Người đã thuộc làu làu <Cô Vợ Nhỏ Chạy Trốn Của Tổng Giám Đốc> là Chu tam thiếu đây, sau khi vợ chạy ra khỏi nhà hàng liền vội vã chạy theo sau.
Đến khi anh nhìn thấy Nhiếp Thanh Anh đứng bên lề đường.
Cô nghiêm mặt đứng đó, đôi mắt đen như mực, hiển nhiên đã nhìn thấy anh.
Chu Minh bước tới, lúc nãy bị cô mắng cho một trận nên bây giờ tâm trạng của anh không tốt lắm, vẻ mặt không biết là đang nịnh nọt hay đang tức giận, anh hỏi, "Chờ anh à?"
Nhiếp Thanh Anh, "Không phải. Em về cùng đường với anh."
Chu Minh, "..."
Anh dừng bước, âm thầm nở nụ cười. Dù cãi nhau hay giận dỗi thì cô vẫn muốn cùng anh về nhà đó.
Chu Minh thở phào nhẹ nhõm: quả nhiên <Cô Vợ Nhỏ Chạy Trốn Của Tổng Giám Đốc> và hiện thực khác hẳn nhau, không đáng tin, không đáng tin mà.
Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nhìn khoảng trống bên cạnh anh, cô không nói gì mà chỉ đi về hướng vừa nãy Chu Minh đã tới. Chu Minh nghĩ cô lại giận nên bước theo sau, "Em lại đi đâu nữa vậy?"
Nhiếp Thanh Anh, "... Đi lấy vali của em."
Chu Minh nhếch mày, "à" một tiếng rồi không nói thêm gì, chỉ theo cô đi về nhà hàng. Nhiếp Thanh Anh đi đến đâu anh liền đi theo đó. Cô quay đầu hỏi, "Sao anh cứ đi theo em thế?"
Chu Minh vô tội đáp, "Anh đi lấy lại tiền với thẻ ngân hàng."
Nhiếp Thanh Anh khó hiểu nhíu mày, cô không hề biết sau khi mình bỏ đi, nhà hàng hỗn loạn thế nào. Cô định hỏi nhưng thấy vẻ mặt đang chờ cô hỏi kia thì bỗng ngậm miệng lại. Cô cảm thấy ghê tởm cái mặt lúc nào cũng cười đùa tí tởn với cái dáng vẻ bày mưu nghĩ kế bẫy người khác của anh, cô muốn đề phòng tránh rơi vào bẫy của anh lần nữa. Nhiếp Thanh Anh không nói gì, Chu Minh yên lặng thất vọng thở dài.
Hai vợ chồng vừa cãi nhau nên không ai thèm nói chuyện với ai, sau khi lấy lại đồ ở nhà hàng, Chu Minh dẫn đường đưa Nhiếp Thanh Anh ra xe. Tài xế nhìn thấy hai vợ chồng đi ra, định chạy đến chào thì thấy có gì đó không đúng, thế là anh ta im lặng mở cửa xe cho bọn họ, không dám hỏi thêm câu gì.
Sau khi ngồi lên xe, Nhiếp Thanh Anh đợi anh một lúc nhưng không thấy anh nói gì. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi anh, "Anh không định giải thích hả?"
Chu Minh thở dài, nhìn gương mặt trắng như tuyết của cô đang phản chiếu trên cửa sổ xe, cô thà nhìn ra bên ngoài chứ không thèm nhìn anh lấy một cái. Chỉ một giây thế thôi, cơn giận trong lòng anh từ từ tan biến. Anh như cười như không, "Không giải thích. Về nhà em sẽ biết ngay."
Nhiếp Thanh Anh, "??"
Cô quay đầu nhìn anh, nhưng Chu Minh cũng đang giận nên không thèm nói nhiều với cô. Anh đeo kính, gắn tai nghe bắt đầu gọi điện đường dài quốc tế, lần lượt đổi sang vài thứ tiếng. Nhiếp Thanh Anh không biết anh đang nói gì nhưng từ mấy câu tiếng Trung rải rác, hình như anh đang hủy lễ cưới. Dọc đường đi Chu Minh cứ mãi nhận điện thoại...
"Đúng vậy, hủy đi, tặng cho người khác cũng được. Đúng, tôi sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng."
"Thật xin lỗi, không cần đâu."
"Ừ, hủy đi."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cuộc điện thoại kéo dài rất lâu khiến cô nhận ra rằng anh đã chuẩn bị một hôn lễ long trọng thế nào. Hủy hết cái này đến cái kia, Nhiếp Thanh Anh bất đầu cảm thấy bất an, tự kiểm điểm bản thân xem có phải mình đã sai rồi hay không. Lúc thì cảm thấy phản ứng của mình hơi quá đáng; lúc thì nghi ngờ có phải Chu Minh lại đang bẫy mình hay không, anh gọi điện trước mặt cô như thế để khiến cô cảm thấy áy náy...
Cô nhẹ giọng nói, "Chuyện đó, nếu không thì quên đi..."
Chu Minh tranh thủ thời gian chờ người ta bắt máy nhìn sang cô, "Không được, không được, vợ nói cái gì chính là cái đó. Anh đã biết lỗi rồi, đang cố gắng sữa chữa đây."
Nhiếp Thanh Anh mím môi, bàn tay nắm chặt lại, cụp mắt không nhìn anh nữa.
Cô là người có hơi chậm chạp, Chu Minh cứ nói một đằng nghĩ một nẻo càng khiến cô cảm thấy khó chịu, hoang mang. Cảm xúc là một thứ rất kỳ diệu, cô không biết tâm trạng bây giờ của mình là thế nào, nhưng có lẽ còn xấu hơn cả lúc ở nhà hàng.
Chu Minh nhìn cô vài lần, im lặng một lát rồi lại gọi điện thoại.
Nhiếp Thanh Anh định gọi cho ba mẹ từ lúc ở trên xe nhưng Chu Minh cứ nói chuyện điện thoại mãi nên cô đành gác chuyện này sang một bên.
Cô im lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không nói chuyện với Chu Minh, đầu óc trống rỗng nhẹ nhàng bay giữa không trung.
Bầu không khí trên xe kéo dài đến khi vào nội thành, cô kéo cửa sổ xe xuống, vài giọt mưa khẽ tạt vào làm ướt má cô.
Tài xế nói, "Mưa nữa rồi, thành phố A này mưa lắm ghê, mỗi lần quay về đều gặp mưa. Tam thiếu, hai người có mang theo dù không?"
Chu Minh không nói gì, anh cứ nhìn một bên mặt của Nhiếp Thanh Anh. Cô đau lòng, anh cũng không dễ chịu là bao. Cô không biết nói chuyện, cũng không biết cách xử lí mọi chuyện. Anh giận, đau lòng, hối hận, và cả sự tủi thân khó hiểu. Chu Minh mấy lần muốn nói lại thôi.
Tài xế nhìn người đàn ông mặt đen như muốn nhỏ ra mực trong kính chiếu hậu, ánh mắt đầy ngang ngược thì giật nảy mình, cậu ta không dám nói gì nữa.
...
Về đến nhà, hai người liền tách ra, Nhiếp Thanh Anh gọi điện cho ba mẹ. Trước khi gọi điện thoại, cô còn lo lắng vì sợ ba mẹ giận mình. Cô đã nói mình và Từ Bạch Dương chia tay nhau, làm theo những gì Lộ Khê chỉ, chịu khó chờ một chút là có thể khai ra chuyện mình kết hôn, ba mẹ sẽ không giận gì nhiều... Nhưng bây giờ, cô đành phải đâm lao thì phải theo lao.
Điện thoại được bắt máy, Nhiếp Thanh Anh áy náy gọi "ba, mẹ" một tiếng rồi bắt đầu giải thích.
Mẹ Nhiếp nghe giọng con gái có vẻ sa sút thì khẽ trách, "Mẹ và ba đều biết cả rồi, con còn định giấu nữa hả? Con bé ngốc này, con có biết nói dối đâu. Làm ba mẹ tưởng con xảy ra chuyện gì không đấy. Nếu không phải hai ông bà già này đến thành phố A tìm con thì chắc hẳn không biết chuyện con đã kết hôn rồi... Con đúng là... Cũng may thằng nhóc Tiểu Chu là người tốt. Ôi, coi như trong cái rủi có cái may vậy."
Nhiếp Thanh Anh ngây dại.
Cô nắm chặt điện thoại, đầu óc trống rỗng, hô hấp bắt đầu khó khăn, "Ba mẹ... đến thành phố A rồi hả? Hồi nào, sao con không biết..."
Ba Nhiếp cầm điện thoại, "Không có gì, ba mẹ đến lúc con đi thi đấu. Tiểu Chu sợ làm con phân tâm nên bảo đợi con về rồi tính sau. Thằng nhóc này biết suy nghĩ lắm đó, ba mẹ không biết con thi đấu gì nhưng phân tâm thì chắc chắn là có ảnh hưởng tới cuộc thi rồi."
Tâm trạng của cô càng thêm sa sút, nhẹ đáp, "Dạ."
Ba Nhiếp an ủi cô, "Được rồi, không có gì hết, đã mấy ngày rồi, ba mẹ không trách con đâu. Chuyện của Từ Bạch Dương... con không muốn nói thì ba mẹ cũng không hỏi. Dù sao con cũng đã kết hôn với Tiểu Chu. Thằng nhóc này rất tốt, hiểu chuyện hơn con. Ba nó là đại gia của tỉnh mình, không ngờ ông ấy lại thân thiện đến vậy, nhất quyết phải mời ba mẹ về nhà ông ấy ở cho bằng được. Còn nhiệt tình hơn cả Tiểu Chu nữa! Thanh Anh à, gia đình Tiểu Chu rất tốt, ba thấy bọn họ rất thích con. Không phải bọn họ còn muốn bổ sung cho con một hôn lễ ư? Con đó... Tiểu Chu giỏi lắm."
Ba Nhiếp nói có mấy câu mà hết nửa là khen Chu Minh. Có thể nhận ra mấy ngày ở thành phố A, ông rất thoải mái.
Bà Nhiếp đến, úp úp mở mở, "Nhưng người nhà của Tiểu Chu... hành động có hơi kỳ quái thì phải? Ba mẹ nó lạ lắm, rất trọng lễ nghi, làm gì cũng giống như đang làm lễ quay lên TV ấy... Vậy có ổn không? Kỳ lạ lắm..."
Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng nói, "Con không thấy bọn họ kỳ quái chỗ nào cả. Không phải con cũng bị người ta nói là quái nhân sao? Con thấy rất bình thường."
Mẹ Nhiếp dừng lại rồi cười nói, "Đương nhiên rồi, con hòa hợp với bọn họ là được."
"Nhưng mà gia đình Tiểu Chu cũng khá phức tạp, mẹ và ba gặp mẹ kế của nó rồi. Trời ạ, bà Chu nhỏ trẻ quá, chắc không lớn hơn con là bao đâu... Con gái của cô ấy mới có mấy tuổi thôi, người ta không nói mẹ còn tưởng con bé là con gái của Tiểu Chu ấy chứ, ai ngờ lại là con của ba nó... Chu đại gia đúng là... gươm quý không cùn đó nha. Bà Chu nhỏ còn đang mang thai! Nghe nói Tiểu Chu còn có hai người chị, Thanh Anh à, gia đình nó phức tạp ghê..."
Nhiếp Thanh Anh, "Mẹ, mẹ đừng có tám chuyện về nhà người ta như thế."
Bà Nhiếp nghe Nhiếp Thanh Anh nói thế thì biết cô đã gặp bà Chu nhỏ, cũng biết chuyện chị gái của Chu Minh, có lẽ hai vợ chồng chung đụng rất tốt. Bà Nhiếp thấy vậy nên cũng yên tâm. Nhà họ Chu phức tạp như vậy mà Nhiếp Thanh Anh vẫn vui vẻ như thế, dù bà biết con gái mình không xử lý được mấy chuyện phức tạp như thế, nhưng có Chu Minh bên cạnh, xem ra con gái bà có thể đối phó được.
Bà Nhiếp cười, "Được rồi, dù sao sui gia cũng rất tốt. Bọn họ muốn bổ sung hôn lễ cho hai vợ chồng con, ba mẹ cũng không giận. Thanh Anh à, gặp được người chồng tốt như thế thì con phải quên đi chuyện trước đây, sửa đổi tính tình đi biết chưa?"
Nhiếp Thanh Anh thấp giọng hỏi, "Mẹ, nếu như, nếu như... Nếu như không có hôn lễ nữa thì sao?"
Mẹ Nhiếp ngây ngẩn cả người, "Sao lại không có? Không phải Tiểu Chu đã lên kế hoạch hết rồi sao? Đổi ý rồi hả? Xảy ra chuyện gì? Anh Anh, con và nó cãi nhau hả..."
Nhiếp Thanh Anh, "Không có gì, con đùa tí thôi. Tại con không thích khoa trương như thế."
Mẹ Nhiếp, "Làm mẹ sợ muốn chết. Cả đời người con gái chỉ có một hôn lễ, phải khoa trương mới tốt chứ. Thanh Anh à, con phải đối xử tốt với Tiểu Chu một chút, làm vợ người ta cho thật tốt. Mẹ thấy thằng nhóc rất quan tâm con đấy."
Nhiếp Thanh Anh mất mát cúp điện thoại, ba mẹ không giận cô mà luôn miệng an ủi cô. Cô nghĩ đến tâm trạng ba mẹ vui vẻ, bình tĩnh như thế đều là do Chu Minh tạo ra. Chu Minh rất giỏi, chỉ cần anh đồng ý là có thể điều khiển tâm trạng của mọi người, nếu anh không thích, anh có thể dùng sự lạnh lùng của mình để bạo hành tâm lý người khác. Mấy ngày hôm nay anh đã vì cô mà làm nhiều như thế, cô lại vì anh xâm phạm không gian riêng tư của mình mà nổi giận với anh... Khó trách anh không thèm giải thích, bảo cô về nhà sẽ biết.
Nhiếp Thanh Anh ra khỏi phòng, đi xuống lầu.
Phòng khách, phòng bếp đều mở đèn sáng trưng, cô vừa xuống lầu đã nhìn thấy bóng dáng chồng mình. Nhiếp Thanh Anh đi tới đứng cạnh cửa phòng bếp thì thấy anh đang ép nước trái cây. Cô đứng nhìn một lúc lâu, bứt rứt nhận sai, "Em có thể giúp anh không?"
Chu Minh không thèm để ý đến cô.
Nhiếp Thanh Anh chần chờ một lát, thấy anh lấy anh đào từ tủ lạnh ra đặt trên bồn rửa mà chưa rửa. Cô tự động chạy đến giúp anh rửa anh đào. Cô lặng lẽ nhìn sườn mặt của anh, mấy lần định mở miệng nói chuyện với anh nhưng anh không hề cho cô cơ hội, cứ bận rộn làm việc của mình.
Nhiếp Thanh Anh tự độc thoại, "Ông xã, anh muốn uống nước ép hả? Anh làm việc cả ngày rồi, anh ra sofa ngồi đi, để em ép cho anh nhé?"
Chu Minh không quan tâm.
Nhiếp Thanh Anh ngập ngừng, "Anh gặp ba mẹ em rồi hả? Bọn họ có nói gì anh không?"
Tiếng nước chảy ào ào không ngừng, người đàn ông không hề hé môi.
Nhiếp Thanh Anh cúi đầu nở nụ cười, "Lúc mở cửa ra mà ba mẹ lại không nhìn thấy em chắc là hoảng lắm nhỉ? Bọn họ chắc chắn cảm thấy em không sống ở đây nổi, có phải còn suy nghĩ xa hơn nữa không? Nghĩ đến cảnh tượng đó là thấy buồn cười."
Chu Minh vẫn không nói chuyện.
Hàng mi cô khẽ run, giọng càng thấp, "Không buồn cười hả anh?"
Cô đứng ở phòng bếp giúp đỡ cả buổi, Chu Minh không thèm đáp lại cô. Sau khi anh ép nước trái cây xong thì bưng vào thư phòng, cửa thư phòng đóng một cái "Ầm" trước mặt cô, hai thế giới như bị ngăn cách. Nhiếp Thanh Anh đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, cô nhẹ giọng gọi, "Ông xã ơi..."
"Ông xã..."
Cô không biết phải làm gì, chuyện này vượt quá khả năng ứng xử của cô. Xấu hổ, hối hận, luống cuống, tủi thân, tất cả cảm xúc như thủy triều bao lấy cô. Nhiếp Thanh Anh lê từng bước nặng nề, đi lên lầu gọi điện.
Trong thư phòng, Chu Minh cẩn thận bưng ly nước trái cây nhấp một ngụm, mở laptop lên thở phào nhẹ nhõm - thoải mái quá đi!
Đây chính là sức mạnh của kịch bản đảo ngược đó!
Dáng vẻ cẩn thận xin lỗi của Nhiếp Thanh Anh quá mới mẻ đối với anh. Anh đúng là rất tức giận, thầm nghĩ phải ngược cô thêm xíu nữa. Chu Minh áp tai vào cửa lắng nghe tiếng gọi "ông xã" của Nhiếp Thanh Anh bên ngoài sao mà ngọt ngào đến thế. Anh đã làm cho nữ thần hạ phàm rồi, không chỉ anh dỗ cô, bây giờ cô cũng phải dỗ anh đây. Chu Minh đắc ý – đây mới đúng là kết hôn này.
Kết hôn tốt thật.
Không ngờ Nhiếp Thanh Anh lại có ngày phải cúi đầu.
Nhưng anh cũng đau lòng cho vợ mình. Hơn nữa anh cũng có lỗi trong chuyện này. Là do Nhiếp Thanh Anh quá tốt, tốt hơn cả anh, làm mờ luôn cả cái không tốt của anh nên cô mới xin lỗi trước... Chu Minh chờ một lát, nghĩ thế này đã đủ rồi, mình cũng phải ra ngoài xin lỗi rồi hai vợ chồng làm hòa.
Trong <Cô Vợ Nhỏ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc> có viết, càng cãi nhau thì tình cảm càng tốt.
Nhưng Chu thiếu mới uống được có miếng nước ép thì âm thanh đau lòng gọi "ông xã" khiến anh đắc chí nãy giờ đã không còn nữa, tiếng bước chân cũng đã rời khỏi thư phòng. Chu Minh đợi cả buổi trời cũng không nghe thấy cô gọi mình nữa. Anh không thể tin ngồi bật dậy, lập tức chạy ra cửa nghe thử – Xong rồi? Thế là xong rồi ư?
Cô không xin lỗi ư?
Hay là do anh làm kiêu quá nên cô không thích?
Mới đó mà cô đã từ bỏ rồi ư?
Chắc... chắc do anh làm quá lên rồi?
Chu Minh càng nghĩ càng chột dạ, càng nghĩ càng bất an, tay anh nắm chặt khóa cửa, chỉ muốn mở ra chạy đi dỗ "vợ yêu", "bảo bối" của anh. Nhưng anh đang định mở cửa thì bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân. Chu Minh vội vàng khéP cửa lại, cánh cửa khẽ kêu lên một tiếng. Tim Chu Minh như muốn ngừng đập khi nghe tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, không lẽ cô phát hiện anh đang rình ư?
May mà tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lên.
Lòng Chu Minh nóng như lửa đốt, cả người dán chặt lên cửa nghe ngóng tình hình.
Anh đợi hoài mà không thấy Nhiếp Thanh Anh lên tiếng.
Chu Minh nghĩ mình nghe nhầm, định bụng mở cửa ra... Đến khi anh nghe thấy có tiếng "xoẹt", Chu Minh cúi đầu nhìn xuống khe cửa, một tờ giấy được nhét vào. Chu Minh vội vàng ngồi xuống rút lấy tờ giấy lên xem, trên đó viết – Ông xã, em xin lỗi.
Chu Minh nhếch mày, đôi mắt ngập tràn ý cười.
Tờ thứ hai được nhét vào – Ông xã, chúng ta nói chuyện chút đi. Em sai, nhưng anh cũng không đúng mà. Nhưng anh sai ít hơn em, anh vẫn tốt hơn em.
Ý cười trong mắt Chu Minh ngày càng sâu.
Tờ giấy thứ ba được đưa vào – Ông xã, đừng hủy bỏ hôn lễ được không? Em bù đắp cho anh nhé. Anh muốn em làm gì em cũng làm hết.
Chu Minh không chờ được nữa, anh vội kéo cửa ra, nhiệt tình đáp lại, "Anh Anh, anh muốn em làm gì em cũng làm hả?"
Nhiếp Thanh Anh hô lên một tiếng rồi té ịch xuống đất, giấy bay tung tóe. Cô ngẩng đầu, đôi mắt ướt sũng, hàng mi nhẹ run, mặt mày tái nhợt nhìn anh.
Chu Minh, "..."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Chu Minh, "?"
Nhiếp Thanh Anh, "Anh, anh... mở cửa mạnh quá làm kẹp tay em, đau chết mất..."
Chu Minh sợ muốn rớt tim, vội vàng khom xuống, nhìn cũng không thèm nhìn, ôm vợ vào lòng – Chết mợ rồi, quậy quá quậy ra chuyện luôn rồi.
****
"Người nông dân" Chu Minh được bữa vùng lên. =)))