“Nha đầu, không có việc gì, con cứ yên tâm sống ở đây. Sau này, cứ gọi ta là cha, bây giờ ta đi tìm nương của con trở về.”
Tất nhiên, hắn cần phải nói với thê tử về chuyện lớn như thêm miệng ăn trong nhà này một tiếng. Chẳng qua, lần này mình lại dẫn người về trước, có lẽ sẽ bị ăn chửi một trận, cần phải nghĩ xem nên nói như thế nào mới được.
Cáp Nhật Hồ cưỡi lên ngựa của mình rời đi, chỉ để lại ba đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ.
Lão nhị Triều Lạc cũng là bé gái, con bé không nghĩ nhiều như vậy, còn rất vui mừng vì mình có thêm một cô em gái, sau đó lôi kéo Bảo Âm ríu rít hỏi chuyện.
“Muội muội, muội mấy tuổi rồi?”
“Muội muội, trên đường mọi người chạy nạn đều ăn thứ gì thế?”
“Muội muội…”
Trước đó, hai huynh muội đã nghe nói bộ tộc muốn nhận nuôi những bé gái mồ côi tới từ phía Nam. Nhưng họ chưa từng nghĩ tới nhà mình cũng sẽ nhận một người. Dù sao, ban đầu chính cha đã nói rằng, những gia đình nhận nuôi đều là trong nhà không con cái hoặc chỉ có một đứa mới được.
Nhưng người đã tới đây rồi, dĩ nhiên họ phải hỏi han tìm hiểu tiểu muội muội một chút.
Lần đầu tiên, Bảo Âm gặp một ‘tỷ tỷ’ nhiệt tình như vậy, khiến da đầu nàng tê dại. May là, Cáp Nhật Hồ trở về nhanh, cứu nàng ra.
Cáp Nhật Hồ trở về cùng thê tử, hai người xuống lưng ngựa, còn xách theo một thùng quần áo ướt nhẹp. Rất rõ ràng, hắn vừa mới tới bên sông đón thê tử.
Trong tưởng tượng của Bảo Âm, có lẽ thê tử của Cáp Nhật Hồ là một nữ nhân mặt mày anh khí hoặc hơi hung dữ một chút. Không nghĩ tới lại hoàn toàn trái ngược, thê tử của hắn có khuôn mặt hòa nhã, giọng nói vô cùng dịu dàng. Ánh mắt thương tiếc càng không hề giả tạo khi lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Âm.
“Bảo Âm, tới đây...”
Trác Na vẫy tay với nàng.
Trác Lạc thấy Bảo Âm ngây ngốc không phản ứng, vội vàng đẩy nàng lên trước mấy bước.
“Nương gọi muội kìa...”
Bảo Âm nuốt một ngụm nước miệng, chậm rãi bước tới.
Trong mắt đứa trẻ nho nhỏ ngập tràn nỗi lo lắng, vừa nhìn đã khiến người ta thương xót.
Trác Na vừa nghĩ tới những lời trượng phu vừa nói với mình ban nãy thì đau lòng không thôi. Chẳng phải nói đứa bé sắp tám tuổi rồi ư? Sao còn chưa cao bằng con gái nàng ấy lúc năm tuổi. Tay và chân gầy tới mức ngay cả đùi cừu cũng thô hơn của con bé. Lại liếc nhìn mái tóc khô vàng cùng với cần cổ gầy yếu, như thể một cơn gió cũng có thể làm gãy nó.
“Đứa bé ngoan, con phải chịu khổ rồi. Sau này đây chính là nhà con, cha nương sẽ yêu thương con.”
Bảo Âm vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ôm lấy. Nghe thấy câu này, bỗng chốc nàng cảm thấy nghẹn ngào.
Cứ trực tiếp như vậy ư?
Nàng còn tưởng rằng mình sẽ bị ghét bỏ, trở thành quá bóng cao su bị đá tới đá lui cơ, nói thật trong lòng cũng sợ hãi. Dù sao, bây giờ nàng còn quá nhỏ, cơ thể lại yếu, nếu muốn tự lực cánh sinh thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Trác Na thấy Bảo Âm im lặng, còn tưởng rằng nàng không đồng ý, vội vàng khẽ dỗ dành: “Nếu như con không muốn gọi cha nương thì cũng không sao cả. Chúng ta cứ chung sống với nhau trước đã, chờ ngày nào đó con bằng lòng lại gọi.”
“Đúng, đúng, đúng, cứ ở lại trước đã, chờ con bằng lòng lại gọi.”
Cáp Nhật Hồ cười ngượng ngùng, xách thùng gỗ đựng quần áo đi phơi. Hắn còn chưa đi được hai bước thì đã nghe thấy phía sau vang lên một câu nói nhỏ như muỗi.
“Con bằng lòng!”
Bảo Âm không phải tiểu hài tử, tâm hồn nàng là một người trưởng thành đã hai mươi sáu tuổi. Nàng đã lăn lộn trong xã hội đi làm ở công ty mấy năm, cũng gặp đủ mọi loại người. Vì vậy, nàng nhìn ra hai vợ chồng Cáp Nhật Hồ thật lòng muốn nhận nuôi mình.