Trần Linh Linh, "Nhưng mà...""
Chu Minh thở dài, "Tôi biết, cô lại muốn nói tôi mập, tuần trăng mật chắc là hạnh phúc quá nên quên mấy người rồi. Nhưng mấy người đâu biết, dù đang tận hưởng tuần trăng mật nhưng mỗi phút mỗi giây tôi đều lo lắng cho công ty chúng ta. Nghĩ đến chuyện mọi người làm việc vất vả, còn tôi lại đi du lịch vòng quanh thế giới, chắc là mọi người ghen tị lắm? Tôi càng suy nghĩ thì lại càng muốn ăn, ăn ăn đến béo luôn..."
Nhiếp Thanh Anh yên lặng nhìn ông xã bên cạnh, Chu Minh đang nói hăng say thì vô tình chạm phải ánh mắt của vợ, anh dừng một chút, tranh thủ kết thúc câu chuyện, "Tóm lại là mọi người vẫn nằm trong tim tôi."
Chu Minh vẫn chưa thỏa mãn, anh bảo chờ ngày mai đi làm lại sẽ thảo luận lại vấn đề "nhân viên công ty thích đi hóng chuyện" này.
Thư ký Trần vì quá bội phục miệng lưỡi trơn tru của sếp nên không dám xen vào lời nào, "..."
... Suýt nữa là quên sếp cũ của cô là "ảnh đế".
Còn Khương Dược thì cứ chăm chú nhìn điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Minh, "Nói xong rồi hả? Ôi, tôi đeo tai nghe, không ai nhắc tôi cũng không biết cậu đã nói xong rồi."
Trần Linh Linh cạn lời nhìn sếp mới, "..."
... Sếp đương nhiệm cũng là lưu manh có văn hóa ư.
Sự thật chứng minh, lần này Chu Minh đã nhớ đến thư ký cũ của mình. Đêm đó sau khi quay về nhà với Nhiếp Thanh Anh, ngày hôm sau anh bắt đầu đi làm lại mà không nghỉ nữa. Công ty mới thành lập của anh và Khương Dược nằm ở trung tâm thành phố, hiện nay khu vực trung tâm đều là tấc đất tấc vàng, vị trí công ty bây giờ hai người cũng đã nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới có được. Lúc trước Chu Minh bận bịu chuẩn bị hôn lễ cho nên chuyện ở công ty đều do Khương Dược giải quyết. Bây giờ, Chu Minh đã về nước, ngập tràn áy náy đến công ty để chia sẻ công việc với bạn mình.
Thang máy đi thẳng lên văn phòng, vừa bước ra khỏi thang máy, Chu Minh nhìn thấy Trần Linh Linh mặt buồn hiu cầm khăn lau, lau tới lau lui. Hôm qua nghe nói sáng nay sếp cũ sẽ đến ông ty, sáng ra vẻ mặt luôn buồn rầu của Trần Linh Linh đã sáng bừng hơn mọi ngày. Chu Minh bước ba bước đã đến trước mặt Trần Linh Linh, sau khi nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, anh vô cùng kinh ngạc.
Chu Minh, "Chuyện gì thế? Tối qua không phải là do cô cosplay à? Đường đường là sinh viên giỏi của đề án 985* mà lại chạy đến đây làm nhân viên vệ sinh ư? Cô bệnh à?
*Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.
Trần Linh Linh xấu hổ cười cười, "... Tôi cũng đâu muốn."
Chu Minh thích thú vẫy tay với cô ra dấu cùng đi đến văn phòng, "Vừa đi vừa nói."
Trên đường đi, Trần Linh Linh vẫn giữ vững sự chuyên nghiệp, cố gắng không tỏ rõ bất mãn với sếp, cố gắng miêu tả sự thật. Nhưng dù cố gắng khách quan thì cô vẫn lộ ra thành kiến của mình đối với Khương Dược, Chu Minh vừa nghe vừa buồn cười, hóa ra Trần Linh Linh đã bị hiểu lầm khá nặng --
Chu Minh cố ý muốn chỉnh Trần Linh Linh nên anh không có nói với Khương Dược rằng thư ký cũ của mình đến nhận việc. Thư ký Trần xinh đẹp lại tự tin, dựa vào thực lực của mình, cô nhất định sẽ chiếm được trái tim của sếp mới.
Nhưng không may cho cô, ngày đầu tiên bước vào công ty, khi cô đang chờ Khương Dược đến thì thấy một cô hot girl giọng nói ỏn ẻn cùng anh đi từ một góc ra, cô nhìn dáng vẻ có trước có sau kia, bộ ngực như muốn dán sát vào người đàn ông đi cạnh, Trần Linh Linh liền hiểu ra.
Hóa ra cô hot girl này là tình nhân nhỏ của sếp mới.
Thư ký Trần rất có đạo đức nghề nghiệp, cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, không hề thể hiện thành kiến của mình với sếp mới. Khương Dược xem sơ yếu lí lịch của cô cũng rất hài lòng, nghe nói cô đã từng làm thư ký nên anh muốn thử việc một chút. Kết quả, thư ký Trần đã quá quen với công việc thư ký, cô giúp sếp mới giải quyết mọi chuyện vô cùng tự nhiên, đến một ngày kia, trước khi tan làm, cô liền hỏi sếp có muốn hẹn tình nhân nhỏ hay không.
Câu này đã đắc tội Khương Dược.
Cuộc sống bị gây khó dễ của Trần Linh Linh bắt đầu như thế đó.
Thư ký Trần bị giáng chức đến phòng thị trường làm việc, cô nén một bụng tức giận cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Cô rất có thành kiến với Khương Dược, lúc tám về tình sử của sếp với nhân viên trong công ty, thì lại xui xẻo bị anh bắt gặp; Lúc thì bắt gặp sếp đi cùng với người không đứng đắn; Lúc lại bị sếp bắt được điểm yếu... Cuối cùng, Khương Dược nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của cô nên đuổi cô xuống làm nhân viên quét dọn, nhắm mắt làm ngơ.
Trần Linh Linh lòng đầy căm phẫn, "Ông chủ, lòng dạ và tầm nhìn anh ta quá hẹp! Qúa hẹp! Tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào mà hẹp hòi như vậy! Mấy chuyện nhỏ như hạt vừng tôi cũng quên thế mà anh ta lại nhớ rõ như in. Ví dụ như anh ta đi ngang qua tôi, tôi chỉ đứng yên một chỗ. Thế mà anh ta cứ khăng khăng bảo là tôi đang thầm mắng anh ta, khinh bỉ anh ta, muốn trừ lương tôi."
"Sếp ơi, tôi có lương ư! Tôi mới vào làm, công ty còn chưa giao chức vụ cho tôi mà! Thế mà anh ta cứ chụp vào tiền lương của tôi! Tôi tranh cãi với anh ta một trận, anh ta lại bảo suy nghĩ của tôi có vấn đề, bây giờ chưa có lương thì sẽ trừ vào tiền lương sau này. Sếp có biết tôi bị trừ bao nhiêu lương rồi không? Có phải công ty chúng ta dựa vào mấy người dẫn chương trình đúng không? Tiền lương bị trừ của tôi tương đương với ba tháng tiền lương của một người dẫn chương trình hot nhất trong công ty đấy!"
Chu Minh lạnh nhạt hỏi, "Ồ, thê thảm thế à, thế sao còn chưa nghỉ, ở lại đây chi cho người ta ăn hiếp hả?"
Trần Linh Linh lịch sự nở nụ cười, "Sếp, tôi đâu phải là người thấy khó mà lui? Anh ta không chào đón tôi, tôi đây sẽ làm nhân viên vệ sinh, mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mặt anh ta. Nói thật, mỗi ngày nhìn cái vẻ mặt nhìn thấy tôi mà như nuốt phải ruồi của anh khiến tôi cảm thấy sự chịu đựng của tôi đều đáng giá."
Chu Minh bỗng nhiên hiểu ra, gật đầu.
Trần Linh Linh nghiêng đầu, chờ sếp truyền sức mạnh cho mình. Nhưng Chu Minh lại rất bình tĩnh, ngay lúc cô bắt đầu nghi ngờ thì anh nhìn cô, ngay lập tức bộc phát, anh bật cười giòn giã, "Ha ha ha..."
Trần Linh Linh, "..."
Cười cái quần á!
Chu Minh cười không ngừng, ban đầu còn cố gắng chịu đựng, nhưng càng về sau thì càng cười to hơn, bả vai run lên, cười đến gập cả bụng. Anh chỉ muốn để Khương Dược giúp anh báo thù, không ngờ hai người này lại như nước với lửa, Khương Dược hành hạ Trần Linh Linh đến chết đi sống lại. Đã vậy, Trần Linh Linh còn không chịu nghỉ làm, đây đúng là một cô gái kiên cường nhất thế giới.
Thư ký Trần, "Sếp à!"
Chu Minh, "Được rồi, tôi sẽ thay cô ra mặt! Khương Dược chỉ đùa cô thôi mà. Cô mềm xuống là được. Chơi cũng đủ rồi, tranh thủ thay bộ đồ này ra, đến văn phòng giám đốc báo cáo đi. Đúng là lãng phí nhân tài."
Bấy giờ, Trần Linh Linh mới nở nụ cười, hài lòng cầm cây lau nhà đi thay đồ.
Sau khi Trần Linh Linh thay đồ xong, đồ công sở tôn lên dáng vẻ đẫy đà, sinh động của cô, cực kỳ sinh đẹp. Cô gõ cửa bước vào văn phòng, nhìn hai vị giám đốc đang ngồi trên bàn làm việc, mỗi người một bên nói chuyện với nhau. Cô thư ký quyến rũ bước vào, Chu Minh ngừng nói, nhắc đến Trần Linh Linh, "Linh Linh đi theo tôi khá lâu, rất có kinh nghiệm, năng lực cũng rất xuất sắc, có thể hiểu hết ý của cấp trên cũng như khách hàng. Tôi thấy có thể để cô ấy đi đào tạo người mới."
Cách một lớp mắt kính, Khương Dược ngồi bên trong, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô thư ký cười đến giả tạo kia. Anh khẽ cười, "Tôi thấy cô ta chả hiểu ý của cấp trên gì cả, đến phòng nghiệp vụ luyện thêm nhãn lực cũng tốt."
Trần Linh Linh trong lòng khinh bỉ nhưng ngoài mặt lại bày ra vẻ cảm động, "Cám ơn sếp đã khen."
Khương Dược nói, "Cậu có cảm thấy cô ta đang mắng thầm tôi không?"
Trần Linh Linh, "..."
Chu Minh nhìn Trần Linh Linh, cô ra vẻ vô tội nhìn anh bày tỏ lòng trung thành, trong đôi mắt chỉ toàn là kế sinh nhai. Chu Minh cảnh cáo nhìn cô vài giây, song vẫn giúp cô giải thích, cười cười khẳng định cô không nghĩ thế đâu.
Khương Dược, "Ờ, Chu Minh nói gì thì chính là cái đó. Tôi đã sắp xếp công việc cho thư ký cũ của cậu rồi, bây giờ tới lượt cậu đến thủ đô tìm nhà đầu tư cho công ty nhé?"
Chu Minh sợ hãi đứng bật dậy, "Gì? Tôi chỉ mới đòi việc làm cho thư ký cũ thôi mà cậu đã bắt tôi đi công tác, muốn trả thù tôi à?"
Khương Dược, "..."
Khương Dược nhếch môi, chân thành nói, "Chu Minh à, sao lúc trước cậu không học diễn xuất nhỉ? Lãng phí nhân tài quá."
Cơn nghiện diễn xuất này, nói tới là tới, nhưng cũng làm dịu bầu không khí trong phòng làm việc. Không hay chính là, Chu Minh vừa về đã bị điều đi công tác. Dạo gần đây, Khương Dược lại bận nên anh không có cách nào từ chối bắt Khương Dược đi thay.
Nhưng đi thủ đô công tác... Anh bàn bạc với Khương Dược, chuyến công tác không được quá một tháng, một tháng không được gặp vợ, Chu Minh rất rất không tình nguyện.
...
Về đến nhà, anh nói với Nhiếp Thanh Anh chuyện mình đi công tác, Chu Minh quan sát vợ một hồi, chỉ cần một ánh mắt thất vọng của vợ thôi, anh sẽ mặt dày nói lại với Khương Dược rằng mình không đi nữa. Nhưng Nhiếp Thanh Anh lại quá hiểu chuyện, biết chồng sắp đi công tác, cô ngoan ngoãn đi soạn hành lý cho chồng.
Chu Minh tức giận, "Soạn làm gì? Không phải anh mới về à? Để anh mang theo nguyên cái va ly vừa đi du lịch về là được rồi!"
Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một lát, "Đúng ha... Nhưng đồ trong va li đã soạn ra rồi mà."
Chu Minh trừng mắt nhìn cô.
Anh nghĩ Nhiếp Thanh Anh căn bản không hiểu tâm trạng của anh, ai ngờ cô gái đang ngồi soạn đồ dưới đất nghĩ nghĩ một lát, cô bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt cong lên, ấm giọng hỏi. "Có phải anh muốn em an ủi, năn nỉ anh đừng đi đúng không?"
Chu Minh hừ một tiếng.
Nhiếp Thanh Anh đứng dậy, đi đến dang hai tay ra, "Cho anh ôm một cái nhé?"
Chu Minh ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu xuống cắn lên xương quai xanh của cô để hả giận.
Nhiếp Thanh Anh yên lặng để cho anh ôm, không hề nói cho ông xã biết, anh đi công tác một tháng cũng không sao cả.
Bởi vì, cô đã nhận được lời mời của cô Tôn Dĩnh Hồng đến thủ đô tập múa. Cô vẫn chưa nói chuyện này với anh.
Tặng cho anh một bất ngờ vậy.
...
Chu Minh đau lòng vì vợ tỏ ra vô cùng hờ hững khi nghe anh đi công tác, không lưu luyến, không dính người, lại bình tĩnh soạn đồ cho anh, tựa như chỉ hận không thể kéo anh lên máy bay rồi biến đi.
Mặt Chu Minh trầm xuống.
Trước khi lên máy bay, Nhiếp Thanh Anh lạnh nhạt tiễn anh lên máy bay, Chu Minh thất vọng vô cùng. Có lẽ Nhiếp Thanh Anh đã nhận ra được tâm tư của anh, có mấy lần cô định nói với anh mình cũng sắp đi thủ đô, nhưng hiếm khi cô muốn cho anh một bất ngờ, thế là cố gắng nhịn xuống.
Đến trước cổng kiểm an, bây giờ là thời gian để hai vợ chồng chia tay nhau. Chu Minh kéo va li đi thẳng mà không theo quay đầu, Nhiếp Thanh Anh đứng đằng sau kêu, "Chu Minh."
Chu Minh dừng lại, lạnh lùng quay đầu, anh mang kính râm, lạnh lùng hỏi, "Gì?"
Nhiếp Thanh Anh dịu dàng nói, "Ông xã, đến thủ đô rồi thì nhớ..."
Chu Minh giễu cợt, "Nhớ em, nhớ gọi điện cho em đúng không? Anh cho em hay, đã muộn rồi! Hôm qua còn hờ hững lạnh lùng với anh, hôm nay lại bắt anh nhớ em mỗi ngày? Em nghĩ hay quá ha? Không chịu nổ lực mà đòi quả ngọt? Muốn anh nhớ em mỗi ngày ư, ăn nỉ anh đi!"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Mấy người xung quanh không nhịn được quay đầu nhìn sang, tình yêu bây giờ y hệt mấy bộ phim máu cún 8 giờ tối.
Nhiếp Thanh Anh dở khóc dở cười, đưa tay đỡ trán nhìn ông xã đẹp trai lạnh lùng của mình.
Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng đáp, "Em chỉ muốn nói là, đến nơi rồi cũng phải nhớ mà tập thể dục. Đừng quên đó!"
Chu Minh, "..."
Xấu hổ muốn độn thổ.
Gương mặt hiện lên vẻ chật vật, anh gượng gạo đáp lại, "Tạm biệt!"
Nhanh chóng bước qua cửa kiểm tra an ninh.
Nhiếp Thanh Anh đứng phía sau cười khẽ, linh cảm bỗng nhiên trào dâng, cô lấy điện thoại chụp lại bóng lưng đìu hiu của ông xã.