Mục lục
Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Nam Tô lắc đầu: “Không phải uy hiếp, tôi chỉ đang giải thích với anh thôi.”

Đáng tiếc là có giải thích với anh ta thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, chỉ lãng phí thời gian.

Chu Thần Diệp rời khỏi ngực cô, duỗi thẳng thắt lưng, đôi môi mỏng áp vào tai cô.

Anh ta thì thầm vào tai cô từng chữ một, vừa nhẹ nhàng lại vừa lạnh lùng: “Tô Tô, em từ bỏ ý định này đi, con người tôi ghét nhất là bị uy hiếp. Hôm nay… em cũng sẽ không còn nguyên vẹn bước ra khỏi đây đâu.”

Hai mắt Nguyễn Nam Tô đỏ lên, tức giận đến đánh mất lý trí, không chút nghĩ ngợi vung tay về phía anh ta.

“Bốp” một tiếng, một cái tát giáng thẳng vào mặt Chu Thần Diệp.

Anh ta bị đánh đến nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn tú hiện lên năm dấu tay rõ ràng, thế nhưng vẻ mặt lại càng hung hãn.

Nguyễn Nam Tô làm như không thấy, giãy dụa đứng dậy muốn đi mở cửa.

Chu Thần Diệp sờ lên phần mặt vừa bị cô tát, dùng đầu lưỡi liếm qua hàm răng, giọng nói âm u như đến từ địa ngục: “Nguyễn Nam Tô, xem ra tôi nể mặt em quá rồi.”

Trên đời này, trừ cô ra thì chưa từng có ai đánh anh ta như vậy.

Anh ta kéo cơ thể cô lại rồi ép chặt cô lên vách tường với một sức lực rất mạnh.



Nguyễn Nam Tô mạnh mẽ phản kháng, nhưng thực lực không bằng anh ta, trong lúc giằng co còn mất trọng tâm, ngã rạp xuống đất.

Tất cả sự kiên nhẫn của Chu Thần Diệp đã biến mất sạch sẽ theo cái tát của cô, anh ta ngồi xổm xuống, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm người phụ nữ dưới chân mình: “Tô Tô, từ trước đến nay tôi vốn đã không có nhiều kiên nhẫn, bây giờ cũng hết sạch không còn một chút nào.”

Nguyễn Nam Tô nhận ra ý cảnh cáo trong lời nói của anh ta, cơ thể cuộn tròn run rẩy không ngừng.

Cô sợ hãi nhưng cũng cảm thấy buồn cười, biết thủ đoạn của Chu Thần Diệp luôn nham hiểm, nhưng không ngờ anh ta lại có thể xấu xa đến mức đánh mất cả giới hạn.

“Chu Thần Diệp, anh ức hiếp một người phụ nữ như thế thì có gì vẻ vang?”

“Không vẻ vang gì cả.” Nụ cười giả dối của người đàn ông nhạt nhẽo vô vị, “Nhưng có thể đạt được mục đích.”

Và anh ta vốn là một người sẵn sàng làm mọi việc để đạt được mục đích.

Chu Thần Diệp dùng một tay giữ lấy bả vai cô, hơi dùng sức cởi áo khoác của cô ra.

Đầu óc Nguyễn Nam Tô căng thẳng đến mức trống rỗng, đang còn khổ sở nghĩ cách đối phó thì bên ngoài đột nhiên vang tiếng đập cửa nặng nề.

Cô nghểnh cổ lên, thoáng chốc đã lấy lại tự tin: “Chu Thần Diệp, có nghe thấy không? Tưởng Chính Trì tới rồi.”

Sắc mặt của người đàn ông cực kỳ khó coi, biểu cảm cũng dần dần cứng đờ.

“Bụp bụp bụp ——”



Tiếng đập cửa liên tục vang lên, sức lực càng lúc càng mạnh, cho thấy sự tức giận và lo lắng của người ngoài cửa.

Tưởng Chính Trì xem như để lại cho anh ta một chút thể diện cuối cùng, không trực tiếp phá cửa xông vào: “Mở cửa ra!”

Chu Thần Diệp thờ ơ ngồi xổm trên mặt đất, tựa như không hề nghe thấy anh gọi.

“Tôi bảo cậu mở cửa ra, con mẹ nó cậu bị điếc đúng không?”

Anh hiếm khi chửi tục, giọng nói lạnh lùng đến thấu xương.

Câu nói thứ hai vừa dứt, chút kiên nhẫn còn sót lại của Tưởng Chính Trì cuối cùng cũng cạn kiệt, anh nhấc chân đạp mạnh vào cánh cửa.

Cũng may là cánh cửa này rất chắc, không thể dùng vài cú đá là có thể phá vỡ, nhưng vẫn gây ra tiếng động rất lớn.

Nguyễn Nam Tô bám vào tường chậm rãi đứng dậy, không để ý đến người đàn ông trước mặt, từ từ đi tới mở cửa.

Chu Thần Diệp không ngăn cản cô. Dù sao có ngăn cản hay không thì Tưởng Chính Trì cũng đã tới, anh ta không có cơ hội làm gì nữa.

Sau khi cửa được mở ra, Nguyễn Nam Tô lập tức nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, đúng là khuôn mặt trong tưởng tượng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK