Mục lục
Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô Diệp.” Tài xế giơ tay lên tháo mũ lưỡi trai xuống, chậm rãi nói: “Chuyện đã đến nước này, cô có báo cảnh sát cũng vô dụng thôi.”

Không còn vành mũ che chắn, Nguyễn Nam Tô thấy được nửa khuôn mặt của anh ta. Là… vệ sĩ mà cách đây không lâu Chu Thần Diệp đã bố trí canh giữ ngoài cửa để giam lỏng cô.

Hóa ra anh ta chỉ giả vờ giải phóng sự “giam lỏng” cô, trên thực tế vẫn cử người để mắt đến cô. Hóa ra anh ta đã sớm dự liệu được mọi sự thay đổi, căn bản không cho cô cơ hội trốn thoát.

Nguyễn Nam Tô nhắm mắt lại, cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn hỏi thêm hay giãy dụa gì nữa.

Cô chấp nhận số phận của mình.

Vệ sĩ không đưa cô về cái nơi gọi là “nhà”, mà đưa cô thẳng đến bệnh viện.

Chu Thần Diệp cũng ở đây. Anh ta đang ngồi bên cửa sổ phòng bệnh VIP, khuôn mặt tuấn tú vẫn như trong trí nhớ của cô, nhưng Nguyễn Nam Tô lại cảm thấy rất xa lạ.

Bọn họ từng được gọi là vợ chồng, từng ôm nhau triền miên mỗi đêm, cũng từng thề thốt lố bịch trong hôn lễ.

Đáng lẽ bọn họ phải là những người thân thiết nhất trên đời, nhưng vào giờ khắc này, Nguyễn Nam Tô lại cảm thấy anh ta không khác gì ma quỷ.

“Anh Chu, tôi đã dẫn người tới rồi.” Vệ sĩ đứng ở phía sau, bàn tay hơi dùng sức đẩy cô vào trong.



Chu Thần Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô sáng quắc như ngọn lửa: “Nguyễn Nam Tô, lá gan của em cũng lớn đấy!”

Anh ta lấy di động ra, mở một tấm ảnh trong album rồi đưa tới trước mặt cô.

Nguyễn Nam Tô vô cảm liếc nhìn màn hình, sắc mặt nhất thời tái nhợt.

Trong bức ảnh đó… Nguyễn Nghiệp Thành và Khương Lan Chi đang bị trói lại.

“Tưởng mình có thể trốn thoát sao, hửm?” Chu Thần Diệp đứng lên, bước từng bước đến gần cô: “Em đi rồi, vậy bọn họ thì sao? Chẳng lẽ em lại trơ mắt không màng đến sống chết của bọn họ?”

“Anh…” Nguyễn Nam Tô tức giận đến choáng váng đầu óc, ánh mắt nhìn anh tràn ngập sự khó tin, “Chu Thần Diệp, anh không sợ báo ứng ư?”

Cô thật sự không dám tưởng tượng trên đời này lại có người tàn ác như thế. Càng không thể tượng tượng được, chồng của cô cũng chính là một người như vậy…

Người đàn ông như vừa nghe thấy một câu chuyện cười: “Em cho rằng tôi sợ những điều vô căn này sao?”


Cũng đúng. Người làm việc ác thì làm sao có thể tin vào chuyện báo ứng được.

“Anh đừng làm hại bọn họ, tôi cầu xin anh.” Nguyễn Nam Tô đành phải xuống nước, tiến lên giữ chặt cánh tay anh ta: “Tôi không chạy nữa, Chu Thần Diệp, tôi không chạy nữa, anh thả bọn họ đi được không?”



Chu Thần Diệp bắt lấy cằm của cô: “Bây giờ biết sợ rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi sợ rồi, tôi nhận thua.” Cô không nhịn được bật khóc thảm thiết, “Anh tha cho bố mẹ tôi đi, buông tha cho bọn họ, tôi sẽ cho anh thận của tôi, chỉ cần anh đừng làm hại bọn họ…”

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra khỏi hốc mắt, nhỏ xuống mu bàn tay của anh ta.

Chu Thần Diệp như phải bỏng, vô thức rút tay về.

“Tôi thật sự sẽ không chạy trốn nữa, tôi sẽ hiến thận để cứu Tống Ôn Ngưng.” Thấy anh ta thờ ơ, hai đầu của Nguyễn Nam Tô bỗng mềm nhũn, thẳng thừng quỳ xuống đất: “Thả bọn họ đi đi, tôi cầu xin anh, cầu xin anh…”

Cô khóc lóc cầu xin không ngừng, bàn tay người đàn ông hết nắm chặt rồi lại buông ra, cứ thế liên tục mấy lần.

Yết hầu của Chu Thần Diệp cuộn tròn, cuối cùng vẫn mềm lòng.

Anh ta bấm số ngay trước mặt cô, ra lệnh cho bên kia thả bố mẹ cô ra.

Nguyễn Nam Tô ngừng cầu xin, trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.

Chu Thần Diệp đỡ cô dậy, để cô ngồi trên giường bệnh. Sau cùng, anh liếc nhìn cô giây lát rồi cất bước đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK