Trước khi Ann chết, có ai đó mở cửa nhà xác.
Sẽ là ai?
Khóa cửa nhà xác không thể được mở bằng thẻ nhân viên sau khi công việc hôm nay kết thúc, trừ phi chờ đến lúc nhân viên ca đêm được chọn ra, hệ thống bình tro cốt mới có thể cấp quyền mở cửa cho thẻ nhân viên của nhân viên ca đêm.
Hai người ở nhà xác làm chứng cho nhau, khi rời khỏi cửa nhà xác đã được đóng kỹ, bọn họ cũng không có động cơ thả thi thể.
Ann là người cuối cùng tới nhà ăn, cô cũng có năng lực mở cửa nhà xác, nhưng biểu hiện của Ann trước khi chết lại không giống như là cô làm.
Nguyện vọng lớn nhất của cô, cũng chỉ là được chôn cùng Zen.
Chẳng lẽ ngoại trừ bọn họ, nhà tang lễ còn có người thứ mười một…
Tạ Ký trong đầu suy tư, trên tay cũng không chậm trễ, lấy cây cung, đuốc, cùng với bật lửa từ trong ô đựng đồ lúc trước, sau khi tìm được đồ liền trở ngược về nhà ăn.
Năm người đứng ở trên hành lang xuyên qua ô cửa sổ nhìn chằm chằm tình cảnh bên trong không chớp mắt.
Bằng cách nào đó Giang Tễ Sơ đã nhảy đỉnh cửa sổ múc cơm xa nhất, cửa sổ cách mặt đất hơn hai mét, cậu ngồi ở trên mái bằng loại lớn, tay phải vẫn nắm con dao chặt xương, tay trái thì cầm gậy gỗ, đuôi gậy gỗ dùng dây buộc quả dưa chuột, chơi với thi thể như thể câu cá.
Tạ Ký bật cười.
Anh còn lo không biết Giang Tễ Sơ có bị thương không, kết quả người ta ở đây còn nhàn hơn cả anh.
Nhìn thấy anh trở về, năm người vội vàng nhường ra chỗ trống.
Tạ Ký mở cửa sổ, vẫy tay với Giang Tễ Sơ đang ngồi trên đỉnh cửa sổ múc cơm.
Giang Tễ Sơ nhìn sang anh, ném cả gậy gỗ cả dưa chuột ra góc xa, đứng thẳng người nhảy xuống khỏi mái bằng.
Cậu vững vàng tiếp trên vành đai hình chữ ‘冂’ được tạo bằng cách chồng chất các loại đồ lặt vặt, bước chân không ngừng lại nhảy xuống mặt đất, hai ba bước thông qua cửa sổ xoay người đi vào hành lang.
Sự biến mất của Giang Tễ Sơ khiến đám thi thể đối mặt cửa sổ một lần nữa, Tạ Ký không có thời gian hàn huyên, lời ít mà ý nhiều hạ lệnh: “Chạy.”
Năm người cất bước liền chạy toán về một đầu khác của hành lang, Giang Tễ Sơ lại ngừng tại chỗ với anh.
Tạ Ký nhướng mày, anh không có đuổi người, móc bật lửa từ trong túi ra ném cho Giang Tễ Sơ.
Anh đặt cây đuốc lên cung, những ngón tay thon dài giữ chặt dây cung, khoảnh khắc dây căng, Giang Tễ Sơ ăn ý mà dùng bật lửa châm đuốc.
Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt Tạ Ký, phác họa mặt mày anh một cách ấm áp mà kiên nghị.
“Vèo ——”
Có khe hở giữa khu cách ly do bàn ghế và các vật linh tinh chồng chất thành.
Cây đuốc xuyên qua một khe hở trong đó với khí thế phá không, lập tức đâm vào một con người máy đặt ở cửa sổ múc cơm, ngọn lửa ngay lập tức lan tràn giữa những người máy và cửa sổ múc cơm.
Sau khi nhìn thấy ngọn lửa, Tạ Ký kéo Giang Tễ Sơ xoay người bỏ chạy.
Anh thầm đến ngược thời gian trong lòng, vào giây phút cuối cùng thả người nhảy cùng Giang Tễ Sơ.
Người máy ầm ầm nổ tung ở trong nhà ăn, toàn bộ nhà tang lễ đều chấn động, ngọn lửa bùng lên từ nhà ăn, nhuộm cả hàng lang thành màu đỏ tươi, tro bụi rào rạt rớt xuống mịt mù, mặt kính khắp nơi nứt toát theo chấn động, rầm rầm vỡ vụn trên mặt đất.
“A…!”
“Nổ rồi nổ rồi!”
Tạ Ký đứng dậy vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, mãi đến lúc này, anh mới có thời gian quan tâm tình trạng của đồng đội.
Tạ Ký: “Vừa rồi không bị thương chứ.”
Giang Tễ Sơ: “Không có.”
Tạ Ký: “Tôi thấy cậu câu cá trên đó rất vui vẻ.”
Giang Tễ Sơ: “Nhàm chán.”
Bọn họ một câu có một câu không trò chuyện với nhau, như thể vụ nổ ảnh hưởng đến cả tòa nhà tang lễ vừa rồi giống như trẻ con ném pháo, căn bản không đáng để ở trong lòng.
Mà phản ứng của năm người đã sớm nghe lệnh chạy đến cuối hành lang bình thường rất nhiều, cao hứng phấn chấn vui mừng, còn có người nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
“Tuyệt cmn vời! Nổ thật luôn!”
“Hơn nữa còn không có một cái xác nào chạy ra!!”
“Đi đi đi, dập lửa dập lửa! Tôi đến phòng điều khiển anh Tạ nói để khởi động hệ thống chữa cháy.”
“Tôi đi lấy bình chữa cháy đã chuẩn bị từ trước!”
“Quy mô thế lửa này giống như những gì anh Tạ nói, chúng ta nhất định có thể khống chế được!”
Người phí thời gian ngừng lại ở cửa thứ nhất đều dưới mặt bằng chung, nhưng khi bọn họ có người chủ kiến, họ cũng có thể phát huy sức mạnh của chính mình.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ không tiếp tục đi, hai người đứng ở ven tường nghỉ tạm, định chờ năm người còn lại tập hợp với bọn họ rồi cùng đi dập lửa.
Ngọn lửa từ vụ nổ đã làm nhiệt độ toàn bộ hành lang tăng lên không ít, thậm chí Giang Tễ Sơ mặc cái áo khoác cũng cảm thấy nóng.
Cậu cởi áo khoác ôm trong cánh tay, nói với Tạ Ký: “Cung của anh bắn rất chính xác, súng thì sao?”
“Chính xác hơn cung một chút.” Tạ Ký, “Hỏi cái này để làm gì?”
Giang Tễ Sơ: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Tạ Ký suy đoán: “Hẳn là trần nhà ăn đã bị xốc lên.”
Giang Tễ Sơ: “Ừ.”
Tạ Ký: “Chúng ta không thể ở lại lâu thêm nữa, nhà tang lễ chính là trạm kiểm soát của chúng ta, trạm kiểm soát bị phá hư còn không biết sẽ có hậu quả gì, muộn nhất ngày mai phải rời đi, đêm nay…”
Giang Tễ Sơ đứng đối diện Tạ Ký, cậu thoáng nhìn thấy gì đó, vội vàng ngắt lời nói: “Cẩn thận!”
Tạ Ký nói được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy một trận sát ý lạnh lẽo đến tận xương.
Anh bắt đầu học võ từ khi còn nhỏ, từng tiếp xúc với các giáo viên chuyên môn, hay dã chiêu đầu đường xó chợ, các loại trường phái, sau này lại một thân một mình du lịch trong và ngoài nước.
Nhiều năm kinh nghiệm đã tôi luyện cho anh bản năng cảm giác nguy hiểm, cũng như tốc độ phản ứng siêu phàm cùng với sức phán đoán chính xác.
Trước khi nghe thấy lưỡi đao sắc bén phá không, tiềm thức của Tạ Ký đã đưa ra phán đoán về sát ý lặng lẽ đến đó.
Không mang theo bất luận oán hận gì, cũng không chứa bất cứ cảm xúc nào.
Chỉ là sát ý đơn giản, thuần túy, lại lưu loát.
Sát ý kia đang tấn công về phía anh từ sau lưng với một loại tốc độ khó có thể đánh giá.
Kinh nghiệm và ký ức cơ bắp thúc đẩy Tạ Ký tránh sang một bên, cũng quay đầu lại muốn thấy rõ sát chiêu.
Nhưng anh chỉ mới kịp nhìn thấy lưỡi đao lóe lên hàn quang từ trên cao đi xuống, tựa tia sét đánh tới.
Đây là cây đao nhanh nhất mà anh có thể nhớ được tới nay.
Trong khoảnh khắc phát hiện lưỡi đao, Tạ Ký đã đưa ra phán đoán, tránh không khỏi.
Bên trái anh là tường, phía sau là kiến trúc trang trí nổi, bên phải là Giang Tễ Sơ, tránh cũng không thể tránh.
Tạ Ký giơ cánh tay, muốn bắt lấy khe hở dù chỉ nhỏ nhất, chống lại với tổn thất nhỏ nhất.
Nhưng chỉ trong cái chớp mắt tiếp theo, một bóng người đã che chắn trước mặt anh.
Do vấn đề vị trí, Giang Tễ Sơ nhìn thấy lưỡi đao sớm hơn anh, cũng ra phán đoán không kịp né tránh.
Đồng thời khi con đao trượt xuống, Giang Tễ Sơ cũng di chuyển.
Lưỡi đao cắt qua vải, cắt vào da thịt.
Máu tươi lại lần nữa vẩy ra ở trước mắt Tạ Ký.
Đồng tử Tạ Ký co lại.
Bả vai anh trầm xuống, bên tai truyền đến tiếng kêu rên cực kỳ nhỏ, như là đang ngoan cường ẩn nhẫn dẫu đau đến mức tận cùng.
Bên mắt là Giang Tễ Sơ đang hơi hơi nhăn mày, trước mặt là Trương Minh duy trì tư thế cầm đao, khuôn mặt tĩnh mịch như giấy trắng.
Tạ Ký không kịp gọi tên Giang Tễ Sơ, chỉ duỗi tay ôm người vào lòng, nhân lúc Trương Minh chưa thu đao, dốc hết sức nghiêng người mang Giang Tễ Sơ tránh đi lưỡi đao trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, lại cong chân đá một phát vào vùng tim Trương Minh.
Anh không thu lực đạo, một chân này đá Trương Minh bay thẳng mấy thước.
Tạ Ký ghé mắt nhìn thoáng qua Giang Tễ Sơ, lại cảnh giác mà nhìn Trương Minh có ý định bò dậy từ trên mặt.
Tạ Ký: “Giang Tễ Sơ! Cậu sao rồi?”
Giang Tễ Sơ gục trên bả vai Tạ Ký, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dồn dập.
Sau khi nghe được tiếng kêu của Tạ Ký, cậu cắn răng điều chỉnh tư thế, muốn thấy rõ kẻ lại bổ một đao trên lưng mình là người phương nào.
“Tôi không sao…”
Bởi vì mệnh lệnh của Tạ Ký, mấy người chạy tới cuối hành lang trước để tránh vụ nổ lần lượt tới hội hợp với bọn họ.
Cho nên Tạ Ký không quá phòng bị, không nghĩ tới Trương Minh vô thanh vô tức giấu mình trong đó, đột ngột cho anh một đao.
Bốn người còn lại thấy Trương Minh nổi điên, nhanh như chớp chạy đến sau lưng Tạ Ký, chỉ chừa một mình Trương Minh ở đối diện bọn họ thành ranh giới rõ ràng.
“A ——!”
“Sao lại thế này!”
“Trương Minh! Trương Minh ông làm gì thế!”
Trương Minh không để ý đến, loạng choạng thân mình đứng lên.
Ruột chảy xuống từ vạt áo ngắn tay nhiễm máu, máu phần phật văng đầy đất.
“Đờ mờ!”
“Con mẹ nó vậy rồi còn đứng được?!”
“Anh Tạ đá một cái thủng bụng luôn?”
Tạ Ký: “Tôi đá vào ngực ổng.”
Dù anh có bản lĩnh lớn đến đâu, cũng không có khả năng đá vào ngực người khác mà lại đá đến ruột chảy ròng đâu?!
Tạ Ký một bên quan tâm thương thế của Giang Tễ Sơ, một bên đánh giá Trương Minh, người lại đứng thẳng một lần nữa.
Trạng thái của Trương Minh phi thường quỷ dị, đầu tiên là nước da khác hẳn với người thường, ngược lại càng giống thi thể ghé sát vào cửa sổ kính nhà ăn.
Hơn nữa ăn trọn một cú đá của anh, run run rẩy rẩy đứng dậy khỏi mặt đất, động tác cố sức như vậy, ngực Trương Minh lại không có phập phồng kịch liệt, ngay cả biểu cảm gương mặt cũng không có một vẻ thống khổ nào.
Tạ Ký: “Trương Minh đã không phải người!”
Có lẽ có người còn có thể hoạt động sau khi ruột chảy ra ngoài, nhưng không ai có thể không có hô hấp, không ai có thể đi ngược lại phản ứng cơ thể.
Vừa rồi sự tình phát sinh đột ngột, có mấy thi thể vọt vào nhà ăn, Trương Minh lại ngồi gần cửa ra vào, hẳn là đã bị công kích từ lúc ấy.
Tạ Ký cẩn thận giao Giang Tễ Sơ cho người đứng phía sau, anh đi chế phục Trương Minh.
Anh mới vừa buông tay, Trương Minh đã cầm đao xông lên trước.
Tạ Ký lắc mình tránh đi, trở tay liền thụt một cùi chỏ, nhưng Trương Minh đã né người sang một bên, tránh được đòn tấn công của anh.
Tạ Ký càng giao thủ cùng Trương Minh càng cảm thấy kinh ngạc.
Bằng vào sự hiểu biết của anh đối với Trương Minh, Trương Minh không thể nào có tốc độ nhanh như vậy, cả kỹ xảo chiến đấu ưu tú như vậy.
Nếu có, cũng không đến mức bị Giang Tễ Sơ dễ dàng đánh thành mắt gấu trúc.
Trong quá trình giao thủ, Tạ Ký cố tình lưu ý lắng nghe nhịp tim và hô hấp của Trương Minh.
Như những gì anh nghĩ, Trương Minh đã không có sinh lý đặc thù của nhân loại.
Lại tiếp tục mấy hiệp, Tạ Ký đấm trúng khớp xương cổ tay của Trương Minh, đao rơi xuống cùng với tiếng nứt xương.
Anh thừa thắng xông lên, cánh tay xuyên qua giữa cánh tay Trương Minh, vác người thẳng qua vai ném tới bức tường phía xa.
Bất kỳ vết thương nào anh gây ra trên người Trương Minh đều đủ để một người trưởng thành đau đến mất lực ngã xuống, nhưng Trương Minh lại như không cảm giác được đau, không ngờ lại lần nữa run run rẩy rẩy mà đỡ vách tường ngồi thẳng.
Tạ Ký: “Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Giọng nói của Trương Minh đều đều, như là cái máy không có tình cảm: “Có một số việc, đã làm thì phải trả cái giá đắt.”
Đợi đến khi giọng nói của Trương Minh dứt, Giang Tễ Sơ rốt cuộc không chịu đựng được nữa, một phen đẩy người đỡ mình, không màng miệng vết thương còn đang không ngừng đổ máu trên lưng, đi nhanh vượt qua Tạ Ký, nhặt lên đao Trương Minh làm rơi trên mặt nhằm phía Trương Minh.
Tạ Ký nghe thấy Giang Tễ Sơ chửi thầm: “Còn chưa từng ăn mệt nhiều như vậy ở trạm kiểm soát cấp thấp.”
Anh nhìn Giang Tễ Sơ dùng đầu gối chống chặt trên ngực Trương Minh áp đảo hắn, lưỡi đao giơ cao, mang theo gió đi xuống, sau khi xuyên qua khoang miệng và đầu lâu của Trương Minh thì lại khảm thật sâu xuống sàn nhà.