, anh không sao đó chứ." Giản Ngôn Chi chớp mắt nhìn anh.




Hà Uyên lườm cô một cái, ngón tay thỉnh thoảng lại miết lên ly rượu, lúc anh lên tiếng thì giọng đã hơi khàn, "cô nói xem?"




Giản Ngôn Chi ngẩn ra, "không uống được thì đừng uống."




Trong phòng bao đã không còn ánh đèn lập lòe đủ màu nữa rồi, tia sáng xanh thẫm chiếu lên mặt anh, khiến anh mang một vẻ hấp dẫn khác hẳn ngày thường, tim Giản Ngôn Chi hơi lệch nhịp, hắng giọng rời mắt.




Hà Uyên nhếch môi, "bản thân cô bớt uống lại là được rồi, lo cho người khác làm gì."




Nói xong thì gõ bàn, nhướng mày nhìn Lâm Mậu, "tiếp tục."




Lâm Mậu với dáng vẻ không chuốc gục đội trưởng thề không làm người, "nhào vô!"




Thời gian đã về khuya từ lúc nào, ban đầu Lâm Mậu còn nhe nanh múa vuốt thì giờ đã gục người nằm bất động trên bàn.




Đã đến lúc giải tán, xe trụ sở đến đón, Hàng Văn Kiệt và Lão Dao loạng choạng đỡ lấy Lâm Mậu, Giản Ngôn Chi kéo cánh tay Giản Bác Dịch không để anh chạy lung tung. Về phần Hà Uyên, anh lại trông chả khác gì người không say, đi theo phía sau không nói tiếng nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK