Giang Tễ Sơ: “Chỉ cần người thông qua ải tân thủ, đều sẽ có Sổ Sinh Tử của mình, nó là chứng minh thư của anh ở Tế Đàn, ghi chép thông tin cá nhân và thông tin tất cả trạm kiểm soát anh đã trải qua.”
Giang Tễ Sơ trực tiếp lật đến trang cuối cùng, thấy cậu không che đậy, Tạ Ký liền thò lại gần xem chung.
Tên trạm kiểm soát: Thọ Nhân
Cấp bậc trạm kiểm soát: Ải tân thủ.
Giá trị điểm trạm kiểm soát: 0 – 1000
Nhân số tham gia: Mười một người
Điểm đạt được:
Điểm còn lại: 0
Chỉ có ngần ấy chữ trắng trên nền giấy đen, Tạ Ký xem xong ánh mắt dán trên ‘Thọ Nhân’.
Thọ Nhân.
Nhìn qua như là danh từ thân phận.
Giang Tễ Sơ xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi quên mất, tên trạm kiểm soát có đôi khi sẽ có nhắc nhở với mấu chốt ải.”
Tạ Ký không so đo cái này, người mới đều không có Sổ Sinh Tử, anh có thể cọ thông tin trạm kiểm soát từ Giang Tễ Sơ, đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Nếu Thọ Nhân là chỉ Ngưu Khố Ngân, vậy tác dụng của nó chính là nâng cao thể chất phòng ngự của Ngưu Khố Ngân, sẽ có một phương pháp và quá trình chuyển từ người thường thành Thọ Nhân, hơn nữa nhất định không được lộ trước mặt người khác, manh mối vẫn tìm kiếm ở Ngưu gia.
Suy xét đến Ngưu Khố Ngân đã nuôi hai đứa con, việc biến trở thành Thọ Nhân không thể đưa ra ánh sáng, Tạ Ký và Giang Tễ Sơ tập trung tìm kiếm phòng ngủ của Ngưu Khố Ngân.
Kết quả như Tạ Ký dự đoán, mười phút sau, hai người tìm được cửa bí mật dưới gầm tủ đầu giường.
Sau khi kéo cửa, mùi vị khó nghe lần lượt xông ra, thiếu chút nữa xông ngạt Tạ Ký.
Không có độc, chỉ là thật sự không hữu hảo với người có khứu giác mẫn cảm.
Nhân lúc Tạ Ký bị xông ngửa ra sau, Giang Tễ Sơ lấy đèn pin trong ngăn kéo đi vào hầm.
Tạ Ký chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy nhóc Giang Tễ Sơ này rất lớn gan.
Cửa mật còn không biết có nguy hiểm gì, cũng không có đạo lý gì để Giang Tễ Sơ một mình mạo hiểm, anh làm tốt công tác xây dựng tâm lý, buồn đầu đi theo sau Giang Tễ Sơ.
Không gian ngầm ước chừng năm mươi mét vuông, giống cái hầm.
Mặt đất với trên tường là tảng lớn vết máu sẫm phun trào, trung tâm bày một cái quan tài cực lớn phủ vải bố chống bụi, góc tường có một bàn làm việc và một giá sách.
Hai người dừng chân trước quan tài, ánh đèn đèn pin chiếu quanh quan tài một vòng, nơi này chính là nguồn gốc phát ra mùi hôi.
Tạ Ký còn chưa thích ứng với mùi vị căn hầm, sợ vừa mở quan tài mình đã ra quân chưa thắng thân đà thác, định nhìn xem đồ vật trên kệ sách trên bàn trước.
* Ra quân chưa thắng thân đà thác: (đà: biến âm của đã, thác: chết) câu gần cuối bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ, bản dịch của Trần Trọng San bên Thi Viện.
Anh tìm được đèn bàn trên bàn sách, bật sáng rồi cùng Giang Tễ Sơ mỗi người cầm một xấp bản thảo quay lưng về bàn đối mặt quan tài bắt đầu đọc.
Tài liệu giấy trong hầm rất ít, bọn họ phân công hợp tác, nhanh chóng biết được ngọn nguồn của Thọ Nhân.
Tổ tiên Ngưu Khố Ngân có một bí phương dùng để tăng cường thể chất, kéo dài tuổi thọ, nhưng Ngưu Khố Ngân đã cải tạo bí phương, bỏ vào đó rất nhiều vật âm tà, lại bổ sung máu tươi của mình, dùng tân bí phương chế tạo Thọ Nhân.
* Bí phương: phương pháp bí mật.
Thọ Nhân được máu tươi của gã nuôi lớn sẽ phải phục tùng gã, càng quan trọng là, gã có thể hút máu tươi của Thọ Nhân thủ hạ để kéo dài tuổi thọ của mình.
Căn cứ theo nhật ký của Ngưu Khố Ngân, tuổi thật của Ngưu Khố Ngân ít nhất cũng bốn trăm tuổi.
Tạ Ký: “Ngưu Phú Quý nói Ngưu Khố Ngân tới thôn Ngưu Gia tìm tổ cũng ở đây an cư lạc nghiệp, nói cách khác, gã kéo dài tuổi thọ thông qua phương thức nuôi dưỡng Thọ Nhân, nhưng để không bị người phát hiện tướng mạo và tuổi thọ có vấn đề, sẽ không ngừng đổi nơi ở.”
“Ngưu Đại và Ngưu Nhị chính là Thọ Nhân gã nuôi ở thôn Ngưu Gia, gã hút máu của Ngưu Đại, tuyên bố với bên ngoài Ngưu Đại vì bệnh mà chết, về phần Ngưu Nhị, cũng trong mấy ngày trước đến thời gian ‘thành thục.”
Giang Tễ Sơ: “Anh cảm thấy Ngưu Nhị không tư bôn với Ngưu Vy, mà là chết trên tay Ngưu Khố Ngân?”
Tạ Ký lắc đầu: “Theo nhật ký, nếu Ngưu Khố Ngân hút máu Ngưu Nhị, thế thì thân phận của gã ở thôn Ngưu Gia sẽ kết thúc, gã hoàn toàn có thể rời đi, lại muốn diễn tiết mục mình xuất huyết não qua đời, còn muốn hút máu chúng ta, này không hợp logic.”
Tạ Ký nhìn vết máu tùy ý có thể thấy trong hầm.
Quy mô này, trùng hợp là lượng máu toàn thân của nam giới trưởng thành.
Theo ánh mắt Tạ Ký, Giang Tễ Sơ phản ứng lại: “Ngưu Nhị đích thị chết ở đây, nhưng máu cũng không bị Ngưu Khố Ngân hấp thu.”
Tạ Ký: “Một đứa con nuôi chính trực, hiếu thuận, khi phát hiện gương mặt thật ác độc của cha nuôi, sẽ làm thế nào?”
Giang Tễ Sơ: “Ngưu Nhị tự sát, hắn không muốn trợ Trụ vi ngược, cũng không muốn thành địch với cha nuôi, cho nên muốn tự mình kết thúc hết thảy.”
* Trợ Trụ vi ngược: giúp kẻ xấu làm điều ác.
Tạ Ký tán thưởng Giang Tễ Sơ: “Không tồi. Nhưng đó chỉ là phỏng đoán của tôi, chúng ta còn có vấn đề khác chưa tìm được đáp án, ví dụ như Ngưu Vy trong đó sắm vai gì, thi thể Ngưu Nhị ở đâu, và vì sao Ngưu Khố Ngân muốn hút máu chúng ta.”
Giang Tễ Sơ đi đến bên quan tài, dùng vỏ đao gõ hai cái: “Hoãn lại hay, mở quan tài?”
Quan tài khẳng định phải mở, nhưng Tạ Ký không cho rằng bên trong sẽ là thứ họ tìm.
Tạ Ký: “Tới cũng tới rồi, mở quan tài nhìn xem.”
Quan tài trong hầm rất bình thường so với quan tài Ngưu Khố Ngân nằm kia, bọn họ xốc vải chống bụi, mỗi người nâng một bên, không phí bao lớn sức lực liền dọn nắp quan tài xuống đất.
Dù đã ở trong hầm một hồi lâu, mùi trong quan tài vẫn khiến trước mắt Tạ Ký tối sầm, anh dùng sức xoa bóp ấn đường mới nhìn vào trong quan tài.
Trong quan tài đủ cho hai người nằm thẳng chỉ chứa chất lỏng xanh lam vẩn đục, xem độ cao mực nước, còn không đủ để ngâm một người trưởng thành.
Tạ Ký xem xong liền nhanh chóng lui về phía sau: “Là chất lỏng Ngưu Khố Ngân dùng để luyện chế Thọ Nhân, chất lỏng có hai phương thức sử dụng, uống hoặc ngâm.”
“Khi gã luyện chế hai đứa con Ngưu Đại và Ngưu Nhị là dùng phương thức uống, máu là thêm vào trong chén, chất lỏng trong quan tài có thể tăng cường thể chất, cậu có muốn vào nằm chút không, có thể gia tăng tốc độ khép miệng vết thương của cậu.”
Giang Tễ Sơ ghét bỏ mà bĩu môi: “Muốn nằm anh vào nằm.”
Tạ Ký mới không đi.
Giang Tễ Sơ nằm là trị thương, anh nằm là muốn mạng.
Tìm kiếm trong hầm xong, hai người không tiếp tục đợi ở nơi âm lãnh tanh hôi này, một trước một sau trở lại mặt đất.
Chẳng qua là cách mấy tầng xi măng, Tạ Ký lại cảm thấy như từ địa ngục trở về nhân gian.
Anh vài bước ra khỏi phòng, khắc chế hít thở vài hơi không khí trong lành, cảm thấy mình mới được sống lại.
Giang Tễ Sơ không chút phản ứng với hành động của anh, không trào phúng cũng không an ủi, chỉ xem như không thấy: “Tâm nguyện của Ngưu Khố Ngân vẫn có quan hệ với Ngưu Nhị biến mất, chẳng qua không phải gặp lại Ngưu Nhị, mà là hút máu của Ngưu Nhị.”
Tạ Ký: “Không sai. Nhưng máu của Ngưu Nhị đã cạn, Ngưu Khố Ngân hút máu chúng ta một phần là vì có tác dụng còn hơn không, mặc khác là muốn lưu trữ cho Ngưu Nhị, máu của chúng ta nhất định có tác dụng gì với Ngưu Nhị.”
Bởi vậy, thi thể Ngưu Nhị sẽ không cách Ngưu Khố Ngân quá xa, để Ngưu Khố Ngân tiện truyền máu lấy được.
Tạ Ký và Giang Tễ Sơ liếc nhau, cùng nghĩ đến một nơi.
Giang Tễ Sơ: “Đi không?”
Tạ Ký nhìn thời gian: “Không kịp, chờ buổi chiều khóc tang kết thúc đã.”
Cơm trưa là những người khác làm, tay nghề kém hơn Tạ Ký không phải nhỏ tí tẹo, miệng Giang Tễ Sơ bị dưỡng điêu, ăn mấy đũa liền không muốn động nữa.
* Miệng dưỡng điêu: chỉ ăn những gì mình thích.
Hai người không giấu giếm vụ hầm, sau khi ăn xong liền thông báo với mọi người, nề hà khóc tang sắp tới, mọi người không kịp đi xem, chỉ có thể tâm tâm niệm niệm tập hợp trước linh bằng.
Thời tiết hôm nay vẫn không quá tốt, mây đen nối tiếp thành hình, như là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Không ít thôn dân thôn Ngưu Gia đến vây xem, tự phát ở phụ cận tạo thành hình bán nguyệt.
Tạ Ký ở thôn Ngưu Gia hai ba ngày, còn chưa thấy ai chịu khó đến viếng Ngưu Khố Ngân, giờ phút này cũng tụm lại xem náo nhiệt, thôn dân có đủ loại biểu hiện, thậm chí còn có người ôm bao hạt dưa, có thể thấy được cái gì thật sự gọi là tình làng nghĩa xóm plastic.
Linh vị, di ảnh, lư hương cùng chén sứ đựng đầy trái cây đặt chỉnh chỉnh tề tề trên bàn cúng, chú Ngưu xem qua liền lộ ra biểu cảm tạm được, đưa gậy đại tang cho Vương Đán, mình ngồi một bên giám sát.
Vương Đán chỉ cầu có thể an an ổn ổn vớt chút điểm từ ải tân thủ, gã thành thành thật thật mặc đồ tang chú Ngưu đưa, đứng ở trước linh vị hít sâu một hơi, cầm lấy ai côn từng gậy từng gậy gõ vào người mình.
Khi khóc tang, khóc càng lớn đại biểu càng tôn kính người chết.
Vương Đán nỗ lực nghĩ đến tất cả khổ sở hoặc hình ảnh sợ hãi từ khi ra đời đến nay, gân cổ vừa lớn tiếng thống thiết vừa nói lời tiễn đưa.
Dục vọng cầu sinh bạo phát.
Nhưng gã càng đi chân càng mềm, e sợ Ngưu Khố Ngân từ trong quan tài nhảy ra cắn gã một ngụm, lo lắng hãi hùng đi xong sáu vòng, chân đã run rẩy nhũn ra.
Gã cung kính thả ai côn về chỗ cũ, quay đầu nhìn chú Ngưu, thấy chú Ngưu gật đầu, bắp chân mềm trở lại đám người.
Người thứ hai khóc tang là Vương Tịnh.
Cô và Vương Đán hẳn đã thương lượng, cũng mặc đồ tang, thành thành thật thật đi vòng khóc lóc, chẳng qua đi xong sáu vòng trạng thái tốt hơn Vương Đán chút, khi trở về còn có thể đi thẳng.
Sau khi Vương Tịnh trở về, Giang Tễ Sơ chẳng những không mặc đồ tang, ngược lại xách theo đao đến gần bàn cúng.
Cậu như thể trừ chường mặt ra sẽ không có biểu cảm khác, ai côn đánh vào người liền biết không dùng sức, từng gậy như là ứng phó công việc, lời tiễn đưa than thở khóc lóc của Vương Đán và Vương Tịnh đến lượt cậu hóa thành một câu ‘thuận buồm xuôi gió’ đơn giản.
Thôn dân thôn Ngưu Gia vây xem bị hành vi ly kinh phản đạo này chấn kinh.
* Ly kinh phản đạo: rời tư tưởng lý luận trong kinh thư, làm phản đạo nghĩa.
“Ai đây?”
“Nghe bảo là họ hàng xa.”
“Thế không phải đại bất kính sao!”
“Chẳng lẽ có thù oán gì với Ngưu Lão lúc sinh thời?”
Giang Tễ Sơ mắt điếc tai ngơ, đi sáu vòng xong gác ai côn lên bàn cúng coi như kết thúc.
Mà Ngưu Khố Ngân trong quan tài trước sau an tĩnh, không biết là không tiện làm quỷ trước mặt bao người, hay là giận mà không dám nói gì Giang Tễ Sơ.
Tạ Ký ngay từ đầu đã không muốn khóc tang cho Ngưu Khố Ngân, dù sao anh và Giang Tễ Sơ tối ngủ chung phòng, nếu Ngưu Khố Ngân trả thù vì khóc tang, anh cũng tránh thế nào được, vì thế cũng mặc thường phục đến gần bàn cúng.
Anh cầm lấy ai côn đơn giản tỉ mỉ nhìn.
Trong văn hóa mai táng truyền thống, ai côn còn được gọi là gậy đại tang, thời xưa thường dùng gậy trúc rỗng ruột, có thể cắm vào mộ người đã khuất đẻ phán đoán người chết có sống lại không, xem như một chút ký thác không quan trọng trong lòng.
Cây gậy chú Ngưu chuẩn bị dài một mét, đầu quấn giấy trắng, na ná phất trần đạo sĩ dùng.
Tạ Ký đi vòng quanh bàn cúng sáu vòng, trong vòng cuối cùng phun ra một câu ‘kiếp sau làm người cho tốt’, sau đó thả lại gậy gộc lên bàn.
Anh liếc mắt nhìn quan tài một cái.
Vẫn không có động tĩnh.
Không động tĩnh thì không động tĩnh, dù sao sớm muộn cũng tới.
Khóc tang tiến hành thập phần thái bình, ngoại trừ Tạ Ký và Giang Tễ Sơ khiến chú Ngưu đen mặt và thôn dân thảo luận thì không có khúc chiết.
Trong lòng Ban Tùy an tâm một chút, y học Vương Đán mặc đồ tang đi đến trước bàn cúng, cầm lấy ai côn cất bước bắt đầu há họng kêu khóc.
Còn chưa để y nhỏ ra giọt nước mắt đầu tiên, giấy trắng trên ai côn đột nhiên rơi xuống.
Y nắm gậy gộc trụi lủi, mờ mịt nhìn về phía chú Ngưu.
Ngay sau đó, bàn cúng ầm ầm sập, linh vị di ảnh lư hương trái cây lăn đầy đất.
Chân Ban Tùy bị quả táo rơi trúng, sợ tới mức ném ai côn ngồi bệt xuống đất, giữ vững tư thế tay chân chấm đất điên cuồng lui về phía sau.
Y còn chưa lùi vài bước, sau lưng không kịp phòng bị bị đồ vật to bằng ngón tay đâm cho tê dại.
Trong tiếng kêu la sợ hãi của mọi người, bóng tối đè xuống y.