Ông ta quát Tạ Ký: “Các cậu làm gì thế!”
Những người khác cũng sững sờ, Nhiễm Nguyên Phi ngơ ngác nói: “Anh Tạ, sao anh lại nhốt ông Ngô lại?”
Tạ Ký cầm lấy pho tượng, nhẹ nhàng vỗ hai cái trên cánh hùng ưng: “Ra đây chào hỏi với kẻ thù cũ của em không?”
Một trận gió không biết từ đâu thổi vào trong sảnh tầng một, dòng khí không ngừng xoay tròn tụ thành một cậu bé sáu bảy tuổi.
“Mẹ ơi!”
“Má nó, sao còn có thêm một cái nữa!”
“Tên sát nhân! Là tên sát nhân!”
“Từ từ, sao tên sát nhân lại làm thằng nhóc vắt mũi chưa sạch?!”
Sau khi Ngô Khang nhìn thấy Ngô Ưng lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, nổi giận đùng đùng mắng Tạ Ký: “Mày tính kế tao!”
Tạ Ký: “Tôi tính kế ông cái gì? Gỗ đào do ông cung cấp, lồng giam do ông bảo chúng tôi làm, tôi chỉ đạp ông một cái.”
Ngô Khang: “Mày, mày đã biết!”
Có người chen vào: “Biết cái gì?”
Tạ Ký: “Biết ông Ngô trong lồng giam này mới là tên sát nhân.”
Anh lấy quyển ghi chép thôn đã chuẩn bị từ trước.
“Năm 19xx, tên sát nhân đến thôn Ngô Gia, dưới sự chỉ điểm của đạo sĩ, mấy thôn trang lân cận đã góp tiền xây dựng tháp Trấn Ác, trấn áp tên sát nhân vào trong tháp.”
“Và cậu bạn nhỏ này, Ngô Ưng, với tư cách là linh đồng, đã lựa chọn hy sinh chính mình, khóa linh hồn của mình vào trong pho tượng làm pháp khí trấn áp tên sát nhân, đã canh giữ tháp Trấn Ác hơn trăm năm.”
“Nề hà thế sự đổi thay, hơn trăm năm sau lục tục có du khách xâm nhập tháp Trấn Ác, tên sát nhân biết phải diệt trừ Ngô Ưng mới có thể lấy lại tự do, liền mượn tay du khách thu thập gỗ đào, dùng sức mạnh của gỗ đào thiêu hủy pho tượng Ngô Ưng.”
“Sau khi đã thu thập đủ gỗ đào, chúng ta đến tòa tháp. Nó còn mượn thân thể cụ già lừa gạt chúng ta xây lồng giam, Ngô Ưng nhỏ tuổi, sức lực có hạn, huống chi đối thủ còn là tên sát nhân tàn bạo hung ác, chỉ có thể cố hết sức nhắc nhở chúng ta.”
Anh kể mọi người nghe về những hành động nhỏ nhắc nhở bọn họ của Ngô Ưng, thần sắc của mọi người dần chuyển từ sợ hãi sang đồng tình và may mắn.
Đứa bé Ngô Ưng này cũng quá đáng thương, cũng may Tạ Ký phát hiện sự tồn tại của Ngô Ưng, bằng không bọn họ thật sự đã thiêu hủy pho tượng, có khi hiện tại đã sớm bị băm thành đống thịt nát!
Ngô Khang: “Ngô Ưng! Tên chó chết nhà mày! Mấy lần phá hỏng chuyện tốt của tao!”
Ngô Ưng sợ tới mức chạy trốn sau lưng Tạ Ký.
Cậu bé vốn chỉ là một đứa trẻ, lại ở trong tháp với tên sát nhân hơn trăm năm, bất kể dũng khí hy sinh lớn đến đâu, nỗi sợ hãi đối với trên sát nhân cũng đều đã khắc vào trong xương cốt.
Phía dưới lồng giam là tấm lót cách lửa Ngô Khang đã chuẩn bị trước, Giang Tễ Sơ lấy ra một thùng xăng, nhưng thay vì tưới vào lồng sắt, cậu đặc biệt tìm một cái chén, đổ vào trong chén rồi hắt lên trên người Ngô Khang.
Tạ Ký quẹt que diêm ném tới chân Ngô Khang, ngọn lửa tức thì bốc cháy.
“A ——!”
“Tao muốn giết chúng mày!”
“Bọn mày sẽ không được chết tử tế! Ngô Ưng! Tạ Ký!”
Tạ Ký nói với Giang Tễ Sơ: “Ổng khinh cậu kìa.”
Giang Tễ Sơ: “…” Cái này có gì đáng châm ngòi.
Ngô Khang bị nhốt trong lồng giam, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ, trên người gã không có lấy một miếng thịt lành, nhiều chỗ bị thiêu cháy đen, sức sống lại cực kỳ ngoan cường, sau khi thiêu gần nửa tiếng mới chậm chạp ngã trên mặt đất, hai tròng mắt vẩn đục vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Ký một cách đầy oán hận.
Chờ đến khi Ngô Khang hoàn toàn im lặng, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.
“Không ngờ Ngô Khang mới là tên sát nhân, suýt nữa chúng ta xong rồi.”
“Vậy tên sát nhân chết rồi đúng không?”
“Giờ chúng ta có thể ra ngoài rồi đúng không?”
Khi tất cả mọi người lần lượt lộ ra vẻ vui mừng, ngay cả Tạ Ký cũng khoác vai Giang Tễ Sơ, mảnh đất phía sau bọn họ ầm ầm nổ tung, một bóng đen lao thẳng về phía Tạ Ký với tốc độ mắt thường không thể thấy.
Tạ Ký nở nụ cười, trở tay đẩy Giang Tễ Sơ, hai người đồng thời tránh được đòn tấn công của bóng đen.
Đó là một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét, gã chỉ mặc một cái quần đùi rách nát, chỗ lộ ra ngoài từ đầu đến chân toàn là cơ bắp, bàn tay to hơn cả mặt người, bởi vì Tạ Ký tránh kịp thời, lực của đòn kia đập lên sàn nhà trống trải, tức khắc tạo thành một lỗ thủng trên sàn.
Bản thể của tên sát nhân cuối cùng cũng xuất hiện.
Tạ Ký đã lường trước.
Ngô Ưng có nói, Ngô Khang chỉ là du khách lạc vào tòa tháp, sau khi bị tên sát nhân sát hại thì bị chiếm xác.
Nếu Ngô Ưng có pho tượng là bản thể, vậy thì hẳn tên sát nhân cũng có, nhưng tối hôm qua rìu to bị bọn họ phá hư và Ngô Khang vẫn còn sống, điều đó chứng tỏ rìu to không phải bản thể của tên sát nhân.
Khi anh và Giang Tễ Sơ điều tra tòa tháp cũng không nhìn thấy rìu to, liên tưởng đến sự tương quan của tòa tháp và Tế Đàn, anh không khỏi suy đoán liệu tòa tháp có giống Tế Đàn, tồn tại tầng âm đại biểu cho ải tân thủ không.
Manh mối Trịnh Duyệt cung cấp cho bọn họ, trong lúc sơ ý té ngã, cô ấy phát hiện âm thanh sàn nhà dưới lầu không đúng, Tạ Ký đoán bản thể của tên sát nhân được giấu trong không gian từ cầu thang xuống dưới đất.
Nơi đó quá nhỏ và hẹp, anh và Giang Tễ Sơ còn không thể nào vào được, ngay cả khi cố chen vào cũng sẽ bị hạn chế hành động, trái lại tạo cơ hội cho tên sát nhân.
Phương pháp tốt nhất, chính là để tên sát nhân tự mình đi ra.
Tạ Ký nhìn khói bụi bay mù mịt, đã có nhận định sơ bộ về thực lực của tên sát nhân.
Chẳng cần anh nhắc nhở mọi người đã chạy trốn tán loạn, tên sát nhân cũng không thèm ngăn cản, thoáng chốc trong không gian rộng lớn ở tầng một chỉ còn anh và Giang Tễ Sơ.
Tạ Ký cầm gậy gỗ đào trong tay tấn công đầu tiên, đập gậy gộc vào sau đầu tên sát nhân.
Tên sát nhân trở tay nắm lấy gậy gỗ, kéo Tạ Ký về phía mình.
Chưa kịp để Tạ Ký đi bước thứ hai, trường đao của Giang Tễ Sơ đã chém vào mặt tên sát nhân.
Tên sát nhân giơ cánh tay ngăn chặn, trường đao cắm sâu vào da thịt, đau đớn kích thích tên sát nhân điên cuồng quá mức!
Rìu to đã bị phá hư, tầng một cũng chỉ có gậy gỗ đào, tên sát nhân lùi lại giơ ghế thái sư ném về phía Tạ Ký, Tạ Ký lắc mình né tránh, khi tên sát nhân dùng ghế dựa ném về phía Giang Tễ Sơ thì lại tiến lên, gậy gỗ đào đập mạnh vào đầu gối của tên sát nhân.
Giang Tễ Sơ nhảy lên đạp ghế thái sư, mượn lực nhảy lên càng cao, đôi tay nắm trường đao đâm vào mắt phải của tên sát nhân.
Tên sát nhân nhanh chóng quay đầu, nhưng bị Tạ Ký ngăn trở tránh né không kịp, bị thanh đao chém đứt nửa bên tai phải.
Nó quỳ xuống gào to, Tạ Ký nhân cơ hội đâm gậy gỗ đào vào trong miệng tên sát nhân!
Khả năng khắc chế của gậy gỗ đào đối với tên sát nhân yếu hơn nhiều so với rìu to, tên sát nhân dồn sức vào hai hàm trên dưới, lập tức cắn đứt gậy gỗ đào, nó phun ra đống gỗ đào vụn trong miệng, đứng dậy nhào tới Tạ Ký.
Tạ Ký chống tay trên bàn lưu loát lật người ra sau bàn, tên sát nhân đuổi mãi không bỏ, nhấc chân đạp vỡ cái bàn rồi lại tấn công anh.
Giang Tễ Sơ ném trường đao cho Tạ Ký, xoay người chạy lên lầu.
Sau khi lấy được vũ khí, Tạ Ký quyết định dứt khoát, vung đao ngang về mặt tên sát nhân.
“Ầm ——”
Nửa số răng trong miệng tên sát nhân bị anh đánh rơi, từng cái rơi xuống đất.
Từ khi tên sát nhân xuất thế đến nay, mấy trăm năm trước đó đã đánh ngang tay với lão đạo sĩ, đây là lần đầu tiên phải chịu thiệt thế này, tuy trong lòng sức tức giận vì hai lưỡi rìu bị phá hủy nhưng không thể tay không tiếp tục truy kích Tạ Ký.
Tốc độ của nó vượt qua xa người thường mấy cây số, nề hà tốc độ của Tạ Ký cũng thuộc hạng nhất, Giang Tễ Sơ đi rồi, anh cũng không cứng đối cứng với tên sát nhân, chỉ lạng vòng quanh với tên sát nhân.
Không bao lâu tầng một đã thủng lỗ chỗ, khi tên sát nhân rít gào lần nữa, Tạ Ký bỗng nhiên dừng lại.
Một sợi dây thừng treo từ tầng năm, đuôi dây kết một vòng xinh đẹp.
Anh chộp lấy vòng dây nhằm về phía tên sát nhân, sau vài lần giao thủ thành công tròng sợi dây thừng lên cổ tên sát nhân.
Mấy người ở tầng năm thấy anh đắc thủ, lập tức treo tên sát nhân lên không trung.
Nhiễm Nguyên Phi hô lớn: “Anh Tạ! Xong rồi!”
Tạ Ký ngẩng đầu lên nhìn, Giang Tễ Sơ ra hiệu OK với anh.
Dựa vào sáu người kéo dây thừng ở phía sau, Giang Tễ Sơ nắm lấy dây thừng trực tiếp trượt từ tầng năm xuống, một chân đạp lên đầu tên sát nhân, trở mình giữa không trung vững vàng đáp xuống bên cạnh anh.
Tên sát nhân bị treo giữa không trung giãy giụa tay chân tung lung, nhưng chất lượng dây thường trong tòa tháp thật sự rất tốt, sáu người ở phía trên lại kéo vô cùng vững chắc, dù thế nào nó cũng không tránh thoát được.
Cộng thêm việc nó sớm đã không còn là người, cũng không có cái gọi là chết ngạt, chỉ có thể bị treo ở đó lắc lư qua lại.
Tạ Ký còn nhớ cuộc tranh chấp giữa Giang Tễ Sơ và tên sát nhân lúc sáng, anh trả lại đao cho Giang Tễ Sơ: “Cậu chém gã hai cái trước?”
Giang Tễ Sơ: “Tôi có ghi thù vậy sao?”
Tạ Ký chớp mắt: “Vậy chuyện đồng hồ kia…”
Giang Tễ Sơ: “Vẫn nên cảnh cáo anh trước vậy.”
Vừa dứt lời, Giang Tễ Sơ vung trường đao lóa mắt, chặt đứt mười ngón tay mười ngón chân của tên sát nhân.
“…” Tạ Ký, “Vậy thì, nể tình đã đồng cam cộng khổ lâu như vậy, cộng thêm luôn có đồ ăn thức uống…”
Giang Tễ Sơ: “Giảm nửa giá cho anh.”
Năm ngón tay, năm ngón chân.
…
Tạ Ký nói sang chuyện khác: “Thiêu nó trước đã.”
Để sợi dây không bị thiêu đứt, trước hết bọn họ dùng trường đao khoét vài lỗ trên người tên sát nhân, nhúng gỗ đào vào xăng rồi cắm vào miệng vết thương của tên sát nhân rồi châm xăng dùng lửa nhỏ từ từ nấu chín… dùng lửa nhỏ đốt tên sát nhân.
Chờ đến khi tên sát nhân kiệt lực, Tạ Ký lại chỉ huy sáu người trên tầng năm buông nó ra, mình cùng Giang Tễ Sơ ném tên sát nhân vào chiếc lồng chưa hoàn toàn cháy hết, bắt đầu thiêu lửa lớn lần hai.
Tám người tập trung ở tầng một, ngồi thành vòng quanh lồng giam, khi tên sát nhân bạo phát cũng không còn khủng hoảng, thi thoảng ném gỗ vào lồng như đang sưởi ấm.
“Cũng may tối qua anh Tạ với tiểu soái ca đã thiêu rìu của nó, bằng không người to như vậy còn trang bị thêm hai cái rìu to, èo ——”
“Không có rìu to cũng rất khó đánh mà, vừa nãy anh Tạ quá ngầu luôn.”
“Tiểu soái ca cũng rất mạnh và thông minh, gọi chúng ta lên tầng năm phối hợp với anh Tạ treo nó lên, xem tốc độ phản ứng của người ta này!”
Dường như Ngô Ưng vẫn còn tàn lưu sợ hãi với tên sát nhân, không dám tiến gần về phía trước, cứ ở mãi sau lưng Tạ Ký, Giang Tễ Sơ cũng không e dè đi theo ngồi ở phía sau, đề phòng Ngô Ưng sẽ phản bội giống như Ngưu Nhị ở ải tân thủ.
Trong tình huống bình thường, chỉ dùng củi rất khó đốt thi thể thành tro, nhưng gỗ đào không phải gỗ bình thường, hơn nữa thêm xăng, tên sát nhân hai mét không ngừng gục ngã dưới ngọn lửa, chậm rãi hóa thành tro cốt đầy đất.
Khi ngọn lửa cuối cùng vụt tắt, Tạ Ký hỏi: “Ở tầng thứ hai phải mất bao lâu mới có thể ra ngoài?”
Giang Tễ Sơ: “Chừng hai tiếng.”
Tạ Ký nhìn thời gian: “Bây giờ là chín giờ mười phút tối, đợi chút đi.”
Nhưng bọn họ chờ từ chín giờ mười phút đến khi một ngọn đèn dầu trên cầu thang tắt, vẫn không trở lại chủ thành, cửa tòa tháp cũng vẫn không mở ra.