Đặc biệt người đến xem ở sân khấu góc A do người múa dẫn đầu đòan múa của tỉnh biểu diễn rất nhiều, góc BCD chỉ là lựa chọn thứ hai. Nhưng Chu tam thiếu Chu Minh lại chạy đến ngồi ở sân khấu B vì anh biết Nhiếp Thanh Anh là người múa đầu ở góc B.
Tháng sáu, sau trận mưa rào thì trời bắt đầu oi bức, chạng vạng tối, trong số khán giả đến xem bỗng dưng lại xuất hiện một anh chàng đẹp trai mặc áo khoác nhưng suốt buổi cứ cúi đầu như muốn giấu mặt xuống cổ áo. Anh chàng ngồi vào chỗ mình, dưới ánh đèn sân khấu làm hiện rõ đường nét của một bên mặt của anh, gương mặt sắc bén khiến mấy nữ sinh ngồi bên cạnh cứ nhao nhao nhìn sang.
Phía sau có một cô gái tóc dài rướn người lên chọt chọt người ngồi phía trước rồi hỏi, "Anh gì ơi, anh đi một mình hả?"
Chu Minh nhíu mày quay đầu lại.
Nữ sinh: "Anh ơi?"
Chu Minh im lặng. Gương mặt đẹp trai nhưng khi quay đầu ánh mắt lại mờ mịt nhìn cô gái ngồi ghế sau.
Cô gái kia do dự hỏi, "Anh trai không biết nói chuyện hả?"
Chu Minh đau đớn gật đầu.
Mấy cô gái ngồi hàng ghế phía sau lộ ra ánh mắt thất vọng, "..."
Đẹp trai thế này, lại ngồi ở hàng ghế VIP chắc chắn là đại gia, thế nhưng lại là người câm. Không thể tưởng tượng được. Mấy cô gái thảo luận một hồi, nửa tin nửa ngờ nhìn mấy người khác trò chuyện với Chu Minh, đối phương cũng tỏ vẻ không biết nói chuyện, tất cả mọi người im lặng nhìn nhau. Sau chuyện này, không ai chạy đến bắt chuyện với anh nữa. Chu Minh cúi đầu giấu đầu hở đuôi nói vài câu với mấy anh em trong nhóm chat. Bọn họ trò chuyện ngút trời trong nhóm, bỗng nhiên Hàn Đạt hỏi, "Đúng rồi, công ty ba tôi có mấy vé xem múa, suất diễn trong tuần này, mấy cậu có ai muốn đi không?"
Chu Minh tranh thủ xây dựng hình tượng, "Tôi đang bận lắm, không có thời gian đi đâu. Bây giờ còn đang tăng ca, không tin thì hỏi thư ký của tôi đi!"
Mọi người trong nhóm bỗng dưng im lặng.
Có người nói bóng nói gió, "Cậu không xuất hiện tôi đã quên mất trong đoàn múa có cô Nhiếp đấy."
Chu Minh gửi một biểu cảm, "Tôi yêu công việc, công việc khiến tôi vui vẻ!"
Cả đám bạn "..."
Lát sau Hàn Đạt lại hỏi anh, "Không muốn đi thật hả?"
Chu Minh khinh bỉ nhíu mày, "Ầy, đàn ông mà."
Hàn Đạt, "..."
Chu tam thiếu hóa thân thành đóa hoa giao tiếp nói nói cười cười trong nhóm chat, cuối cùng bạn bè cũng tin anh đang tăng ca ở công ty.
Sau khi Chu Minh về nước liền vào làm việc ở công ty nhà mình, dù anh và cha mình bất hòa nhưng không vì thế mà buông thả công việc, cho nên có thể anh đang tăng ca thật. Anh và bạn bè cùng mắng Chu Kiến Quốc ngược đãi nhân viên một lúc sau đó gửi tấm ảnh tăng ca mà thư ký Trương vừa gửi cho mình, rồi mới thoát ra.
Sân khấu bắt đầu kéo màn, ánh đèn dần tối đi, Chu Minh ngồi hàng ghế VIP lau mồ hôi, Mợ nó, hành bố quá. Rốt cục có thể an tâm xem múa rồi!
Màn sân khấu vừa kéo ra, một chùm ánh sáng xanh chiếu lên sân khấu đã được dàn dựng như đang ở một bờ sông, vũ công nối đuôi nhau lên sân khấu biểu diễn. Chu Minh yên lặng nhìn bọn họ. Mọi người đang đắm chìm trong những điệu múa thì anh chẳng có chút phản ứng nào. Nhưng vũ đạo trên sân khấu bắt đầu có tiến triển, một cô gái từ trong bước ra làm Chu thiếu hoảng hồn, anh phải nghiêng người về phía trước để nhìn rõ hơn...
Nhiếp Thanh Anh!
Mấy người ngồi ở hàng ghế VIP "Ồ" lên một tiếng: Vị múa dẫn đầu mới tới này không kém Lương Hiểu Bạch là bao.
Trên sân khấu, Nhiếp Thanh Anh đứng đầu, cô mặc một bộ vũ y nhà Đường, dẫn theo một nhóm vũ công. Tiếng nhạc du dương như dòng suối, ánh đèn trên sân khấu mải miết đuổi theo Nhiếp Thanh Anh. Cô đóng vai một cô gái đang dạo chơi trong tiết Thanh Minh, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười tiêu chuẩn dưới ánh đèn, váy dài lả lướt, cô lắc lư cái eo rồi phất tay áo ngã người ra phía sau, chân cô nhẹ nhàng tạo dáng, điệu múa vô cùng phức tạp nhưng lại đẹp đến mê hồn...Theo diễn biến của vở kịch, ánh đèn chiếu lên người mấy vũ công còn lại bắt đầu mờ đi, bắt đầu đoạn múa đơn kéo dài đến hai phút của Nhiếp Thanh Anh!
Cô phất tay áo, nhẹ nhàng như áng mây trôi.
Cô cất một bước, thân hình như chim yến dạo chơi trong sương mù.
Khi cô gập người về phía sau, cả sân khấu đều kinh hãi!
Trên khán đài kinh ngạc, "Người múa dẫn đầu này là ai thế? Múa giỏi thật..."
Trong cô như có một loại sức mạnh khó diễn tả, nó như chực chờ bùng nổ mỗi khi cánh tay cô vung lên. Toàn sân khấu chìm vào bóng tối, duy chỉ có một ánh đèn đuổi theo Nhiếp Thanh Anh. Cô tựa như một ngọn lửa, từng cái xoay người, mỗi một cú nhảy bật đều tràn đầy sức sống khiến người xem nổi da gà. Tất cả mọi người đều nín thở, dồn hết sự chú ý lên sân khấu. Chu Minh rướn thẳng người về phía trước, ánh mắt sáng bừng như vì sao trong đêm đen.
Cô thật đẹp.
Thật xinh đẹp.
Nhưng cô múa lại càng động lòng người.
Anh nhìn cô gái đang dốc sức phô bày vẻ đẹp của mình trên sân khấu, Chu Minh mỉm cười, bỗng dưng có cảm giác vô cùng tự hào. Anh nhìn cô một lúc, ngẩn ngơ nhớ lại lúc học trung học, lần đầu tiên gặp cô...
...
Lúc Chu tam thiếu mười lăm tuổi, tính tình còn tệ hơn bây giờ. Khi Từ Bạch Dương ngồi bên cạnh chăm chỉ học hành thì Chu Minh kéo cả đám bạn chiến đấu đi gây sự khắp nơi, chơi đùa đến nỗi đầu đầy mồ hôi. Vì con trai quá phá phách mà vợ chồng Chu đại gia không biết đã bạc bao nhiêu sợi tóc. Nhưng Chu Minh vẫn cứ thế, dạy mãi mà không chịu sửa.
Lần đầu tiên gặp Nhiếp Thanh Anh chính là lúc anh hẹn người ta đánh nhau ở trường trung học kế bên.
Vào một buổi chiều cuối tuần, Chu Minh lén chạy ra khỏi nhà đến trường trung học sát vách rồi trèo tường vào. Sân trường cuối tuần vô cũng yên tĩnh, chỉ có vài nhóm học sinh còn lại ở trường. Người hẹn đánh nhau với Chu Minh vẫn chưa đến làm anh chờ đến phát chán, miệng lẩm nhẩm hát mấy câu vừa đi loanh quanh khắp trường thăm thú. Đây là trường trung học trực thuộc Học viện vũ đạo, Chu tam thiếu rất thích đánh nhau, đến bây giờ chưa từng nhìn thấy kiểu trường này bao giờ nên đương nhiên phải đi tham quan một vòng.
Vào một buổi chiều bình thường, anh dạo một vòng sân trường, vừa đẩy cửa phòng tập nhảy ra thì thấy một cô gái mặc một bộ đồ múa màu đen trong phòng.
Chỉ có mình cô ở trong phòng tập múa, bật người, tạo dáng phi yến...Những dáng múa với độ khó cao anh chưa từng thấy bao giờ, cứ thế xuất hiện trước mắt anh.
Chu Minh đứng ngơ ngác ngoài cửa phòng tập, cô gái bên trong nhận ra có người tới nhưng không hề quay lại nhìn. Cô chỉ tập trung vào điệu múa, gương mặt và dáng người của cô khiến Chu Minh kích động đến run cả người. Anh chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như thế, chưa bao giờ nhìn thấy điệu múa nào rung động lòng người đến vậy!
Bạn bè Chu Minh đi tìm kiếm khắp sân trường, "Chu Minh, Chu Minh!"
"DM không phải đã hẹn đánh nhau ư, người đâu rồi? Thằng cờ hó này!"
Cả buổi chiều hôm ấy, Chu Minh cho bạn mình leo cây. Anh đứng trong phòng tập ngắm cô gái tập múa cả buổi, sau khi cô múa xong, anh cứ lẽo đẽo đi theo cô mãi. Vừa đi anh vừa hỏi, "Đàn em ơi, em tên gì thế? Cuối tuần mà em không về nhà hả?"
"Đàn em ơi, chúng ta làm bạn nhé?"
"Đàn em ơi, em đừng làm lơ anh mà..."
Sau khi quay về, chàng trai chia sẻ bí mật của mình khắp nơi...
Này, nhìn thấy cô bé xinh đẹp kia không? Một ngày nào đó, anh sẽ để cô ấy làm vợ mình.
...
Nhiều năm trôi qua, gặp biết bao minh tinh xinh đẹp, đi một vòng, anh vẫn cảm thấy cô xinh đẹp nhất.
Ký ức và thực tại như đan xen vào nhau hiện ra trước mắt anh, Chu Minh xem đến chăm chú. Vẻ mặt tràn đầy dịu dàng, anh nhớ lại chuyện thời trung học mình đã từng điên cuồng theo đuổi cô thế nào, cô từ chối anh ra sao, rồi sau đó Từ Bạch Dương lại chen chân vào...Chu Minh híp mắt, đồng tử tối sầm lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt truyền đến tán thưởng cô gái đang đứng giữa sân khấu. Chu Minh nhìn chằm chằm cô gái gái đang nhẹ nhàng nhảy múa kia không dời mắt. Ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa tàn nhẫn, lại càng mờ mịt. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, bao nhiêu người chạy lên sân khấu vây quanh đòi chụp hình lưu niệm với vũ công, Nhiếp Thanh Anh lại là đối tượng được tìm đến nhiều nhất.
Chu Minh không lên sân khấu, anh chỉ ngồi tại chỗ với tư thế lười nhác, anh khẽ nhíu mày, hờ hững quan sát ánh nhìn của mọi người hướng về cô gái của anh...Thật lâu sau, Chu Minh sờ cằm, bật cười thành tiếng...
Anh vẫn muốn cô làm vợ mình!
...
<Mỹ Nhân> tạo nên thành công vang dội tại thành phố A, vé bán ra không ít. Công diễn suốt một tháng cho nên lịch trình vô cùng bận rộn. Tổ múa ở bốn góc A B C D thay đổi vũ công liên tục, Chu Minh chỉ đến xem khi có suất diễn của Nhiếp Thanh Anh. Gió mặc gió, mưa kệ mưa, anh luôn ngồi dưới hàng ghế VIP ngắm nhìn cô gái của mình, suy nghĩ xem làm cách nào để đoạt cô khỏi tay Từ Bạch Dương. Mấy người yêu nghệ thuật ở dãy VIP đều quen mặt Chu tam thiếu, nhưng Nhiếp Thanh Anh trên sân khấu vẫn chưa nhận ra anh.
Lương Hiểu Bạch và Nhiếp Thanh Anh nổi tiếng rất có lợi cho đoàn múa. Nhưng mối quan hệ giữa hai người múa dẫn đầu này luôn tồn tại sự cạnh tranh, chưa hề chuyển biến tốt đẹp. Lương Hiểu Bạch không thèm để ý đến Nhiếp Thanh Anh, Nhiếp Thanh Anh lại hờ hững khiến mấy giáo viên trong đoàn vô cùng đau đầu, đành tìm người nói chuyện với hai người.
Vào một buổi chiều, sau khi kết thúc tập múa, tối nay Lương Hiểu Bạch có lịch diễn còn Nhiếp Thanh Anh thay quần áo xong thì định về nhà. Sau khi tắm rửa xong, cô gặp một cô gái trong phòng thay đồ trông rất quen mặt.
Nhiếp Thanh Anh suy nghĩ một hồi, cẩn thận chào hỏi, "Xin chào."
Lương Hiểu Bạch, "Tôi là Lương Hiểu Bạch! Cô giả vờ gì thế?" Cô ta xanh mặt, tìm quần áo để thay.
Nhiếp Thanh Anh sững sờ, không thèm để ý đem đồ đi cất, rồi ngồi trước gương lau tóc. Bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng chuông điện thoại vang lên, quay đầu lại thì thấy điện thoại của Lương Hiểu Bạch vứt trên ghế. Chuông điện thoại cứ kêu mãi không dứt, Nhiếp Thanh Anh do dự một hồi rồi mới bước qua cầm điện thoại lên định đưa cho Lương Hiểu Bạch. Nhưng khi cô vừa cầm điện thoại lên thì ngẩn người...
Màn hình điện thoại của Lương Hiểu Bạch là một bóng lưng của một người đàn ông.
Bóng lưng này cho dù là người mù mặt như Nhiếp Thanh Anh cũng sẽ không nhận lầm. Vì đây là Từ Bạch Dương.
Cả đầu cô ong lên, tay cầm điện thoại của Nhiếp Thanh Anh trắng bệch.
****
Tác giả có lời muốn nói:
Chu thiếu cố lên (ㄒoㄒ)
Spoil chương sau:
"Từ Bạch Dương, chúng ta chia tay đi!"
Đây có phải là câu nói mà các bạn mong chờ nhất không? =))))