Dáng vẻ đợi người của anh làm biết bao cô em từ nhà hát bước ra đều thả chậm bước chân khi đi ngang qua xe anh. Nhưng người đàn ông trong xe vẫn bất động, bọn họ đành thất vọng rời đi. Cả đám người đứng đó bàn tán, tò mò không biết chủ nhân chiếc xe này đang chờ em nào?
Khoảng 10 phút sau, xuyên qua kính râm, Chu Minh nhìn thấy một chiếc xe khác chạy thẳng vào bãi đậu xe rồi dừng lại. Một lúc sau, Từ Bạch Dương xuống xe, mọi người xung quanh ra vẻ hiểu rõ. Chu Minh kéo kính cửa sổ lên che khuất mặt mình, hứng thú dào dạt ngó xem Từ Bạch Dương định làm gì.
Anh ta đến đây chờ Nhiếp Thanh Anh, Chu Minh nghĩ, chắc là định làm hộ hoa sứ giả đây mà.
Lúc Nhiếp Thanh Anh đi ra thì nghe thấy có người gọi tên mình, "Thanh Anh."
Nghe thấy giọng nói này, bả vai cô cứng đờ, cúi đầu bước nhanh hơn. Người đàn ông bất đắc dĩ kéo tay cô lại, "Thanh Anh đừng như thế mà em. Anh chỉ phạm có một tội thôi, giờ đã biết sai rồi, em hãy cho anh thêm một cơ hội đi."
Từ Bạch Dương dỗ dành cô, "Chúng ta tìm chỗ nói chuyện nhé em."
Nhiếp Thanh Anh, "Tôi không muốn, anh làm gì có mình anh biết rõ nhất."
Từ Bạch Dương cười khổ, "Chỉ có mỗi chuyện của Lương Hiểu Bạch thôi...Anh biết Lương Hiểu Bạch là do sắp xếp công việc cho em. Thường xuyên chạy đến đoàn múa cho nên mới biết Lương Hiểu Bạch..."
Nhiếp Thanh Anh nói, "Vậy thì thật xin lỗi, vì tôi mà anh phải đi quá giới hạn."
Từ Bạch Dương, "..."
Nhiếp Thanh Anh né ra muốn thoát khỏi vòng vây của anh ta, cô không muốn nói chuyện với anh ta nữa. Từ Bạch Dương chờ mấy ngày mới tóm được cô làm sao chịu từ bỏ dễ dàng như thế? Anh ta ăn nói khép nép dỗ dành cô, nắm chặt cổ tay không cho cô đi. Nhiếp Thanh Anh nâng mí mắt, trong đôi mắt tràn đầy tức giận.
Nhiếp Thanh Anh, "Anh làm chuyện còn tệ hơn thế nữa nhưng tôi không muốn nói thôi. Mau buông tôi ra."
Từ Bạch Dương, "Em đừng quậy nữa có được không..."
Chu Minh quan sát từ xa nhướn nhướn mày. Anh bất mãn đẩy cửa xe bước xuống, định tiến lên ngăn cản. Nhưng vừa đi được vài bước thì nghe thấy Nhiếp Thanh Anh tức giận nói, "Anh không chỉ làm mỗi chuyện này, anh anh..."
Cô xấu hổ không nói ra lời, nhưng dưới sự dồn ép của Từ Bạch Dương, cô cắn răng nói cho hết câu, "...Anh còn dám chơi NP!"
**Mọi người chắc biết NP là gì chứ nhỉ? =))
Từ Bạch Dương, "...???"
Chu thiếu nghe thấy liền bật cười ra tiếng, thu hút sự chú ý của hai người bọn họ.
Má, Nhiếp Thanh Anh không nhận ra người trong clip là Lương Hiểu Bạch ư? Còn nói NP nữa chứ, đúng là biết đùa mà.
Từ Bạch Dương thừa nhận mình có qua lại với Lương Hiểu Bạch, nhưng anh ta quan hệ với phụ nữ khác từ lúc nào chứ? Nhiếp Thanh Anh rõ ràng đang vu khống anh ta.
Không đúng...cô nhất định đã hiểu lầm rồi. Dù gì cô cũng là người mắc chứng mù mặt.
Từ Bạch Dương định hỏi Nhiếp Thanh Anh mình "NP" khi nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười phát ra từ phía sau. Anh ta và Nhiếp Thanh Anh cùng quay lại thì thấy Chu thiếu bắt đầu "lên sàn". Vẻ mặt bình tĩnh của Nhiếp Thanh Anh mang theo sự kinh ngạc, ánh mắt Từ Bạch Dương bỗng chốc thay đổi, đáy mắt tràn đầy phòng bị.
Ngược lại Chu Minh lại cười toe toét, vui vẻ bước lên chào hỏi, "Ai da, Từ Bạch Dương, bạn học cũ, lâu rồi không gặp. Sao thế? Cậu và hoa khôi Nhiếp giận nhau hả?"
Nhiếp Thanh Anh nhếch môi, nghiêng đầu tò mò nhìn người này. Từ Bạch Dương đề phòng lùi về sau mấy bước, Chu Minh lại giả vờ thân thiết quàng vai bá cổ kéo anh ta sang một bên. Anh vừa giả vờ kinh ngạc khi gặp lại hai người vừa yên lặng kéo dài khoảng cách giữa Từ Bạch Dương và Nhiếp Thanh Anh. Từ Bạch Dương hơi kháng cự lại anh, vẻ mặt cứng ngắc không nhìn ra tâm trạng chào đón bạn học cũ. Chu Minh lôi anh ta đi một khoảng, thấp giọng dạy dỗ, "Cậu làm gì thế?"
Từ Bạch Dương nổi nóng, "Cậu muốn gì hả?:
Chu Minh giương mắt nhìn bạn Nhiếp ngơ ngác đằng kia, lặng lẽ nở nụ cười, chỉ bảo Từ Bạch Dương, "Từ thiếu, tôi luôn ủng hộ cậu và hoa khôi Nhiếp mà. Sao cậu lại nhìn tôi như kẻ thù thế này? Cậu xem hoa khôi Nhiếp đang chống cự cậu, bây giờ khác xưa rồi. Nếu cậu cứ sáp tới thì cô ấy sẽ tức giận. Chi bằng để cô ấy bớt giận, cho đối phương thời gian tỉnh táo lại. Vừa hay tôi có thể giúp cậu trò chuyện với cô Nhiếp xem thái độ của cô ấy. Tôi đây có thể giúp cậu tìm lại được tình yêu đó nha."
Từ Bạch Dương biết chuyện Chu Minh chăm sóc Nhiếp Thanh Anh lúc say rượu, lúc này anh ta nửa tin nửa ngờ nhìn anh, chần chờ hỏi, "Cậu...giúp tôi thật ư? Lúc trung học không phải..."
Chu Minh vung tay, tùy ý nói, "Này, nói gì thế, vậy là không coi tôi là bạn rồi. Hồi trung học tuy tôi có thích cô ấy, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi. Với lại, vợ của bạn không thể đụng vào, tôi là loại người thích trêu chọc vợ bạn lắm hả?"
Từ Bạch Dương bị anh gỡ hết cảnh giác, anh ta quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Anh, cô cúi đầu né tránh ánh mắt của anh ta. Từ Bạch Dương cảm thấy thật bất lực, đồng thời bị Chu Minh lung lạc ý chí. Anh ta xoa xoa chân mày, miễn cười đáp, "Vậy phiền cậu nói giúp tôi trước mặt Thanh Anh."
Chu Minh vội vàng đồng ý, "Nhất định, nhất định rồi."
Từ Bạch Dương đứng một chỗ nhìn Chu Minh đi về phía Nhiếp Thanh Anh. Chu Minh vừa đến trước mặt cô, Nhiếp Thanh Anh có hơi kháng cự nhưng Chu Minh cúi đầu nói vài câu thì cô lườm sang bên này một cái, sau đo đi theo Chu Minh lên xe. Từ Bạch Dương đứng lặng người nhìn chiếc xe khởi động, chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi phóng thẳng lên đường lớn. Tâm trạng Từ Bạch Dương bây giờ vô cùng phức tạp ---
Anh ta và Chu Minh ngoại trừ là bạn cùng bàn hồi trung học, sau đó cũng không còn liên lạc với nhau. Từ Bạch Dương học đại học trong nước, tốt nghiệp xong thì vào làm việc trong nhà nước, từng bước từng bước trở thành tinh anh trong mắt ba mẹ. Chu Minh thì sau đó đi học lại, rồi ra nước ngoài du học, anh vừa về nước cách đây không lâu.
Hai người có cuộc sống hoàn toàn khác nhau, điểm giao nhau giữa bọn họ hồi trung học chính là cùng thích một cô gái. Xa cách nhiều năm, Chu Minh có thật sự đứng về phía anh ta, giúp anh ta làm lành với Nhiếp Thanh Anh hay không?
Một nơi khác, Chu Minh nhìn bóng dáng dần dần khuất xa của Từ Bạch Dương qua kính chiếu hậu, nụ cười phai nhạt dần: Xin lỗi nhé bạn học cũ. Chính cậu là người ngoại tình trước nên đừng trách tôi lợi dụng cơ hội. Chỉ cần cậu lộ ra điểm sai thôi, tôi có thể khiến cậu không thể quay đầu.
Lái xe được năm phút thì Nhiếp Thanh Anh ngồi bên ghế phụ nhẹ giọng nói, "Anh..."
Người đàn ông nhanh chóng đáp lại, "Anh là Chu Minh!"
Nhiếp Thanh Anh sững sờ, sau đó mỉm cười. Bây giờ cô vẫn chưa nhớ mặt anh, nhưng Chu Minh cứ xuất hiện hoài, anh còn quen với Từ Bạch Dương cho nên cô đương nhiên biết anh là ai mà. Hơn nữa anh còn tặng quà cho cô mỗi ngày, bảo đó là quà an ủi...Nhiếp Thanh Anh nói tiếp, "Tôi biết anh là ai mà. Cám ơn anh đã giải vây giúp tôi, tôi chỉ muốn nói, không còn thấy Từ Bạch Dương nữa nên anh có thể dừng xe để tôi xuống không."
Chu Minh nhìn thẳng phía trước, ngón tay gõ gõ lên vô lăng. Đôi mắt màu hổ phách sáng lên, anh nở nụ cười hờ hững, "Cô Nhiếp à, em cám ơn anh hai lần rồi. Nhưng anh chưa thấy có báo đáp gì cả."
Nhiếp Thanh Anh khẽ giật mình, sau đó nói với anh: "Ơn cứu mạng nguyện lấy thân báo đáp. Đó chỉ có trong cổ đại thôi, mà anh cũng không hề cứu mạng tôi, anh chỉ giúp đỡ nên phải điều chỉnh một chút..."
Nhiếp Thanh Anh cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nghiêng đầu nhìn một bên mặt Chu Minh, cô nói "Tôi đưa tiền cho anh nhé."
Chu Minh. "...!!!"
Bánh xe kít một tiếng thắng gấp, hai người bị kéo về phía trước thật mạnh, sau đó mới ngồi vững lại. Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc quay lại nhìn Chu Minh dừng xe giữa đường, anh đang nhìn cô bằng một ánh mắt khó hiểu.
Đưa tiền cho anh?? Cô có biết anh nhiều tiền thế nào không? Anh cần tiền chắc?
Nhiếp Thanh Anh khó hiểu, nhưng vẫn giải thích cho anh, "Kinh nghiệm 20 năm cuộc đời mách bảo tôi rằng, tiền có thể giải quyết mọi vấn đề."
Chu Minh thầm nghĩ: Nhưng kinh nghiệm 20 năm trong đời anh lại nói với anh rằng, anh sẽ không tìm ra được cô gái nào xinh đẹp lại đáng yêu hơn em.
Nhịn cả nửa ngày, Chu Minh mới kiềm chế được bản thân mà không hù dọa cô gái vừa bị bạn trai đá này. Anh tự nói với mình rằng vẫn còn nhiều thời gian, trên mặt lại nở nụ cười nham nhở, giọng anh vang giòn, "Tiền hả? Anh không thiếu."
Nhiếp Thanh Anh cảm thấy khó xử, "Vậy thì phiền thật. Không giải quyết được bằng tiền, thì tôi không biết phải làm sao."
Chu Minh cười khẽ, "Sao lại thế được. Anh sẽ cho em cơ hội báo đáp. Chuyện là vầy, công ty của anh có một tạp chí chụp ảnh tuyên truyền cho nhưng lại thiếu người mẫu. Anh phỏng vấn hơn một nghìn người nhưng chưa thấy ai hợp hơn em. Cô Nhiếp có thể giúp anh không?"
Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc, "Anh bảo giúp anh làm người mẫu?"
Chu Minh ra vẻ khổ não, "Đúng vậy, đạo diễn có một ý tưởng, muốn vũ công tạo những động tác múa với độ khó cao ở bất kỳ nơi nào trên đường phố. Người bình thường cảm thấy rất xấu hổ khi bị quần chúng vây xem mà còn phải múa trước mặt họ. Nếu em không đồng ý thì..."
Nhiếp Thanh Anh lắc đầu, "Không đâu, tôi không quan tâm người khác nghĩ gì."
Cô đồng ý với yêu cầu kỳ quái của anh, đồng thời nghiêng đầu nhìn anh, "Hóa ra anh liên lạc thường xuyên với tôi là vì chuyện này, bạn thân tôi còn bảo anh đang theo đuổi tôi, tôi biết ngay là cô ấy suy nghĩ nhiều mà."
Chu Minh chỉ im lặng mỉm cười.
Anh tiếp tục lái xe đưa cô đến quãng trường trung tâm trước, chưa được bao lâu thì thư ký Trần vội vã dẫn anh quay phim chạy tới. Thư ký Trần trông vô cùng mạnh mẽ, vừa xuống xe đã tìm được người, đôi mắt cô ấy bừng sáng, vội vàng xông lên. Chu Minh nhíu mày rồi quay sang nói với Nhiếp Thanh Anh, "Ây da, thư ký của anh hơi có vấn đề, chính là quá nhiệt tình với anh..."
Anh còn chưa dứt câu thì thư ký Trần đã chạy vụt qua mặt anh, kích động nắm tay Nhiếp Thanh Anh, "Cô chính là Nhiếp Thanh Anh phải không? Wa, lần đầu tiên tôi mới thấy có người xinh đẹp thế này, đúng là tích đức ba đời mà!"
Chu Minh, "..."
Tích đức ba đời cái con khỉ ấy.
Còn dám làm lố nữa hả? Bộ đây là lần đầu cô thấy Nhiếp Thanh Anh chắc?
Nhưng thư ký của anh lại quá nịnh bợ, dựa vào lợi thế phái nữ mà nhiệt tình khoát tay Nhiếp Thanh Anh, lừa cô nàng không có kỹ năng giao tiếp này đi mất. Thư ký Trần vừa đi vừa nói, "Ay da, cô gọi tôi là Linh Linh là được rồi. Tên tiếng Trung của tôi là Trần Linh Linh, tên tiếng Anh là Lingling Chen. Cô Nhiếp à, tôi muốn phỏng vấn cô vài câu, sao cô lại có thể khiến một đàn ông nhớ mãi không quên hay vậy? Cô nhìn tôi xem, đứng cạnh đại gia còn khó nữa kìa, liệu bây giờ gọt mặt còn kịp không..."