• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng Thừa tướng đại nhân ngài ấy……” Lại Xương còn chưa kịp nói hết câu, thì đã nghe thấy tiếng Tạ Lâm khàn sạn lạnh lùng ở bên ngoài xuyên que khe cửa truyền rành rọt đến tai Minh Trọng Mưu, “Bệ hạ.”

Minh Trọng Mưu giật nảy mình, thật sự là Tạ Lâm sao?!

“Không, trẫm tuyệt đối không ra đâu” Minh Trọng Mưu hiểu rất rõ, hành vi không màng đến triều chính, không quan tâm đến quần thần lúc này của hắn, đối với kẻ làm hoàng đế mà nói, là vô cùng sai trái. Nhưng hắn của lúc này, lại cực kỳ không muốn nhìn thấy khuôn mặt Tạ Lâm, hắn cười lạnh một tiếng, mỉa mai: “Có Thừa tướng Tạ Lâm trong triều, còn lo gì chuyện quốc gia đại sự? Không phải trẫm đã nói, có chuyện gì, thì cứ giao cả cho Tạ khanh xử lý là được rồi đó sao, đừng có tới làm phiền trẫm!”.

Lời vừa dứt, bên ngoài lập tức trở nên xôn xao ồn ào.

Minh Trọng Mưu nhớ ra Tạ Lâm dẫn theo một nhóm các vị đại thần tới cung Cẩm Tú, cãi nhau rộn ràng nhốn nháo, toàn bộ hậu cung giống như một cái chợ, không nhịn được nhìn Lại Xương đang ở bên khe cửa xổ một tràng dài quở trách, “Rốt cuộc ngươi làm việc cái kiểu gì vậy hả? Lại dám nói hành tung của trẫm cho bọn họ biết, nhất là lại còn nói cho cái tên Tạ Lâm kia nữa chứ!” Minh Trọng Mưu cáu tiết đi qua đi lại, nói năng chẳng thèm suy nghĩ, “Thật đúng là tạo phản rồi, không chỉ Tạ Lâm, mà ngay cả ngươi cũng không nghe lời trẫm, vậy thì trẫm còn làm hoàng đế làm cái gì nữa? Chi bằng cũng học theo Hầu tướng quân, thoái vị về vườn cho xong

Lại Xương ở ngoài cửa quay phắt đầu lại, nhìn theo hướng của Minh Trọng Mưu, chỉ thấy lông mày của hắn xếch ngược lên, có thể nhìn ra được tâm trạng của hắn chán chường đến mức nào, “Bệ hạ……” bất luận có bao biện, có lý do lý trấu thế nào đi chăng nữa, thì Lại Xương hiểu rằng, Minh Trọng Mưu sẽ không nghe lý do đâu, hắn chỉ hỏi kết quả, không quan tâm đến quá trình.

“Bệ hạ xin đừng chỉ trích Lại Xương đại nhân,” Tạ Lâm thản nhiên ngắt lời, “Là thần ép ông ấy làm vậy.”

“Ngươi!” Minh Trọng Mưu nổi cơn thịnh nộ. Trẫm biết ngay mà, tên gian thần nghịch tử Tạ Lâm ngươi lòng dạ chẳng có gì tốt đẹp, đường đường là tổng quản thái giám, bị ngươi bức ép đến nỗi ngay cả lời của trẫm cũng không nghe theo.

Được, được lắm!

Minh Trọng Mưu nghĩ đến đây, liền sải bước đi tới trước bàn rượu bày la liệt những món sơn hào hải vị, tay nắm lấy một góc bàn, lật tung, bàn rượu bay lên, bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng, cơm canh từ trong bát gần như bắn cả lên người Sương phi. Sương phi hét toáng lên, đứng bật dậy, sau đó lui lại sau mấy bước, sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp tái mét, “Bệ hạ!”.

XXX

Các vị đại thần nghe thấy tiếng bát đĩa vỡ loảng xoảng bên trong, tiếng rầm rầm của bàn ngã, và cả tiếng hét của phụ nữ nữa, không nhịn được quay ra nhìn nhau, lắc lắc đầu. Nhớ ra mấy ngày vừa rồi, hoàng đế bệ hạ vui vẻ phong lưu, cả ngày lẫn đêm ở lì trong hậu cung, đêm xuân đến mấy lần, sủng hạnh hậu phi, thực sự khiến người ta phải ngưỡng mộ không thôi, chẳng trách ngay cả triều chính quốc gia cũng không thèm để tâm đến.

Văn võ bách quan, đều thở dài chán nản, “Vậy……” có một viên quan quay ra nhìn Tạ Lâm, nhưng thấy trên mặt Thừa tướng đại nhân không chút cảm xúc, dường như chẳng giận cũng chẳng vui, chỉ là trong con mắt đen trắng rõ ràng kia, lại nổi lên từng cơn sóng cuồn cuộn, giống như cười, lại như không cười, lúc lại giống như cáu giận, vô cùng nặng nề.

Úy Trì Chính bước đến gần, thấp giọng nói với Tạ Lâm đứng bên cạnh: “Tuy bệ hạ đã đóng cửa, nhưng đối với Úy Trì mỗ mà nói, muốn mở cửa, dễ như trở bàn tay, hay là……” Hắn không nói hết câu, nhưng dựa vào võ nghệ của Úy Trì Chính mà nói, việc thẳng tay dỡ tung cửa lớn của cung Cẩm Tú không phải chuyện gì khó. Khiến hoàng đế bệ hạ không nơi trốn tránh, đám thần tử như thần, đương nhiên cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Úy Trì Chính cứ tưởng rằng Tạ Lâm thích đột kích chính diện nhất, chắc chắn sẽ đồng ý với đề nghị này, nhưng lại thấy Tạ Lâm không mảy may có chút để tâm, dường như không hề nghe thấy những lời mình vừa nói, chỉ thẳng thắn đáp: “Lúc hoàng đế Vạn Triệu mới đăng cơ, đã tự nói rằng, muốn bảo vệ xã tắc Đại Sở ta, hoàng đế Vạn Triệu nguyện noi theo tấm gương của Thánh tổ khai quốc, khai sáng một Đại Sở phồn hoa thịnh thế. Quốc hiệu Vạn Triệu, có nghĩa là lấy phúc làm điềm báo cho sự may mắn thuận lợi, tình cảm bệ hạ gửi gắm trong ngày hôm ấy, giờ khắc ấy, thần không dám quên.”

Giọng nói khàn sạn của Tạ Lâm, đều đều vang lên, khiến quần thần đều yên lặng.

Cũng không biết hoàng đế bệ hạ trong Cẩm Tú cung có nghe thấy không, có ngẫm nghĩ lại cẩn thận không.

Giọng nói không êm tai, nhưng lại có khả năng khiến trái tim người ta đang sôi sục, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại.

“…… Hôm đó, thần nghe thấy những lời này, cảm nhận một cách sâu sắc rằng cho dù thần tử có tài bình ổn thế loạn, nhưng nếu không có hoàng đế bệ hạ, thì việc cũng không thể thành được, lúc ấy chỉ có một nguyện vọng duy nhất là đi theo đến tận cùng.” Tạ Lâm dừng lại một lúc, giống như đang thở dài, “Cho đến hôm nay.”

Lẽ nào là thật sao, chỉ muốn có thể đi tới ngày hôm nay thôi sao?

Ngày đó vị hoàng đế trẻ tuổi tự nhủ rằng muốn noi theo tấm gương của Thánh tổ khai quốc, khai sáng một Đại Sở phồn hoa thịnh thế, nhưng sau khi đội mũ rồng, hiện giờ có phải là đang tiếp tục hướng về phía trước, vĩnh viễn không quay đầu lại không?

Hoàng đế Vạn Triệu ở sâu trong cung Cẩm Tú, lúc này im lặng.

“Thần hiểu, bệ hạ chẳng qua giận dữ vì Hầu tướng quân cởi giáp về quê buông bỏ binh quyền, vốn không phải là vì ông ấy muốn thế. Thần lại bao đồng làm thay, nhưng bệ hạ bất bình trong lòng như thế khó mà bình ổn được. Thần đã phạm tội, cũng đã biết tội, xin nguyện xả cơn giận này cho bệ hạ.”

“Chỉ xin bệ hạ hồi triều, đó là hy vọng của triều đình, hy vọng của bách tính, hy vọng của xã tắc.”

Tạ Lâm dứt lời, nhấc tà áo dài lên, đầu gối gập lại, đập xuống đất, vị Thừa tướng đại nhân đang yên đang lành giờ đang quỳ sụp xuống.

Thần không muốn quỳ.

Tiên đế từng miễn cho thần cả đời này không phải quỳ, tiên đế đã có lệnh, Tạ Lâm thần, đương nhiên phải tuân theo.

Năm Vạn Triệu thứ hai, tin tức vị Thừa tướng đại nhân đã từng nói không bao giờ quỳ, giờ lại quỳ xuống trước mặt bệ hạ giữa lúc ban ngày ban mặt, đã chấn động khắp cả triều đình.

Lúc quỳ, đầu gối của Thừa tướng đại nhân tuy gập lại, nhưng sống lưng vẫn cứ thẳng tắp, đôi mắt thâm trầm như mực, sắc nhọn như dao, như muốn khoan thẳng lên người vị hoàng đế bệ hạ nhất mực tôn quý đang chốn trong Cẩm Tú cung kia.

Quần thần lúc ấy ngây ra nhìn. Tên gian thần vì muốn bệ hạ bước ra xử lý triều chính, mà hao tổn biết bao tâm tư, ngay cả việc cả đời này không phải làm là “quỳ” cũng xài tới rồi, nếu hắn là trung thần, thì hành vi này có thể gọi là dụng tâm lương khổ. Nhưng rõ rành rành là hắn lại không phải..

Hôm ấy sau khi Tạ Lâm quỳ xuống, chỉ nói vẻn vẹn có hai câu.

“Các ngài cũng quỳ hết cả đi.”

Lúc đó quần thần như sực tỉnh từ trong mộng. Kẻ đứng đầu đã quỳ rồi, đám hạ quan có lý nào lại không quỳ?

Quỳ thôi!

Bá quan lao nhao cả lên, bất kể già trẻ, đều nhất loạt quỳ xuống.

“Đợi,” Tạ Lâm nói câu thứ hai, “bệ hạ quay trở lại xử lý sự vụ trong triều, thì chúng ta mới đứng dậy.”

Đến lúc này thì mọi người mới hiểu ra, ối giời ơi, thì ra lúc Thừa tướng đại nhân bức ép Lại Xương tiết lộ nơi bệ hạ ở, thì đã chuẩn bị bắt chúng ta cùng quỳ với hắn rồi. Vầng mặt trời sáng nay tươi sáng quá, tuy rằng không thấy nóng bức, nhưng cứ quỳ mãi dưới ánh mặt trời như vậy, khiến bá quan cảm thấy hối hận không thôi, trong lòng thầm oán trách Tạ Lâm, tại sao không nhắc nhở bọn họ, chuẩn bị cẩn thận trước từ sáng, uống thật nhiều nước, đầu gối buộc cố định thêm cái đệm bông, thì có phải thân thể thoải mái, làm việc không mệt mỏi rồi không.

Nhưng thấy Thừa tướng đại nhân tuy rằng đang quỳ, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như quản bút, tựa tùng tựa bách, khiến người ta phải nể sợ, cay đắng đầy một bụng của đám quần thần, đành phải nuốt hết vào trong, ngoan ngoãn quỳ tiếp.

Còn tổng quản thái giám Lại Xương lại tranh thủ lúc mọi người không chú ý, lén lút lỉnh vào từ cửa sau cửa cung Cẩm Tú, thái giám của cung Cẩm Tú đã đứng canh ở cửa sau từ sớm, vừa thấy ông ta đi vào, liền vội vàng khóa cửa lại, cứ như thể có chó dữ đuổi đằng sau.

XXX

Tối đó, Minh Trọng Mưu ăn múi quýt ngọt do chính tay Sương phi đút cho, chậm rãi hỏi một câu, “Đám đại thần bất kính đó sao rồi?”.

Lại Xương kính cẩn trả lời: “Bẩm bệ hạ, vẫn đang quỳ trước sân ạ.”

Minh Trọng Mưu ừ một tiếng bằng giọng mũi, sau đó cũng không nói gì thêm.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau Lại bộ Thượng thư Sử Khánh, vì tuổi tác quá cao, không chịu nổi, ngã vật ra hôn mê, Lại Xương nghe tin, vội vàng gọi thái giám tới dìu ông ta đi, lại bị Tạ Lâm vẫn đang quỳ thẳng tắp sống lưng kia nhẹ nhàng liếc một cái, mấy tên thái giám như bước vào hầm băng, toàn thân thiếu điều thì đông cứng.

“Thể lực như vậy, mà có thể làm đến chức Lại bộ Thượng thư, đúng thực là không dễ dàng gì.” Tạ Lâm khẽ thở đài, “Để ông ta nằm ra đây, đỡ bị mệt, thỉnh thoảng cho uống chút nước là được rồi.”

Xong hắn bổ sung thêm một câu nhẹ bẫng, “Chỉ cần đừng để ông ta bước ra khỏi cung Cẩm Tú này, thì các ngài làm gì ông ta, Tạ mỗ cũng không quan tâm.”

Chỉ một câu nói này thôi, mà mấy tên thái giám không tên nào dám tùy ý hành động nữa, chỉ đành bưng chút nước đến, thấm thấm lên cánh môi Sử đại nhân, giúp ông ta uống nước mà thôi, ngay cả cơm cũng dám bón.

E là Sử đại nhân không chết vì tuổi già sức yếu, mà là vì đói cũng nên.

Các vị đại thần, bắt đầu từ lúc quỳ tới giờ, đều chưa ăn cơm, người nào người nấy mặt mũi xanh xao vàng vọt, mới có một ngày, mà đã không còn chút huyết sắc nào, cũng khó tránh khỏi việc bị ngất.

Đám thái giám trong cung Cẩm Tú cũng thỉnh thoảng nghe nói trong triều đình Đại Sở có một vị Thừa tướng gian xảo, hung thần ác sát, tướng tá dữ tợn, giết người không thấy máu, vô cùng tàn độc.

Nhưng hôm nay nhìn thấy, ngoài tướng tá dữ tợn, hung thần ác sát ra dường như không phù hợp nên có xảy ra chút tranh cãi ra, thì những thứ khác đều đúng y.

Ngay cả người luyện võ như Úy Trì Chính, trải qua một ngày, cũng khó tránh việc nhúc nhích khớp xương, bọn hắn quan sát Thừa tướng đại nhân rất lâu, thậm chí còn lén đánh cược với nhau, xem khi nào thì hắn cử động, không ngờ một ngày một đêm đã trôi qua rồi, mà toàn thân từ trên xuống dưới của hắn không hề nhúc nhúc.

Đúng là một vị Thừa tướng cứng.

Đám thái giám vô cùng khâm phục.

Sau đó lại có một vị đại thần không chịu nổi ngất đi, đám thái giám cũng không nói sẽ khiêng bọn họ ra nữa, mà xếp lại tay chân, để các vị đại thần nằm luôn ra đất, bón chút nước, rồi cũng đặt ở một bên.

Quần thần cũng không phải mình đồng da sắt, ánh mặt trời hôm nay không êm dịu như hôm qua, mà chói chang mọc chính giữa thiên không, trong số quần thần lại có thêm vài người nữa không trụ nổi. Ngay cả Úy Trì Chính đã từng luyện võ, trải qua thời kỳ làm lính, cũng cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, hắn bất giác nhìn về phía Tạ Lâm, nhủ thầm thư sinh trói gà không chặt như Tạ Lâm, có thể cầm cự được bao lâu chứ?

Nhưng hai mắt Tạ Lâm vẫn sáng rõ, gò mà trắng nõn, mặt không đỏ hơi không loạn, như thể chỉ vừa mới quỳ ở đây thôi.

Úy Trì Chính không khỏi bội phục, thầm nghĩ, ngày xưa Thừa tướng đại nhân kiên quyết không quỳ, còn nói hắn không biết quỳ, có được sự ân sủng của tiên đế, e là hắn còn chưa từng nếm trải mùi vị thần tử phải quỳ là như thế nào. Không ngờ hôm nay vừa nhìn đã thấy, gã gian thần kia không chỉ quỳ rất có dáng, mà còn quỳ vô cùng có khí khái, nhìn loại nghị lực này, sợ rằng đệ tử thế gia được chiều chuộng quen rồi, có phi ngựa cũng chẳng đuổi kịp.

Sau khi mặt trời ngả về tây, bệ hạ lại hỏi Lại Xương, “Đám đại thần bất kính của trẫm thế nào rồi?”.

Lại Xương đáp: “Bẩm bệ hạ, vẫn đang quỳ trước sân ạ.”

Lại Xương tưởng rằng lần hỏi han này đến đây là kết thúc, nhưng lại nghe bệ hạ hỏi thêm câu nữa, “Vậy còn gã gian thần kia?”.

Lại Xương đương nhiên là hiểu “gã gian thần” kia là ám chỉ ai. Nhưng bệ hạ có thể gọi hắn là gian thần, còn tổng quản thái giám thì không thể. Nên Lại Xương nghi ngờ hỏi lại: “Gian thần?”.

Bệ hạ cau mày, lộ rõ vẻ phiền phức, “Trẫm hỏi Thừa tướng thế nào rồi, vẫn còn quỳ chứ?”.

Lại Xương kính cẩn đáp: “Vâng, nghị lực của Thừa tướng đại nhân thật phi thường, mặt không đỏ, hơi không loạn, thể lực so với các vị đại thần khác, còn tốt hơn nhiều.”

Bệ hạ nhíu mày, nghe xong mệt mỏi nói, “Vậy thì khi nào hắn mặt đỏ hơi loạn, thì ngươi hãy tới báo cho trẫm!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK