Mục lục
Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Chính Trì chăm chú nhìn hàng mi rủ xuống của Nguyễn Nam Tô, nắm chặt lấy đầu ngón nhỏ nhắn hơi cuộn tròn của cô, không hỏi thêm nữa.

Nguyễn Nam Tô trở mình, vùi đầu vào lồng ngực nóng bỏng của anh: “Em buồn ngủ rồi, ngủ trước đây.”

“Được.”

Đông Thành.

Sống hai mươi tám năm cuộc đời, lần đầu tiên Chu Thần Diệp được nếm trải mùi vị “tra tấn”.

Cuộc gọi gần nhất trong điện thoại của anh ta kéo dài khoảng hai tiếng, trong hai tiếng này, mỗi phút mỗi giây đối với anh ta đều cực kỳ dày vò.

Một số âm thanh cứ lởn vởn trong đầu anh ta như ma chú, tiếng này nối tiếp tiếng khác, mãi vẫn chưa kết thúc.

Anh ta đang ngồi trên sô pha vải màu vàng nhạt trong phòng khách, trên bàn trà trước mặt đặt mấy bao thuốc lá trống không, gạt tàn thuốc bên cạnh thì đã tràn đầy.

Hút xong điếu thuốc cuối cùng, Chu Thần Diệp dùng sức dập tàn thuốc.

Cảm giác da thịt bị bỏng rát đau đớn khiến ý thức mơ hồ của anh ta tỉnh táo hơn một chút, anh ta hoảng hốt ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy một mảng đen kịt ngoài cửa sổ.

Chu Thần Diệp không thể nói được cảm giác giác của mình lúc này là gì, đau không? Hình như không.



Vậy là, tức giận?

Hình như cũng không phải.

Anh ta chỉ cảm thấy như có một hơi thở dồn nén trong lồng ngực, khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung cảm xúc không thể trút ra ngoài này, ngột ngạt đến mức sắp nổ tung.

Người đàn ông nhặt bật lửa trên bàn trà lên cầm trong tay thưởng thức, nếp nhăn trên ấn đường càng sâu, khuôn mặt phủ một lớp băng lạnh lùng.

Lúc Kiều Uyển Uyển đẩy cửa phòng ngủ ra, cô ta phát hiện trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.

Hơn nữa trong không khí còn nồng nặc mùi nicotine rất gay mũi.

Cô ta nhíu mày cất bước đi về phía sô pha, nhìn thấy Chu Thần Diệp đang ngồi trên sô pha đưa lưng về phía mình, vạt áo sơ mi trắng nhét vào thắt lưng quần, tôn lên vòng eo gầy gò của anh ta.

Tỷ lệ cơ thể của người đàn ông này cực kỳ hoàn hảo, vai rộng eo hẹp, vòng eo gầy gò nhưng có lực, dù đang ở trong không gian tối tăm vẫn nổi bật cảm giác mạnh mẽ và gợi cảm.

Trên tay anh ta cầm một chiếc bật lửa bạch kim, nhưng trong hộp thuốc lá đã không còn điếu nào.


Kiều Uyển Uyển càng đi sang bên này càng nghe thấy tiếng tim đập kích động của mình.

Hai người họ đã ở bên nhau được nửa tháng.



Trong khoảng thời gian này, người đàn ông vốn rất khiêm tốn này thỉnh thoảng lại xuất hiện trên bản tin đào hoa, trên tin tức nói anh ta thay phụ nữ như thay áo, không có người phụ nữ nào có thể ở bên cạnh anh ta quá một tuần.

Cô ta là người duy nhất có thời gian dài, nhưng cũng chỉ mới nửa tháng mà thôi.

Kiều Uyển Uyển đi tới trước mặt anh ta, bất an xoa xoa tay.

“Anh Chu…” Cô ta đi tới sô pha, ngồi xuống bên cạnh anh ta: “Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”

Chu Thần Diệp nghe thấy giọng nói của cô ta thì ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn. Ánh mắt anh ta sâu đến mức khiến người ta không thể nhìn thấu cảm xúc hay đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Kiều Uyển Uyển bị ánh mắt của anh ta làm hoảng sợ, vô thức xoắn chặt ngón tay: “Anh….tâm trạng không được tốt sao?”

Nói xong, cô ta nhìn thấy Chu Thần Diệp lấy một tấm thẻ vàng trong túi áo khoác ra, sau đó đặt thẻ lên bàn trà, đẩy tới trước mặt cô ta.

Đôi mắt Kiều Uyển Uyển thoáng run rẩy.

Lúc trước khi anh ta tìm tới cô ta đã nói rõ ràng, huống chi trong giao dịch của nam nữ trưởng thành, hành động này đại biểu cho ý tứ rất rõ ràng.

Cô ta không đưa tay ra nhận mà hít sâu một hơi, buộc bản thân phải mỉm cười: “Anh Chu, tháng này anh cho em đủ tiền rồi…”

“Đây không phải phí bao dưỡng.” Giọng Chu Thần Diệp lạnh lùng nói: “Đây là tiền tôi bồi thường cho em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK