Đợi đến khi bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô suýt thì chết sặc.
Đỏ, một căn phòng đỏ rực.
Chăn đỏ nệm đỏ gối đỏ, màn che cũng đỏ nốt, phần viền còn được điểm xuyết bằng đủ loại ren và đồ trang trí màu đỏ.
"......"
"......"
"Làm cái trò gì vậy?" Hà Uyên quay đầu giận tím người nhìn người mẹ đang vô cùng high của mình.
"Chúc mừng đó, con không cảm nhận được à?" Tân Trinh Vận tiến đến đỡ lấy Giản Ngôn Chi, "Ngôn Chi, lần đầu con đến đây, bác muốn chào đón con thật chu đáo."
Cái này...chẳng lẽ không phải là quang cảnh động phòng hoa chúc sao!
"Cảm, cảm ơn bác."
"Đẹp đúng không," Tân Trinh Vận không buồn để ý đến Hà Uyên, dìu Giản Ngôn Chi vào nằm lên giường, đắp chăn cho cô xong thì nói, "con cứ thoải mái nghỉ ngơi đi, ngày mai muốn dậy lúc nào cũng được, ấy nếu có chuyện gì nữa thì con nhớ gọi bác đấy."
"Con biết rồi, bác ơi, bác cũng đi nghỉ sớm đi ạ."
"Ừ, con." Tân Trinh Vận đứng dậy ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua Hà Uyên còn đưa mắt ra hiệu.
Hà Uyên lườm bà một cái, chỉ muốn lờ đi cho xong.
Tân Trinh Vận ra ngoài còn rất "tâm lí" mà đóng cửa lại giúp hai người.
Giản Ngôn Chi có cảm giác, nếu được thì tối nay tổng giám đốc Tân sẽ nhốt con trai của bà ấy ở trong phòng này luôn.
Nhìn gương mặt cạn lời của Hà Uyên, Giản Ngôn Chi phì cười, kế đó là cười ha hả không ngừng được.
Hà Uyên đen mặt, "cô cười cái gì."
Giản Ngôn Chi mím môi, cố nhịn rồi nói, "Uyên thần, chắc là mẹ anh rất lo anh sẽ độc thân đến già đúng không? Hay là...sợ anh chơi bia đia luôn?"
Hà Uyên cười lạnh, "Cô lo mà ngủ sớm đi."
"Ây ây ây, anh đừng có đi," Giản Ngôn Chi hỏi, "hôm nay anh còn phải về lại trụ sở nữa hả."
"Ừ."
"À..."
"Mai tôi đến."
Giản Ngôn Chi sững ra, nhìn người đàn ông đã cúi mặt đứng cạnh bàn sách trước mặt.
"Cô cứ ngủ đi, ngày mai tôi sẽ cố gắng đến sớm." nói xong, anh xoay người ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, căn phòng trông giống phòng tân hôn giờ chỉ còn lại một mình Giản Ngôn Chi, cô nhìn ra cửa, khóe miệng bất giác khẽ cong.
Đội trưởng vừa chảnh vừa hay nói mấy lời khó nghe đang quan tâm cô?
Sáng sớm ngày hôm sau, Giản Ngôn Chi bị đánh thức bởi cuộc gọi của Phương Dạng, chị ấy nói với cô đoàn phim đã cho cô nghỉ phép rồi, bảo cô cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.
Cúp máy, Giản Ngôn Chi ngồi dậy, cầm lấy cây nạng để cạnh giường, chật vật đi về phía cửa.
Mở cửa, tiếp tục lê bước ra ngoài.
Phòng khách tầng dưới tĩnh lặng như tờ, Giản Ngôn Chi lại chống nạng đi tiếp, có điều suy cho cùng vẫn còn chưa quen, loạng choạng một phát rồi cả người ngã nhào về phía trước.
Một tiếng hô ngắn ngủi, tiếng của hai cây nạng bị ném xuống đất.
Giản Ngôn Chi thì thở phào một hơi, cúi đầu nhìn cánh tay bất ngờ đỡ ngang eo của mình.
"Giản Ngôn Chi, cô muốn chết đúng không." Một giọng nói trầm trầm xen lẫn sự bất mãn vô cùng vang lên sau lưng cô.
Giản Ngôn Chi nghiêng đầu, nhìn thấy khuôn mặt điển trai đang nhíu chặt lông mày của Hà Uyên, "em cũng đâu có biết cặp nạng này khó dùng như vậy..."
"Không biết thì đừng có dùng."
"Ò." Giản Ngôn Chi hơi lúng túng, bèn chuyển chủ đề, "sao anh đến sớm vậy...hôm nay không phải đấu tập à?"
Hà Uyên "ừ" một tiếng, "trùng hợp được nghỉ hai hôm."
Vừa nói vừa đỡ cô dậy.
Giản Ngôn Chi đứng không vững, đành phải túm lấy cánh tay anh, dồn hết trọng tâm về phía anh.
Cả căn phòng chợt yên tĩnh đến lạ, Giản Ngôn Chi hắng giọng, nói, "em...em muốn đi đánh răng."
Hà Uyên hơi ngây ra, "ờ."
Vừa nói anh vừa nhìn xuống tầng dưới, "dì Trương?"
Không hồi âm.
Giản Ngôn Chi chớp mắt, thật thà nói, "hình như nhà anh không có ai hết."
"......"
Hà Uyên cau mày, lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia đổ chuông một lúc lâu mới có người bắt máy, Giản Ngôn Chi cũng không biết bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt của Hà Uyên không được dễ nhìn cho lắm.
"Sao rồi?"
Hà Uyên nhét điện thoại vào lại túi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói, "không có gì, đi đánh răng thôi."
"Hả?"
Cô còn chưa kịp thắc mắc thì đã bị người ta nhấc bổng lên rồi.
"Ớ!" Giản Ngôn Chi thấy mình bỗng dưng bị nhấc lên, hoảng hồn nhìn về phía Hà Uyên.
Anh nhìn cô với vẻ ghét bỏ, "nhìn cái gì, cô nghĩ với cái kiểu lết từng bước như rùa bò đó của cô thì bao giờ mới đến nơi."
"......"
Từ hành lang đến phòng tắm chỉ có một đoạn đường ngắn, nhưng Giản Ngôn Chi lại cảm thấy như là cả một thế kỉ. Trên chặng đường dài đằng đẵng này, cô sắp bị trái tim loạn nhịp của mình ép chết rồi.
Đệch...sao tự dưng lại men thế! Nếu không phải đã biết Hà Uyên là kiểu người gì, thì có khi cô đã nghĩ anh ấy muốn thả thính cô rồi!
Hà Uyên dùng chân mở cửa nhà tắm, đặt cô xuống bệ kính trước gương.
Giản Ngôn Chi không nói gì, chỉ ngồi đó nhìn anh mở tủ lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới, rồi rót một cốc nước, cuối cùng nghiêm túc nặn kem đánh răng giúp cô.
"Há miệng."
Giản Ngôn Chi, "Uyên thần, dù chân em bị thương, tay trái cũng bị, nhưng mà...tay phải em vẫn còn dùng được, để em tự làm đi."
"......Ờ."
Giản Ngôn Chi nhận lấy bàn chải và cốc từ tay anh, nhìn dáng vẻ đầu óc có hơi bất thường của Hà Uyên ngày hôm nay, nói đầy chân thành, "tối qua anh ngủ không ngon hả?"
Hà Uyên ngước mắt lên liếc nhìn cô, "bình thường."
"Vậy thì chắc chắn là dạo này anh mệt quá rồi."
"......Không có."
"Mặc dù thi đấu rất quan trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ sức khỏe được, anh đừng suốt ngày ngồi trước máy tính mà không nghỉ ngơi," Giản Ngôn Chi cười, "nếu cứ như này thì fan của anh sẽ đau lòng đấy."
"Cô còn biết cô là fan của tôi à."
Giản Ngôn Chi ngây ra, ngại ngùng, "em đâu có nói là em..."
"Sao, không phải fan nữa à?" Hà Uyên hừ lạnh, bất thình lình nói, "chuyển sang ty rồi chứ gì."
"Ai nói." Giản Ngôn Chi phủ nhận theo phải xạ.
"Không phải à, không phải nói chuyện vui lắm sao, không phải sùng bái lắm à."
Giản Ngôn Chi im lặng một chút rồi nói, "người ta là đại thần, anh ấy chơi game giỏi như thế, một đứa mê thể thao điện tử như em sùng bái anh ấy là chuyện rất bình thường mà."
"Chơi game giỏi là chuyện của ngày xưa, giờ cô bảo anh ta chơi lại thử xem, không bị đè bẹp dưới đất ăn hành mới là lạ."
Giản Ngôn Chi nhìn anh một cái, chép miệng, "em nói này, Uyên thần, anh thế này là không đúng đâu, mặc dù giờ chắc chắn là anh có thể đè bẹp anh ấy, nhưng người ta dù gì cũng là tiền bối cơ mà, anh tự mãn như thế mà bị truyền lên mạng thì sẽ bị kẻ tiểu nhân lợi dụng đấy."
Hà Uyên đen mặt, "cô chỉ được cái lo vớ vẩn, lo đánh răng đi."
"......Ò."
Giản Ngôn Chi ngồi cạnh bồn rửa đánh răng rửa mặt, còn Hà Uyên thì đứng đợi ngoài phòng tắm.
"Em xong rồi." Giản Ngôn Chi dùng cái chân còn lại đá vào tủ, "Uyên thần? Em xong rồi."
"Có ai không?"
"Có ai ở bên ngoài không?"
"Này, em xong rồi!"
Cửa phòng tắm mở ra, Hà Uyên đi từ ngoài vào, "đừng có gào nữa, tôi không bị điếc."
Giản Ngôn Chi cười hì hì, "à thì, làm phiền anh..."
Hà Uyên lầm bầm "còn biết phiền" rồi tiến lại bế cô lên, đi từ phòng tắm ra sô-pha phòng khách, Giản Ngôn Chi cảm thấy, dù con người này suốt ngày chê cô béo, nhưng mỗi lần bế cô đều y như xách thỏ vậy, không thấy hổn hển gì luôn!
Cái con người này, thích chọc tức cô đúng không??
"Lạ thật, sao sáng sớm mà nhà anh chẳng có ai cả thế."
Hà Uyên khựng lại, "tôi đi lấy đồ ăn sáng cho cô, đợi ở đây."
"Dạ."
Hà Uyên vào phòng bếp nhưng không đi lấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn ngay, mà đen mặt lấy điện thoại ra gọi lại cho Tân Trinh Vận.
"Mẹ có thôi đi không, sao còn chưa cho họ về nữa?"
Đầu dây bên kia đổi luôn chủ đề, "ăn sáng cùng nhau chưa?"
"Vẫn chưa ăn."
"Vậy thì trước tiên cứ ăn với nhau đi đã, ăn xong thì tâm sự thêm tí nữa." Tân Trinh Vận nói, "giờ là thế giới hai người của bọn con, đợi đến giờ cơm trưa mẹ sẽ cho người làm về."
"......"
"Cố lên!"
"......"
Ăn xong bữa sáng, Hà Uyên bật đại một bộ phim trên tivi. Giản Ngôn Chi ngồi trên sô-pha như ông lớn, vừa xem phim vừa lướt Weibo.
Hà Uyên im lặng liếc nhìn cô, nhớ lại lời Tân Trinh Vận nói gì mà thế giới hai người, gì mà trò chuyện tâm sự, anh chỉ thấy da đầu mình tê rần.
Quả nhiên, tình cảm còn khó hơn nhiều so với game nữa.
Giản Ngôn Chi không hay biết tâm trạng phức tạp của người bên cạnh lúc này, lướt video tổng hợp LOL rất vui vẻ. Khi lướt thấy video loạt thao tác thần sầu của các ADC, Giản Ngôn Chi thấy trong đó có cả của Hà Uyên và ty.
Cô nghĩ lâu lắm rồi mình không đăng Weibo, thế là chia sẻ video này, kèm theo mấy cái mặt cười.
Rất nhanh đã có người vào bình luận.
"Tiểu hồ ly rốt cuộc cũng ngoi lên rồi."
"Thao tác của Uyên thần ngầu dã man! Xem mà ngu người luôn."
"Mỗi khi xem pha lật kèo kinh điển của ty trong giải mùa xuân lần đó đều thấy bồi hồi xúc động! Con người có thể làm được như vậy sao!"
......
Giản Ngôn Chi đọc hết bình luận, chọn ra vài cái để trả lời, cũng trả lời cả người khen ngợi ty. Cô đáp rất thật tâm, "đúng thế, khi đó ty thật sự lực khủng khiếp luôn."
Trả lời xong, cô ngước mắt lên xem phim, mấy phút sau, bên cạnh đột nhiên có tiếng cười khinh khỉnh, "lực khủng khiếp, là lực cỡ nào?"
Giản Ngôn Chi liếc nhìn anh, mặt dại ra, nhất thời không hiểu anh đang nói cái gì.
Còn Hà Uyên nói xong thì soạn bình luận với những ngón tay lực điền giận dữ, Giản Ngôn Chi sáp lại xem, chỉ thấy con người này mặt cực dày đi đáp lại một đống bình luận của người khác.
"Thay lòng đổi dạ rồi à?"
"Nhảy fan kiểu này là muốn bị nhốt lồng thả trôi sông đúng không?"
"Fan pha ke chứ fan real ai lại thế này?"
"Cho vào danh sách đen của phòng stream, tôi không có kiểu quản phòng một lòng hai dạ như thế."
Hà Uyên đăng liên tù tì mấy bình luận xong thì nhìn cô với gương mặt không cảm xúc.
Giản Ngôn Chi, "......"
"Anh điên à???"
Hà Uyên "hừ" một tiếng, quay đầu xem phim, không thèm để ý đến cô.
Giản Ngôn Chi nuốt khan, vội vàng mở Weibo của mình ra xem, quả nhiên, bình luận lại tanh bành lên rồi.
"Bắt sống Uyên thần!!"
"Đậu...sao tôi lại ngửi thấy một mùi giấm chua nồng ơi là nồng vậy cà."
"Tin sốt dẻo tin sốt dẻo, fan thay lòng đổi dạ, Hà Uyên của DSG phẫn nộ bình luận khiển trách!"
"Tôi chắc trăm phần trăm, Uyên thần với cái ID này có quen nhau! Chắc như đinh đóng cột luôn!"
......
Chủ bài Weibo sợ hãi, vội đáp, "không quen không quen, Uyên thần làm sao mà quen một người vô danh như tôi được."
Mấy chục giây sau, "ting".
Giản Ngôn Chi nhìn thấy DSG-abyss trả lời rằng, "ngồi ngay cạnh tôi mà lại bảo không quen, nói thế mà không thấy thẹn với lòng à?"
---Dải phân cách---
Ree có lời muốn nói: mị sẽ tạm ngưng up truyện đến hết 24/4/2021 nha, huhu phải viết báo cáo thực tập nữa :(((