Thái hậu nói thao thao bất tuyệt, Minh Trọng Mưu cũng lắng nghe, thỉnh thoảng mở miệng dạ vâng vài tiếng, ý rằng trẫm có nghe, những lời thái hậu nói rất phải, những chuyện thái hậu nói rất đúng.
Nhưng Minh Trọng Mưu trong bụng lại không nhịn được cảm thấy sai hoàn toàn, đó toàn là những chuyện xa xưa cặn bã vứt đi, tiên hoàng tại vị chỉ có hai năm, ngay cả huynh đệ của trẫm còn chẳng kịp sinh được mấy người, thì đã băng hà đi về miền cực lạc, có một vài người, thì cũng sớm chết non, ngay cả một người cùng tranh hoàng vị với trẫm cũng chẳng có, tiên hoàng chỉ có mỗi trẫm là độc đinh, không cẩn thận che chở, thì cả cái Đại Sở này ngay cả người thừa kế cũng không thể tìm ra. Trẫm có thể thuận lợi đăng cơ, tuyệt đối không phải là công lao của thái hậu người.
Nghĩ như vậy, thì đột nhiên mang máng nhớ đến, năm đó trong vài lão thần phò tá mình đăng cơ, người trẻ tuổi nhất, thuộc về Tạ Lâm.
Thái hậu đương nhiên không biết Minh Trọng Mưu trong lòng không chỉ thấy không đúng, mà tâm trí còn bắt đầu đi du ngoạn vẩn vơ, sau khi nói một thôi một hồi những chuyện xưa năm cũ xong, tự cảm thấy khát nước, bèn sai tỳ nữ pha một tách trà, buông một câu kết thúc, tuy rằng cũng rất rất dài, nhưng chung quy lại vẫn là bảo Minh Trọng Mưu suy nghĩ chọn người, chuẩn bị đại hôn.
Sau khi nói xong hết những lời đó, thái hậu cũng mệt, mới xua Minh Trọng Mưu lui ra ngoài, chuẩn bị uống trà thong thả nghỉ ngơi, nhưng lại quên mất trà rất nóng rất bỏng, vừa uống một ngụm xuống xong, thì đầu lưỡi đột nhiên như có lửa bùng lên đốt cháy, được tì nữ hầu hạ ho ra đờm, rồi mới đi ngủ.
Sau khi Minh Trọng Mưu lui ra, không khỏi thở dài thườn thượt, lại nhớ tới cẩm nang diệu kế Tạ Lâm tặng cho mình, bèn nghiền ngẫm đi thử mùi vị của việc phải tự mình làm lấy.
Trong ngự thư phòng xếp từng chồng từng chồng lại từng chồng tấu chương vừa cao lại vừa dày, mỗi lần Minh Trọng Mưu nhìn thấy, đều cảm nhận sâu sắc được sự phức tạp của nội dung bên trong, huống hồ là phải phê duyệt từng phần từng phần một. Minh Trọng Mưu lật giở một bản tấu trong số đó, nhìn thấy nét chữ chu sa nhỏ nhắn bên cạnh tấu chương, ngay ngắn đâu ra đấy, nội hàm cứng rắn, nét bút uyển chuyển, đều rất dùng sức.
Đây là chữ của Tạ Lâm.
Lại không giống chữ của Tạ Lâm.
Con người Tạ Lâm, giỏi về tâm kế, thâm sâu khó đoán, lúc bình thường, phong tình gió trăng, xa hoa phóng đãng, kiêu căng ngạo mạn, lại muốn sao được vậy, có khả năng kéo bè kết cánh, trừ bỏ Tạ Lâm ra thì còn ai nữa?
Vì là chữ của hắn, nên cũng rất giỏi che giấu, nhưng lại toát lên vẻ cuồng ngạo, nét bút tròn trịa, lại đầy đặn.
Tuyệt đối không thể giống như bây giờ, từng đường từng nét đều cương kình có lực, giống như của một võ tướng thống lĩnh quân đội trên chiến trường sắp đối mặt với việc liều mạng chém giết, quả nhiên là chính trực đáng tin.
Minh Trọng Mưu đang mải nghĩ, thì lại nhìn thấy nội dung trong bản tấu, vẫn là chủ sự Hộ bộ Hồ Du, buộc tội Công bộ Thượng thư Nghiêm Liễu Phương, chỉ trích việc tu sửa phủ Thượng thư của họ Nghiêm này, hết lòng hết sức, vô cùng xa hoa tráng lệ như vậy, nhưng gần đây khi tu sửa thiên điện Lô Dương các cho bệ hạ, thì lại không mảy may có chút tác phong thường ngày, Lô Dương các hoa lệ không bằng một phủ Nghiêm Thượng thư bé tí tẹo, thậm chí có nguy cơ bị sập! Lời lẽ khẩn thiết, sâu sắc mong chờ bệ hạ minh xét.
Minh Trọng Mưu lại quét ánh mắt đến lời phê bình chú giải bằng chu sa của Tạ Lâm: Nếu đúng là thật, tội này là khi quân.
Minh Trọng Mưu nghĩ tới mười chữ cẩm nang đang ở trong người, lập tức dằn bản tấu xuống, bãi giá đến Lô Dương các, thẩm tra tình hình thi công ở đó. Vì hoàng cung chỉ có ba tầng lầu nhỏ, nên Lô Dương các tuy là thiên điện, nhưng lại rất đặc biệt. Minh Trọng Mưu sau khi bước vào tiểu lầu các xong, không quan tâm đến bụi bặm đầy dưới đất, xua tay cho đám thái giám cung nữ đi theo mình lui ra, bảo bọn họ đứng chờ hầu ở bên ngoài.
Hắn ném chiếc áo choàng trên người sang một bên, đi tới bên cạnh một viên gạch, đạp một cái, rồi lại đạp đạp vào bên cạnh lần nữa, chỉ có một viên gạch khác hoàn toàn so với những viên còn lại, phía dưới rỗng không. Minh Trọng Mưu đứng bên cạnh viên gạch, đạp một cái thật mạnh, viên gạch lập tức thụt xuống, một mật đạo lộ ra trước mắt Minh Trọng Mưu.
Minh Trọng Mưu bước theo bậc thang đi xuống mật đạo.
Điểm đặc biệt của Lô Dương các, chính là nằm ở phía dưới có một mật thất, trong mật thất đặt rất nhiều những thứ vô cùng có giá trị mà tiên hoàng đã để lại cho hắn. Binh khí chém sắt như chém bùn, đủ các thể loại tranh chữ gốc độc bản.
Còn có cả đầu của hai vị huynh trưởng của phụ hoàng nữa.
Hoàng đế tiền nhiệm của phụ hoàng, là huynh trưởng của người, là hoàng thúc của hắn, ông ta không phải là tự nguyện thoái vị, mà là phụ hoàng đã giết ông ta, đoạt lấy, nhị hoàng huynh của phụ hoàng bất mãn, cũng muốn tranh đoạt hoàng vị cùng phụ hoàng, phụ hoàng cũng giết luôn, vì vậy mà ngồi lên được hoàng vị này.
Nhưng phụ hoàng cũng chỉ có thể làm hoàng đế được có hai năm, cuối cùng người được lợi lại là hắn.
Nơi này là bí mật của phụ hoàng, trước khi người đến Tây Thiên, mới nói lại cho hắn.
Trên thế giới này, vào lúc này, ngoài trừ Minh Trọng Mưu biết về bí mật đó, thì còn có một người nữa cũng biết.
Người đó chính là Nghiêm Liễu Phương.
Nghĩ đến đây, Minh Trọng Mưu ra khỏi mật đạo, đóng cơ quan lại, khoác áo choàng lên, bước ra khỏi Lô Dương các.
Hắn quyết định sẽ đích thân tới Nghiêm phủ một chuyến.
Việc phải tự làm lấy, chân tướng khắc hiện ra.
Đó là lời chỉ dạy của Tạ Lâm. Không biết Tạ Lâm có biết không, vị tiểu hoàng đế vừa qua tuổi hai mươi, đã tiến được một bước dài trong việc kinh qua rèn luyện mới có được thành tựu của thuật đế vương.
XXX
Phủ Thượng thư của Nghiêm Liễu Phương, quả nhiên là đủ xa hoa, Lô Dương các mà mang ra so sánh với phủ Thượng thư của ông ta, thì đúng là một mảnh vụn, bụi bặm, quả sức nhỏ bé, thực sự không đáng để nhắc tới. Lúc Nghiêm Thượng thư quỳ trên đất hô to “vạn tuế”, run lắc lẩy bẩy như một cái sàng.
Minh Trọng Mưu nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ đó của ông ta mà cảm thấy thật sự không thuận mắt chút nào, nên không cho ông ta đứng lên. Qua một lúc sau, lại cảm thấy dáng vẻ ông ta quỳ như vậy quá xấu, nên lại bảo ông ta đứng lên ngồi xuống.
Nghiêm Thượng thư xấu hổ vì đứng ngay ngồi thẳng với hoàng đế đương triều, bèn tự giác lấy ra một cái ghế nhỏ, ngồi xuống bên chân hắn.
“……”
Minh Trọng Mưu nhìn vị Nghiêm Thượng thư hận không thể hóa thành một con chó con nịnh nọt lấy lòng nằm bò lên chân mình, bất giác quên sạch sẽ tất cả những lời mình định nói.
Vì thế Minh Trọng Mưu lại soạn trước một lần nữa những lời định nói trong bụng, đầu tiên lần lượt là những lời mới an ủi thần tử, sau đó lại hỏi về tình hình tiến triển của Lô Dương các, sắc mặt Nghiêm Liễu Phương liền trực tiếp thay đổi, nước miếng văng tung tóe kể lể mình chỉ dùng ba ngàn lượng, mà đã tu sửa Lô Dương các trở nên rực rỡ tươi mới hẳn lên, tỏ vẻ bội phục sâu sắc trước tài tính toán tỉ mỉ chính xác cùng năng lực tiết kiệm tiền cho bệ hạ của bản thân.
Khóe miệng hoàng đế bệ hạ co giật, lại hỏi thêm câu nữa: “Vậy không biết việc tu sửa trong phủ Công bộ Thượng thư, dùng hết bao nhiêu tiền?”.
Cũng chẳng biết là Nghiêm Liễu Phương quên mất mình chính là Công bộ Thượng thư, hay đầu bị rút não, mà tưởng hoàng đế đang mặc thường phục là những người anh em tốt của mình, có bí mật gì chúng ta cùng vui vẻ chia sẻ, thẳng thắn bật ba ngón tay lên. Hoàng đế bệ hạ thuận miệng đoán,
“Cũng là ba ngàn lượng?”.
Nghiêm Liễu Phương lập tức lắc đầu.
Hoàng đế bệ hạ lại đoán tiếp, “Ba vạn lượng?”.
Nghiêm Liễu Phương lại lắc đầu, nói với vẻ vô cùng thần bí:
“Ba mươi vạn, Nghiêm mỗ tổng cổng tiêu hết ba mươi vạn lượng, mới có thể tu sửa Nghiêm phủ hòm hòm như thế này đấy, thật ra Nghiêm mỗ vốn dĩ định dùng năm mươi vạn lượng cơ, nhưng lại sợ bị Tạ Thừa tướng nhìn ra,”
Nghiêm Liễu Phương nói năng nghiêm túc, “Kiểu gian thần giống như Tạ Lâm, Nghiêm mỗ không muốn thông đồng làm bậy với những kiểu người đó, cho nên……”
Minh Trọng Mưu càng nghe càng cảm thấy không đúng, tên Nghiêm Liễu Phương này từng câu từng lời đều là “Nghiêm mỗ”, ngay cả một chữ “thần” cũng không thèm nói, lại còn phê phán mệnh quan triều đình sau lưng, cư nhiên lại sợ bị “Tạ Thừa tướng” nhìn ra, chứ không phải là sợ “bệ hạ” nhìn ra, rõ ràng là tên Công bộ Thượng thư này quá coi thường trẫm.
Trẫm là hoàng đế, trẫm không phải là anh em với ngươi, trước mặt trẫm lại công khai không chút kiêng nể nói đến chuyện tham ô! Trẫm vốn tưởng Nghiêm Liễu Phương ngươi là người thành thật, là người kín mồm kín miệng, nhưng người ngay cả bí mật chuyện mình tham ô cũng có thể tùy tiện nói với người khác như vậy, thì sao có thể giữ được bí mật về Lô Dương các thay trẫm và tiên hoàng được đây?
Hoàng đế bệ hạ đã định nổi giận muốn lật bàn, thì lại nghe thấy bên ngoài có người thông báo, “Úy Trì đại nhân đến……”
Minh Trọng Mưu nheo nheo mắt, hiện giờ trong triều chia làm hai phe thế lực, một bên là Tạ Lâm, một bên là Úy Trì Chính, hai bên lực lượng cùng kiềm chế nhau, triều thần đứng theo đội, không có gì khác cũng chia thành hai phái. Nghiêm Liễu Phương nói không “thông đồng làm bậy” với Tạ Lâm, thiết nghĩ là……
“Khanh ở phái trung lập?”.
Nghiêm Liễu Phương lập tức lắc đầu.
Tên tham quan này, hiển nhiên là thuộc phe của Úy Trì Chính.
Minh Trọng Mưu cười lạnh. Xem ra văn võ bá quan trong triều, chẳng tin được một ai!
Vì thế Vạn Triệu hoàng đế vung tay áo, tức giận nói:
“Quay lại chuyển lời tới Úy Trì Chính, nói rằng Công bộ Thượng thư Nghiêm Liễu Phương, biển thủ tiền của quốc khố triều đình, dựa vào quyền lực mà mưu cầu việc riêng, làm dao động lòng người, dối trên lừa dưới, lập tức lôi ra ngoài chém, Úy Trì Chính sẽ là quan giam sát việc xử trảm, giờ Ngọ ba khắc hành hình, sau khi hành hình xong Úy Trì Chính xách đầu tới gặp trẫm!”.
“Bệ hạ oan uổng quá, bệ hạ……”
Nghiêm Liễu Phương lập tức quỳ sụp xuống đất, ngay cả chiếc ghế con bị ngã chỏng trơ cũng không quan tâm, lê đầu gối tới ôm chân hoàng đế bệ hạ gào khóc thảm thiết. Minh Trọng Mưu giơ chân đá văng ông ta ra, sải bước đi thẳng. Úy Trì Chính đang ở dọc đường nghe phong phanh hoàng đế bệ hạ muốn chém chết Nghiêm Liễu Phương, kỳ quái chẳng hiểu gì, đuổi theo hỏi:
“Bệ hạ tại sao lại phải chém Nghiêm Liễu Phương? Nghiêm Liễu Phương đã phạm phải tội gì?”.
Minh Trọng Mưu đang trong cơn giận ngập đầu, nghe vậy cũng không muốn giải thích nhiều lời, chỉ cười lạnh lùng nói:
“Binh bộ Thương thư Úy Trì đại nhân, ngươi đến hỏi Tạ Thừa tướng trước, rồi tự khắc sẽ có quyết định.”
Trước khi trẫm tới Nghiêm phủ, chỉ muốn chém Nghiêm Liễu Phương diệt khẩu, nhưng đúng là tên Nghiêm Liễu Phương này rất hợp với tâm ý của trẫm!
Việc phải tự làm lấy, chân tướng khắc hiện ra. Tạ Lâm, giỏi lắm!
Khuôn mặt Úy Trì đại nhân vẫn cứ mờ mịt, vội vàng trước giờ Ngọ ba khắc, gửi thư cho phủ Thừa tướng, trong thư hỏi tại sao bệ hạ lại tức giận Nghiêm Liễu Phương như thế, còn muốn chém chết trọng thần của triều đình.
Mãi cho đến sau giờ Ngọ ba khắc hồi lâu, đầu của Nghiêm Liễu Phương rơi xuống đất rồi, thư của phủ Thừa tướng mới khoan thai chậm rãi tới.
Tạ Thừa tướng kể rõ đầu đuôi việc chủ sự Hộ bộ Hồ Du buộc tội Nghiêm Liễu Phương tham ô khoản tiền dùng để tu sửa Lô Dương các để tu sửa phủ Thượng thư của bản thân, cuối cùng, chỉ thấy nét bút ngay ngắn hữu lực của Tạ Thừa tướng viết:
“Nếu Nghiêm Liễu Phương mà trở thành cánh tay đắc lực của triều đình, thì đất nước hưng thịnh xã tắc yên ổn này không cần một thần tử xấu xa dốc sức tận trung với triều như vậy, những lời của bệ hạ, không có gì phải nghi ngờ cả.”
Úy Trì Chính không biết chủ sự Hộ bộ Hồ Du này rốt cuộc là ai, bèn hỏi người bên cạnh, người bên cạnh đáp: “Hồ Du này, là chủ sự Hộ bộ, đã từng là thuộc hạ của Thừa tướng đại nhân, mọi chuyện đều nghe theo Thừa tướng đại nhân chỉ đâu đánh đó.”
Lại kết hợp với màn vừa nãy, lúc Nghiêm Liễu Phương cứ kêu gào những câu kiểu như “Bệ hạ, thần bị oan, vạn tuế thần oan uổng quá”, Úy Trì đại nhân cảm thấy, mình đã ngộ ra rồi.
Nghiêm Liễu Phương là thuộc thần dưới trướng của hắn, trước đây đứng trong đội của mình, nên không thuận mắt với Tạ Lâm, giờ Tạ Lâm mang ông ta ra khai đao, cũng không phải là không có lý.
Binh bộ Thượng thư Úy Trì Chính suy ngẫm một phen, món nợ của Nghiêm Liễu Phương, sẽ tính lên đầu của Tạ Lâm.
Còn Tạ Lâm thì hoàn toàn mù tịt về chuyện này.