Trước đây Tạ Lâm còn cho một người trong đám Mặc Nhi tới ngủ chung cho ấm, nhưng không biết là vì mệt mỏi hay vì lý do nào khác mà giờ nàng chỉ muốn ngủ một mình, kết quả cả đêm cứ mơ mơ màng màng, không sao dỗ được giấc.
Mặc Nhi không phải là người tỉ mỉ nên lúc chải tóc cho Tạ Lâm không hề phát hiện ra, Khỏi La bình thường cũng không để tâm lắm nên lúc Thừa tướng dùng bữa cũng không nhận thấy điều gì, may mà Thục Hà cẩn thận, vừa nhìn thấy sắc mặt Tạ Lâm không tốt, liền vội vàng lấy nước nóng chườm lên mắt để Tạ Lâm được thư giãn. Lúc ấy Mặc Nhi và Khởi La mới chú ý nhìn kỹ thần sắc nàng, không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền cả kinh, “Gia làm sao vậy?”.
Cả phủ Thừa tướng đều dựa vào Tạ Lâm, cho dù trời có sập xuống, thì vẫn có Tạ Lâm gánh vác, tuy nói tâm phúc đều biết Tạ Lâm là phụ nữ, nhưng có lẽ dựa lâu quen rồi, nên không ngờ Tạ Lâm cũng có lúc mệt mỏi, phải dựa vào người khác.
Bên này Thục Hà chườm mắt, bên kia Mặc Nhi và Khởi La vội vàng gắp thức ăn cho, luôn chân luôn tay vô cùng vui vẻ. Nhưng lại nghe thấy Lạc Thạch Thiên ở bên cạnh không mặn không nhạt nói: “Làm Thừa tướng đúng là không tồi, có người hầu hạ, có mỹ nhân ủ ấm chăn cho, ta làm Ngự y lâu như vậy cũng chưa được nếm thử mùi vị ấy.” Nói đoạn, gã còn gật gật đầu, “không tồi, không tồi……”
Mấy ngày qua, Lạc Thạch Thiên thường xuyên lấy danh nghĩa khám bệnh cho Tạ Lâm để xuất cung, lần nào bệ hạ cũng cho phép. Dần dà, ngay cả chuyện thông báo hắn cũng bỏ qua, hễ nói phải đi khám bệnh cho Thừa tướng, là thị vệ trong cung đương nhiên thả cho đi. Tối qua muộn quá rồi, nên ngủ luôn tại phủ Thừa tướng, thành ra sáng sớm hôm nay tất nhiên là ngồi ăn cơm chung một bàn.
Mặc Nhi nghe gã chế giễu, mắt hạnh lập tức trừng lên, “Có bản lĩnh ngươi cũng kiếm vài thị thiếp tới hầu hạ làm ấm giường đi, còn không thì ngậm miệng lại.”
“Kiếm vài thị thiếp? Sợ rằng ta càng không có cơ hội……” Lạc Thạch Thiên lẩm bẩm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có mình gã mới có thể nghe thấy, gã liếc nhìn Tạ Lâm, ánh mắt rất phức tạp, cũng không biết là có ý gì, sau đó liền cúi đầu xuống, vùi mặt vào bát cơm.
“Lẩm bà lẩm bẩm gì vậy?” Mặc Nhi cau mày, lại gắp cho Tạ Lâm một đũa.
Tạ Lâm nhìn thấy thức ăn tích lại trong bát đầy có ngọn, không biết nên bắt đầu gắp từ đâu, liền thở dài thườn thượt, “Khởi La, mang triều phục tới đây cho ta, ta phải lên triều rồi.”
Buổi triều sáng hôm nay, văn võ bá quan tập trung đầy đủ chờ ở đại điện.
Tạ Lâm vẫn đứng ở trước nhất. Dáng đứng của nàng thẳng tắp, nên không biết Úy Trì Chính đứng ở phía sau đang không kìm được mải mê ngắm nhìn bóng lưng mình đã rất lâu rồi.
Hôm qua tuyết rơi trắng xóa, hành động khóc lóc bò lăn ra đất sống chết túm chặt lấy ống quần Tạ Lâm của Tổng quản nội giám Lại Xương vẫn khắc sâu trong đầu hắn.
Tạ Lâm là một nam nhân, Lại Xương là bán nam nhân, tối qua hai người cứ dây dưa lằng nhằng mãi, Lại Xương lại còn nức nở van xin lăn lộn trên đất, cảnh tượng ấy đã kích thích Úy Trì Chính, khiến trái tim hắn không nhịn được thấp thỏm bất an, không thể không mở miệng, thấp giọng hỏi Tạ Lâm: “Thừa tướng đại nhân, tối qua Lại Xương đại nhân…..”
Hắn còn chưa kịp nói hết, thì đã thấy Lại Xương dẫn một đoàn thái giám trong cung từng bước, từng bước đi tới bậc thang dẫn lên đại điện, quần thần sửa sang lại tư thế, ai nấy đều cho rằng bệ hạ sẽ theo sát phía sau, khí độ hiên ngang ngồi trên ghế rồng, nhưng lại thấy Lại Xương khoát tay, tỏ ý quần thần không cần phải quỳ, “Long thể của bệ hạ không khỏe, tạm thời không thể thượng triều, các vị đại nhân không cần đợi hầu nữa.”
“Việc này……” Mọi người đều rất ngạc nhiên.
Mấy tháng trước bệ hạ giận dỗi với Thừa tướng, nên mấy ngày liền không thượng triều, nhưng sau đó được khuyên giải nên đã quay trở lại, hơn thế hiện giờ Thừa tướng đã trả lại triều chính cho bệ hạ, sau khi bệ hạ tự mình chấp chính, quyền lực đều tập trung cả về tay người, trong khoảng thời gian này ngày nào bệ hạ cũng lâm triều không hề có ngoại lệ, phê duyệt tấu chương câu nào câu nấy đều thấu tình đạt lý, quần thần càng ngày càng yên tâm, nhủ thầm gian thần càng lúc càng khó đảo loạn triều cương rồi đây.
Không ngờ hôm nay bệ hạ lại bệnh, lẽ nào có liên quan đến Thừa tướng đại nhân?
Tạ Lâm không màng tới những ánh mắt đó, chỉ hơi cung tay với Lại Xương nói, “Xin Lại Xương đại nhân hãy nói với bệ hạ, chúng thần cầu chúc bệ hạ sớm mạnh khỏe, bảo trọng long thể.” Nói đoạn, hành lễ quân thần, tuy rằng nàng không cần quỳ, nhưng những thần tử khác thì phải quỳ, vì thế trên đại điện lại vang một tràng “vạn tuế” vang dội.
Đợi mọi người lui ra rồi, Úy Trì Chính lại thả chậm bước chân, liền nhìn thấy Lại Xương đang vẫy vẫy tay với Tạ Lâm, khuôn mặt mang theo vẻ khẩn cầu, Tạ Lâm do dự rồi cũng đành đi theo, Lại Xương vội vàng tóm lấy tay Tạ Lâm, khuôn mặt tươi như hoa nở, chỉ sợ hắn từ chối, rồi lôi tuột đi.
Trái tim Úy Trì Chính rối loạn, lập tức ngồi sụp xuống, nhưng ánh mắt vẫn cứ dõi theo Lại Xương vui vẻ hí hửng kéo tay Tạ Lâm rời đi, mãi cho đến khi khuất bóng.
Chuyện hắn thầm phỏng đoán, hình như đã trở thành hiện thực ngay trước mặt hắn mất rồi.
(Đến khộ với mấy anh!!!)
Chỉ trong một thoáng, nội tâm của Úy Trì Chính – chàng Thượng thư bộ Binh trẻ tuổi của Đại Sở, rối như tơ vò, tâm tình kích động quá mức, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Sao cơ? Tạ Lâm…… thật sự là đoạn tụ?!
XXX
Lại Xương túm chặt ống tay áo Tạ Lâm, sợ nàng bỏ chạy, vừa kéo vừa nói: “Tạ đại nhân, ngài đừng chọc giận bệ hạ nữa, Ngự y nói rồi, hiện giờ bệ hạ cần nhất là tâm tình được ổn định, cảm xúc không nên vui buồn quá mức, đại nhân cứ nói mấy câu quan tâm tình cảm khiến bệ hạ vui vẻ là được.”
Tạ Lâm bất đắc dĩ để ông ta túm ống tay áo, giờ nghe thấy mấy lời này, bất giác trầm mặc, cuối cùng không nhịn được nói: “Sao qua có một đêm đã ốm rồi? Không phải hôm qua vẫn còn rất khỏe mạnh đấy sao?”.
Lại Xương thở dài, khoát tay cho đám cung nhân thái giám đi theo bọn họ lui xuống, đáp: “Đại nhân, tiểu nhân không rõ hôm qua đại nhân và bệ hạ đã nói những gì, nhưng tiểu nhân không biết, lẽ nào ngài lại không biết? Tối qua ngài nói gì đó, chọc giận khiến bệ hạ tổn thương liền đứng cả đêm ngoài trời tuyết rơi……”
Nghe đến đây, Tạ Lâm liền kinh hãi “À” một tiếng, Lại Xương vẫn thở dài buồn bã, “Tiểu nhân khuyên nhủ thế nào bệ hạ cũng không chịu trở vào, trời thì lạnh mặt đất thì đóng băng, gió thì rét, bệ hạ lại cứ đứng như thế mãi, người nào mà chịu nổi cả một đêm chứ. Vì thế, đến sáng sớm, mặt trời vừa lên cao thì bệ hạ cũng đổ bệnh, nhưng vẫn nghĩ đến việc nước, muốn lên triều, tiểu nhân bèn khuyên người nên quay về. Nhưng bệ hạ cứ khăng khăng nói nhất định phải thượng triều, đại nhân mau tới thăm đi, tiểu nhân…… tiểu nhân……” nói đến đây, Lại Xương không nhịn được vén ống tay áo, chùi chúi khóe mắt sưng đỏ, nghẹn ngào mấy tiếng rồi cũng không nói gì thêm.
Tạ Lâm không ngờ vì sự cự tuyệt của mình mà Minh Trọng Mưu lại đứng dầm tuyết suốt một đêm.
Tiết trời quả thực rất lạnh, đêm qua hơi giá khí lạnh thấm đẫm toàn thân đã khiến nàng không kìm được nói những lời lạnh lùng cứng rắn.
Hắn còn khoác áo choàng lên người để giữ ấm cho nàng. Tuy sau đó lại lấy áo choàng của Lại Xương để mặc, nhưng con người có thể đứng cả đêm trong trời đông tuyết lạnh mà không bị cảm lạnh chắc?
Đêm hôm qua, nàng quay về phủ Thừa tướng từ sớm, ủ ấm cơ thể bên lò sưởi. Còn hắn lại mải miết nhìn theo hướng nàng đã đi xa, cảm xúc phức tạp, chỉ có thể đứng đó để mặc giá rét thấm vào cơ thế, cuốn đi mọi lo lắng, cho đến khi cái lạnh ngấm vào tận xương cốt.
Nàng thậm chí còn không nói nổi một câu ấm áp với hắn.
“Thật sự rất ấm,” nàng nhớ Minh Trọng Mưu đã nói như vậy, “ấm như một cơn gió rét lạnh thấu xương, buốt giá đến nỗi cả người trẫm đông cứng.”
Nhưng nàng lại bảo hắn đến chỗ những phi tử của mình, ở chỗ nàng chỉ có lạnh lẽo, lạnh lẽo đến cùng cực mà thôi, nàng thậm chí không thể sưởi ấm chính bản thân mình, thì làm sao sưởi ấm cho hắn được?
“Ngự y nói thế nào?” Tạ Lâm tỉnh táo lại, khẽ hỏi.
“Cơ thể nhiễm phong hàn, đau đầu mệt mỏi, khuyên bệ hạ nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cảm xúc tốt nhất là luôn ở trạng thái ôn hòa, không được nổi nóng, kê thêm vài thang thuốc, bệ hạ uống rồi có đỡ hơn, chỉ là cứ khăng khăng đòi lên triều, nói rằng nếu không thượng triều, thì sợ là…… sợ là……” Lại Xương liếc nhìn Tạ Lâm, hốc mắt lại đỏ lên.
Tạ Lâm ngứa mắt cái thái độ ấp a ấp úng của ông ta, liền hỏi luôn: “Sợ là cái gì?”.
Lại Xương nghiến răng, nói: “Sợ là Thừa tướng đại nhân sẽ quở trách người, bệ hạ bảo, người không muốn ngày nào cũng bị Thừa tướng đại nhân giáo huấn như vậy.”
Tạ Lâm trầm mặc.
(Nghe sao có mùi khổ nhục kế đâu đây)
“Bọn tiểu nhân không còn cách nào khác, đành bảo Ngự y kê mấy đơn thuốc an thần nên bệ hạ mới bình tĩnh lại, giờ đang ngủ rồi, nhưng trong lúc ngủ mơ toàn gọi tên đại nhân thôi.”
Lại Xương dẫn Tạ Lâm đi tới trước cửa tẩm cung của Minh Trọng Mưu, rồi khẽ thì thào bảo: “Tạ đại nhân, ngài đừng giáo huấn bệ hạ nữa, bệ hạ đang vô cùng cáu giận, nói không hay thì thế nào cũng phiền muộn, càng phát bệnh thì càng khó chữa, ngài nên nói dễ nghe một tí để bệ hạ được vui vẻ, bệnh cũng có thể nhanh khỏi hơn.”
Dễ nghe? Cái gì dễ nghe?
Chỉ sợ Minh Trọng Mưu của lúc này, chỉ muốn nghe nhất một câu, mà câu đấy là câu nàng không thể nói được nhất, không thể đồng ý được với hắn nhất.
Tạ Lâm bất lực, đành bước vào.
Gió lạnh vờn rèm trướng, cảnh tượng mờ ảo, phảng phất thấy trên long sàng hình như có người đang nằm. Tạ Lâm vén rèm lên, thấy Minh Trọng Mưu đang ngủ say, khuôn mặt vẫn âm trầm lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, Tạ Lâm nghiêng tai nghe thử, hình như là “Tạ Lâm, nàng nhớ kỹ cho trẫm……”
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, cứ như thể có thâm thù đại hận với nàng.
Tạ Lâm phì cười, nhớ đến câu Lại Xương vừa nói, cái gì mà “trong lúc ngủ mơ toàn gọi tên đại nhân thôi”, bất giác lắc lắc đầu, e là bệ hạ nhớ thù nhớ hận với nàng thì có? Có lẽ lại nhớ đến dáng vẻ giáo huấn mình của nàng, hắn không phục, nên ngay cả trong mơ cũng thấy hận.
Bàn tay Tạ Lâm đặt lên trán hắn, trên trán đang đắp một cái khăn ướt để hạ sốt, chỉ là đã hơi khô, Tạ Lâm liền nhẹ nhàng cầm cái khăn lên, nhúng vào chậu nước đặt bên cạnh, sau đó lại đắp lên trán hắn.
Có lẽ cảm giác mát mẻ trên trán khiến hắn bình ổn lại, mặt mũi không còn nhăn nhó nữa, chỉ là miệng vẫn cứ nói mớ, lần này đổi thành:
“Tạ Lâm…… Tạ Lâm….. đừng đi……”
“Đừng đi……”
“Trẫm sẽ không nói những lời đó là được mà…… đừng đi……”
Hắn nói rất khẽ. Cái giường hơi rung lên, hắn không hề nói to, vì thế trong khoảng khắc yên tĩnh như thế này, một tiếng động rất khẽ thôi cũng có thể khiến vô số người giật mình.
Tạ Lâm hình như bị chấn động, nàng nghiêng tai, lặng lẽ lắng nghe hắn lẩm bẩm tên nàng, một lần rồi lại một lần nữa.
Hắn không biết tên thật của nàng. Hắn không biết tên của nàng vốn dĩ là Tạ Linh Nhi, hắn không Tạ Lâm là tên huynh trưởng của nàng, hắn không biết vì cái tên này mà nàng phải gánh một trách nhiệm như thế nào thì sau này hắn cũng sẽ phải gánh những trách nhiệm như thế.
Vốn dĩ nàng đã chuyển hết trách nhiệm đó cho hắn, ví dụ như tự mình chấp chính, ví dụ như binh quyền, ví dụ như bách tính trong toàn thiên hạ, đây vốn dĩ là những thứ Tiên đế trao cho nàng, giờ nàng chuyển lại cho hắn.
“Trẫm sẽ chăm chỉ thượng triều, nàng đừng mắng trẫm……”
Hắn lẩm bẩm, ngay cả trong mơ cũng tâm tâm niệm niệm nhớ những lời của nàng.
Hắn là một học trò ngoan, hàng ngàn hàng vạn học trò của Đại Sở cũng chưa chắc đã có thể bằng hắn.
“Nhưng thần lại không phải là một người thầy giỏi, không phải là một vị tiên sinh tốt.” Thần bình thường như vậy, chỉ có thể nghĩ được mưu đồ lo được cho giang sơn xã tắc mà thôi. Nhiều hơn nữa thần không thể tiếp nhận nổi.
Nàng cúi đầu, nàng biết dưới hàng lông mi dài ấy ẩn giấu đôi mắt sáng long lanh như sao trời.
Đây không phải là khuôn mặt của hắn, nhưng môi của hắn thì nàng vẫn còn nhớ nó ấm áp ra sao, mềm mại đến mức nào.
Nàng khẽ khàng đặt một nụ hôn, rồi ngậm lấy cánh môi hắn.
Chỉ có duy nhất khoảnh khắc này thôi, hắn sẽ không bao giờ biết.
Nhưng chính vào khoảnh khắc ấy, nàng lại cảm nhận được một đôi tay chắc khỏe níu chặt lấy cổ mình, cánh môi ấm áp động đậy, rồi hung hăng cắn lấy môi nàng, cái lưỡi mềm mại mạnh mẽ liếm lấy, vươn ra trượt vào miệng nàng, cường thế ép nàng cùng nhảy múa với hắn.
Một cú lật người, nàng đã bị hai cánh tay cứng rắn ấy đè xuống dưới người, rèm giường khẽ động đậy, nàng liền bị giấu kín bên trong.
Tạ Lâm trợn tròn mắt, nhìn thấy ngay gần mình là đôi mắt sáng long lanh như sao đêm, chăm chú nhìn nàng, tựa hồ như muốn khắc sâu dung mạo của nàng vào trong tim.