Mục lục
Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Nam Tô cẩn thận lục lọi ngăn kéo thứ nhất, không tìm thấy gì cả.

Cô đóng ngăn kéo lại, lại tìm sang ngăn kéo thứ hai, vẫn không có gì.

Chỉ còn lại ngăn kéo thứ ba, cũng là ngăn kéo cuối cùng…

Nguyễn Nam Tô không ý thức được hai bàn tay của mình đang run rẩy, sau khi giở một lớp tư liệu trong ngăn kéo thứ ba lên, rốt cuộc cô cũng thấy được khung ảnh giấu ở phía dưới.

Khung ảnh bị úp ngược nên vừa liếc nhìn cô vẫn chưa thấy được người trong ảnh.

Nhịp tim của cô càng lúc càng nhanh, thậm chí sống lưng còn đổ một lớp mồ hôi lạnh vì căng thẳng.

Cô hít sâu vài hơi, cuối cùng mới có đủ can đảm từ từ lấy khung ảnh trong ngăn kéo ra.

Cô gái trong ảnh thoạt nhìn còn nhỏ tuổi, vẫn chưa tới hai mươi, mặc một chiếc váy màu trắng đứng ở giữa một biển hoa xinh đẹp.

Cô ấy trông rất đẹp.

Ngũ quan tỉ lệ hoàn hảo, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, lông mày lá liễu cong cong, một đôi mắt hạnh vô cùng linh động.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ là trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia không có chút huyết sắc, trông khác hẳn với người bình thường, trắng đến nỗi thậm chí còn có chút bệnh hoạn.

Nguyễn Nam Tô siết chặt khung ảnh kia, cũng không biết có phải vì tim đập quá nhanh làm cho lồng ngực có chút đau nhức hay không.



Đây là em gái của anh ta sao?

Hoặc như Thẩm Giảo đã nói, phải gọi là người trong lòng của anh ta mới đúng hơn.

Lồng ngực càng lúc càng đau đớn kịch liệt, khiến hô hấp của cô cũng bắt đầu khó khăn.

Nguyễn Nam Tô bất đắc dĩ há miệng, liều mạng hít lấy oxy từ trong không khí, dường như chỉ có như vậy mới không khiến mình thiếu oxy mà chết.

Cô cố nén cơn đau thấu tim kia, ánh mắt nhìn xuống, phát hiện ở góc dưới bên phải bức ảnh có ba chữ cái.

SWN.

Cô nghĩ tới ‘cô Tống’ mà Thẩm Giảo vừa mới nói.

Lại nghĩ tới chữ ‘Ngưng’ mà ngày đó ở Thục Cẩm Hương nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động của anh ta.

Ngoại trừ không biết chữ ở giữa là gì, hai chữ cái còn lại đều rất khớp.

Mặc dù bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn là anh em trong mắt người ngoài, liệu có phải vì nguyên nhân này nên Chu Thần Diệp mới không ở bên cô gái này mà là đi cưới cô?

Cô có giống cô gái này không?


Không, đâu có giống… Nguyễn Nam Tô nhìn chằm chằm tấm ảnh hồi lâu, cũng không nhìn ra điểm tương đồng giữa hai người.

Cơn đau tích tụ trong lồng ngực càng lúc càng nặng nề, hô hấp cũng càng lúc càng khó khăn, dù đã há miệng nhưng vẫn có cảm giác thở không ra hơi. Cô không có can đảm nhìn tiếp, sau khi rời mắt, cô nhanh chóng đặt tấm ảnh vào vị trí cũ.

Sau khi khóa ngăn kéo lại, Nguyễn Nam Tô cảm thấy mình đã dùng hết sức lực toàn thân. Cô vô lực ghé vào bàn làm việc, cảm giác như có một đôi tay đang dùng sức xé rách thần kinh của mình.



Thẩm Giảo dĩ nhiên không hề lừa cô.

Người Chu Thần Diệp yêu, quả thật là một người khác.

Thì ra cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng yêu cô, chưa từng có……

Vậy cuộc hôn nhân này tính là gì đây? Hai năm qua sớm chiều ở chung tính là gì đây?

Hai năm trước, anh ta không màng đến tính mạng cứu cô khỏi đám côn đồ kia, thậm chí còn không chút do dự cản cho cô một nhát dao, chuyện này nên tính là đây?

Nguyễn Nam Tô nghĩ đến chuyện cũ, nhất thời cảm thấy đau đầu vô cùng.

Cô không phân biệt được lúc nào anh ta là thật, lúc nào là đang diễn kịch, hoặc là, từ đầu tới cuối đều đang diễn kịch…

Thật nực cười.

Cô bị chồng mình lừa gạt hai năm, đắm chìm vào hư tình giả ý do anh ta dệt nên hai năm qua, hơn nữa những sự thật này còn do một người mà cô ghét nhất nói cho cô biết….

 

------oOo------

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK