Quan tài ở trạng thái mở, tiện cho người đưa tang chiêm ngưỡng dung nhan.
Anh nhìn tiền giấy mình ngồi lên lúc mới vào, lại nhìn chậu bị chứa đầy máu gà, chậm rì rì dạo bước đến bên quan tài.
Di thể của Ngưu Khố Nhân sạch sẽ, ngay cả quần áo cũng không biết được ai đổi bộ mới, hốc mắt bị Giang Tễ Sơ đâm một đao chỉ để lại vết sẹo nhạt, nhìn không ra bên trong đã khỏi hẳn chưa.
Người đưa tang tới tới lui lui, Ngưu Khố Ngân cũng không còn dữ tợn khi đối đầu mặt với anh, chỉ làm một vị lão nhân an tường hòa ái, ngay cả ngực phập phồng biên độ lớn trong đêm mưa cũng an an tĩnh tĩnh, không hề có dấu hiệu hô hấp.
Tạ Ký mặc thường phục, người hôm qua không đi hạ táng chưa thấy anh còn tưởng anh chỉ là một người đưa tang bình thường, bên khác, chú Ngưu hung hăng trừng anh, dám giận lại không dám nói.
Anh mặc kệ chú Ngưu, loại quái vật như Ngưu Khố Ngân anh còn không sợ, lại sợ người một tay là có thể xách lên?
Anh tiếp nhận hương tế và bật lửa thôn dân đưa, quyết định đốt hương xong rồi đi.
Mùi của linh bằng quá khó nghe.
“Cạch ——”
Bật lửa không được.
Tạ Ký lại ấn một lần, lần này bật lửa cháy, nhưng hương tế dường như làm bằng sắt, chỉ đỏ không cháy.
Thôn dân thấy tình huống như vậy hết sức kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tạ Ký trở nên khác thường, sôi nổi cúi đầu thì thầm.
“Đây là Ngưu Lão trên trời có thiêng, không cho hắn đốt hương!”
“Lần đầu tôi thấy hắn, khứa nào đây?”
“Hình như là bà con xa của Ngưu Lão.”
“Bà con xa còn không mặc đồ tang không khóc tang? Đại bất kính với người đã khuất! Nhìn mấy người quỳ trên mặt đất kia đều khóc khản giọng.”
Tầm mắt Tạ Ký một lần nữa quay sang quan tài.
Một ngày không đánh, leo nóc dỡ ngói.
* Gốc câu trên đại ý là làm người nghịch ngợm thiếu đánh.
Giang Tễ Sơ đi nhanh từ phía sau anh ra, mắt thấy sắp lướt qua anh tới chỗ quan tài, bị anh một phen túm chặt.
Tạ Ký thấp giọng nói: “Cậu muốn làm gì?”
Giang Tễ Sơ: “Móc nốt tròng mắt kia của gã.”
Lời nói bình tĩnh, không giống muốn móc mắt boss, ngược lại giống muốn xuống ruộng mò ốc.
Nếu Tạ Ký ngồi ổn trên vị trí đầu bảng thù hận của Ngưu Khố Ngân, thế Giang Tễ Sơ liền theo sát thứ hai.
Sắp hạ táng, Ngưu Khố Ngân lại không cho châm hương, rút ra đạo lý gì.
Hiện tại là Tạ Ký, tiếp theo chính là cậu.
Mặt Giang Tễ Sơ lộ vẻ không vui định vượt qua Tạ Ký đi tìm Ngưu Khố Ngân, cánh tay lại bị giữ khi đi ngang.
Xúc cảm ấm áp từ ngón tay Tạ Ký xuyên thấu qua một tầng vải dệt hơi mỏng, trấn an mà ấn hai lần lên cánh tay cậu.
Lực đạo rất nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cậu nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Giang Tễ Sơ nhìn Tạ Ký bước đến trước quan tài, cong ngón trỏ và ngón giữa gõ gõ sườn quan tài, lại thăm dò lên trước, nói gì đó với Ngưu Khố Ngân.
Âm thanh trong linh bằng ồn ào, cậu nghe không được.
Chờ Tạ Ký trở lại lần nữa dùng bật lửa châm hương tế, lần này cháy rất nhanh.
Giang Tễ Sơ đi theo châm hương tế, hai người đi ra linh bằng chờ kiêng quan.
Đủ loại ánh mắt của người đưa tang đổ về hai bọn họ, Tạ Ký làm ngơ, thong dong đứng ở vị trí không gần không xa, hưởng thụ ánh mặt trời.
Giang Tễ Sơ lúc này mới mở miệng: “Anh nói gì với Ngưu Khố Ngân?”
Tạ Ký: “Tôi nói với gã, chúng ta sẽ đem Ngưu Nhị tới trước mộ gã.”
Tạ Ký mỉm cười.
Anh đương nhiên không phải định đưa máu của Ngưu Nhị như Ngưu Khố Ngân mong muốn.
Ở trạm kiểm soát này, có thể quyết đấu một trận với Ngưu Khố Ngân, đương nhiên là Ngưu Nhị cũng là Thọ Nhân.
Có thể mượn lực đánh lực, hà tất bọn họ tốn sức.
Mười một giờ trưa, tập hợp đủ tám người cả người vào ải lẫn người chú Ngưu tìm tới giúp, cùng nhau khiêng quan tài từ linh bằng ra ngoài.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ không đi hỗ trợ khiêng quan, mà dù họ muốn, chú Ngưu cũng chưa chắc bằng lòng.
Với tác phong hành sự của anh và Giang Tễ Sơ, đừng đến lúc đó cố tình quăng quan tài xuống con mương bên đường.
Đội ngũ đưa ma kéo thành hàng dài trên con đường đất, tiền giấy bay tứ tung đầy trời.
Tạ Ký làm ‘bà con xa’, đương nhiên theo sát sau quan tài.
Trước đó Giang Tễ Sơ còn ngại ngồi máy kéo xốc gây mệt mỏi, nhưng lại lần nữa dùng chân đi một đường, máy kéo vẫn thoải mái.
Tạ Ký móc ra kẹo cao su mua trên đường: “Mùi dưa muối bữa sáng nặng, muốn một viên không?”
Giang Tễ Sơ cầm một cái.
Vị bạc hà mát lạnh lan tỏa trong khoang miệng hai người, khiến tâm tình dễ chịu theo.
Tạ Ký nhân cơ hội hỏi vấn đề thành phố và trạm kiểm soát của Tế Đàn, tuy Giang Tễ Sơ ít nói, nhưng đều trả lời từng câu.
Tạ Ký: “Sau khi trở về tôi có thể xem sổ sinh tử được không?”
Anh nhớ rõ khi Giang Tễ Sơ tìm trạm kiểm soát hiện tại đã trực tiếp lật đến trang cuối cùng, quy tắc của sổ sinh tử hẳn là thêm một tờ vào mỗi trạm kiểm soát mới.
Lúc ấy anh không nhìn kỹ, đếm sương sương, Giang Tễ Sơ ít nhất đã thông qua hai mươi trạm kiểm soát.
Dù sổ sinh tử không ghi cụ thể quá trình qua ải, nhưng tên, cấp bậc trạm kiểm soát, điểm đều có thể giúp anh hiểu rõ hơn về Tế Đàn.
Giang Tễ Sơ: “Anh sẽ cho người khác xem chứng minh thư của mình sao?”
Tạ Ký nghĩ nghĩ: “Cậu thích ăn cá không? Tôi thấy trên đường có bán, cá xào chua ngọt thì sao?”
Giang Tễ Sơ quyết đoán sửa miệng: “Buổi tối cho anh.”
Tạ Ký: “…”
Anh mới thử một lần.
Giang Tễ Sơ trông thì thanh lãnh xuất trần, vô dục vô cầu, không ngờ thích ăn như vậy.
Chỉ là người không có miếng thịt nào.
Vì bên cạnh còn người khác, bọn họ không lại nói nhiều.
Người nâng quan phía trước đi chậm, lộ trình vốn một giờ kéo dài đến gần hai tiếng mới đến.
Đồng ruộng thôn Ngưu Gia gieo trồng thu hoạch các loại hoa màu, phóng mắt nhìn một mảnh sinh cơ khỏe mạnh, do đêm qua lại mưa, không khí càng tươi mát.
Khác với nhà khác, ruộng đồng của Ngưu Khố Ngân phá lệ hoang vu, nếu nhìn xa từ trên xuống, tựa như giữa đám xanh lục chợt có cái hố to.
Cũng may tuy rằng không có cây trồng, nhưng cũng không có nhiêu cỏ dại, muỗi cũng ít hơn nơi khác.
Người đưa tang chỉ đi đến chỗ ngoặt liền dừng lại, chỉ có tám ‘bà con xa’ bọn họ cùng với chú Ngưu và mấy thôn dân hỗ trợ tụ lại bên mộ hố phụ trách hạ táng.
Tạ Ký riêng liếc nhìn phần mộ của Ngưu Đại cách đó không xa, dưới trận mưa quét đêm qua, dấu vết họ đào mồ đã bị cuốn sạch sẽ, không nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện.
Chú Ngưu đứng bên cạnh hố chôn nhảy một ‘vũ điệu’, trong miệng còn lẩm bẩm.
Câu từ lạ khó đọc, nhưng Tạ Ký vẫn nghe hiểu, chỉ là một ít từ đưa ma, không liên quan đến chú thuật hay Thọ Nhân, hẳn là truyền thống thôn Ngưu Gia.
Chú Ngưu nhảy ước chừng mười phút, từ đưa ma bị lặp lại đến lần thứ tư, ông a một tiếng lớn, hai chân khép lại, tận khả năng đứng thẳng lưng, ngưng thần tại chỗ năm giây, tiện đà đưa mệnh lệnh với Vương Đán trước nay luôn nghe lời: “Hạ táng đi.”
Mấy người Vương Đán vững vàng chuyển quan tài xuống hố chôn, chú Ngưu tượng trưng mà dùng xẻng xúc phần đất đầu tiên vào liền dừng tay đứng sang một bên, những người khác ngầm hiểu, thập phần có mắt nhìn mà tiếp tục mai táng quan tài.
Bùn đất từng tầng vào, chậm rãi hình thành đống đất có ngọn, mộc bài có viết tên Ngưu Khố Ngân bị chuốt nhọn cắm trước đống đất.
Tạ Ký cầm ai côn đã được quấn lại trong tay.
Ai côn được làm từ gỗ rỗng ruột, ký thác nguyện vọng người chết có thể sống lại.
Anh nghĩ nghĩ, dùng ngón tay nhét bã kẹo cao su vào lỗ rỗng trên giấy lót.
Đây là viên kẹo cao su thứ ba Tạ Ký ăn.
Anh chủ động cắm ai côn ở mộ phần Ngưu Khố Ngân, hoàn thành bước chôn cất cuối cùng.
Vóc dáng chú Ngưu thấp, ai côn anh cắm nông, đối phương cũng không phát hiện động tác nhỏ của anh, sau khi dạo quanh một vòng phần mộ xác nhận không có sai lầm, phất tay nói với mọi người: “Hạ táng kết thúc, mọi người trở về ăn cơm đi.”
Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, nhất là người ban nãy nâng quan tài, thân tâm đều căng chặt, chú Ngưu nói được một câu liền trực tiếp phịch mông ngồi trên đất, hồi lâu bò không dậy nổi.
Ngưu Khố Ngân cuối cùng cũng bị vùi vào trong đất.
Hố sâu như vậy, còn chôn chặt như vậy, cũng không thể hơn nửa đêm lại chạy ra, huống chi hôm nay cũng không xuất hiện tình huống bàn cúng linh bằng sập, rốt cuộc có thể đánh giấc ngon lành.
Cứ việc trong lòng họ rõ ràng, ba ngày kế tiếp đại khái còn sẽ có nguy hiểm, nhưng người đều có tâm lý trốn tránh, ít nhất trong một khắc này, bọn họ muốn lừa gạt chính mình, ăn bữa cơm ngon, ngủ một giấc lành.
Dù một đường đến phần mộ rất mỏi mệt, nhưng vì tâm tình không tồi, tốc độ trở về cũng nhanh không ít.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ không đi ăn cơm trưa đầu bếp chuẩn bị, hai người chạy đến phòng bếp một người bếp chính một người trợ thủ, chỉ trong thời gian ngắn làm ra ba mặn một canh, Giang Tễ Sơ thế mà ăn hết tất cả.
Tạ Ký nhìn chén đĩa sạch trơn, không chắc chắn hỏi: “Đủ không?”
Trên mặt Giang Tễ Sơ nhất quán lạnh nhạt, bên tai lại lặng lẽ phiếm hồng: “Ừ.”
Cơm mình làm được khen ai lại không vui, huống chi mấy ngày nay, vết thương của Giang Tễ Sơ không tốt lên mấy, nhưng khí sắc lại dần trở nên như người bình thường.
Trong lòng Tạ Ký còn rất kiêu ngạo.
Nếu tương lai rảnh, nói không chừng còn có thể mở quán ăn.
Ăn cơm xong đã là hai giờ chiều, có người vào ải cảm thấy quá mệt mỏi, hơn nữa tinh thần vừa được thả lỏng, dứt khoát về phòng ngủ trưa.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ ăn quá nhiều, quyết định cùng ra ngoài đi dạo.
Khi tất cả những người tham gia lễ tang tan đi, thôn Ngưu Gia lại khôi phục vẻ thanh bình trước kia, ánh dương dịu nhẹ, dòng suối trong vắt, cây cối tươi tốt, hết thảy đẹp như tranh vẽ.
Tạ Ký đứng bên dòng sông cao vừa quá đầu gối, nhìn chú cá nhỏ bơi qua bơi lại trong sông: “Bọn họ đã bắt đầu thả lỏng cảnh giác.”
Nói không đầu không đuôi, nhưng Giang Tễ Sơ luôn kịp phản ứng: “Không tính hôm nay, còn thừa ba ngày.”
Tạ Ký: “Ba ngày, bốn đêm, cậu nói Ngưu Khố Ngân có thể thăng cấp đến trình độ nào?”
Giang Tễ Sơ: “Không biết. Nhưng với tốc độ thăng cấp của gã, hút máu hai người nữa, chúng ta liền khó liệu thắng bại.”
Đây cũng là chỗ Tạ Ký lo nhất.
Ngưu Khố Nhân vùi vào trong đất cho mọi người lý do có tâm thái may mắn, boss không còn nữa, còn có thể vi phạm quy tắc đến mức nào?
Nhưng nếu thật sự kết thúc sau hạ táng, hà tất lưu lại bọn họ trong thôn ba ngày.
Boss không ở, quy tắc vẫn còn, không có vật tiêu chí như Ngưu Khố Ngân, quy tắc chỉ sẽ mờ mịt hơn, thậm chí không biết khi nào mình sẽ kích phát.
Đặc biệt là Ngưu Khố Ngân sẽ càng ngày càng mạnh, hiện tại anh và Giang Tễ Sơ còn có thể chống đỡ, qua thêm đoạn thời gian nữa thì không nói được.
Lo lắng của Tạ Ký không vô ích.
Buổi sáng hôm sau, bọn họ phát hiện thi thể mới trong sân.
Lý Hạm khô cạn máu, kinh mạch đứt đoạn, trên khuôn mặt thanh tú còn đọng lại sợ hãi và khó có thể tin.