• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn cô bé chính là một tiểu hài tử hàng thật thứ thiệt, đột nhiên đến một nơi lạ lẫm, sống cùng cha nương xa lạ, rất có thể vẫn còn chưa quen với đồ ăn thức uống ở nơi này nữa.

Nghĩ lại cảm thấy thật đáng thương.

Vả lại khi cô bé và Tháp Na tới tìm nàng, họ lo lắng rằng họ sẽ không thể cưỡi được ngựa, có chút hoảng hốt, nếu như có bạn bè thân thiết ở bên cạnh thì có lẽ tâm lý sẽ trở nên tốt hơn đôi chút.

Nghĩ tới đây, Bảo Âm bèn giục tỷ tỷ tăng tốc.

“A Âm, muội nhìn xem kia có phải là Hải Lạp, bạn của muội không?”

Nghe thấy tên Hải Lạp, Bảo Âm nhìn sang phương hướng mà tỷ tỷ đang chỉ. Cô bé con tội nghiệp trong tưởng tượng của nàng giờ phút này đang ngồi trên lưng ngựa, cất tiếng cười to, trông có vẻ rất thích thú.

Được rồi, là nàng đã suy nghĩ quá nhiều.

Thoạt nhìn Hải Lạp thích ứng không tệ với nơi này.

"Tỷ, người dẫn ngựa cho Hải Lạp là Xa Căn thúc thúc sao?”

“Ừm là thúc ấy! Chúng ta đi qua đó!”

Triều Lạc vừa nhìn thấy con ngựa thật hưng phấn, lôi kéo muội muội cùng chạy tới.

Hải Lạp ngồi cao, liếc mắt đã thấy được hai tỷ muội.

“Cha! Bảo Âm họ tới, đợi lát nữa con mới học tiếp có được không?”

Xa Căn nhìn lại, đầu hơi to ra.

Hắn biết Bảo Âm, là cô bé Cáp Nhật Hồ mới nhận nuôi, nhưng sao Triều Lạc cũng tới. Con bé kia là khó dây dưa nhất, mỗi lần tới đều quấn lấy hắn học cưỡi ngựa, rõ ràng đã nói với con bé là tuổi nhỏ xương cốt yếu mềm, vẫn chưa tới lúc học, con bé kia hết lần này đến lần khác không nghe là không nghe, đánh cũng đánh không được, đành mắng nó nghịch ngợm, thật sự là làm cho người ta khó xử.

“Xa Căn thúc thúc! Con lại tới rồi! Đây là Bảo Âm muội muội của con!”

Xa Căn vẫn rất thân thiện đối với bé con đến từ phương nam này, sợ tiếng nói chuyện của mình lớn hù dọa người, trực tiếp nhỏ giọng mấy lần.

“Bảo Âm là bạn tốt của Hải Lạp nhà chúng ta đúng không, vừa lúc Hải Lạp nghỉ ngơi, để con bé đi chơi cùng với các con đi.”

Xa Căn ôm con gái từ trên lưng ngựa xuống, trông cậy con gái có thể dẫn người đi, kết quả người thì mang đi được, nhưng chỉ đem Bảo Âm đi, Triều Lạc khó chơi vẫn ở lại.

Hải Lạp dẫn Bảo Âm ngồi xuống tại một chỗ trên sườn núi nhỏ, cách đó không xa lắm, còn nghe được tiếng cha cô bé dạy dỗ người ta.

“A Âm, nhà Triều Lạc có đối xử tốt với ngươi không?”

“Đương nhiên là tốt rồi, cha nương xem ta như con gái ruột, ca ca tỷ tỷ càng không phải nói, ngươi cũng thấy đó, tỷ tỷ đi đâu cũng dẫn ta theo. Bọn họ đều rất thương ta.”

“Vậy là tốt rồi.”

Giọng nói của Hải Lạp thay đổi, nói đến Tháp Na.

“Hôm qua ta với Tháp Na đi đến nhà tỷ ấy, cha nương Tháp Na đối xử với tỷ ấy cũng rất tốt, chỉ là ta thấy thân thể cha tỷ ấy không tốt lắm, việc trong nhà đều do nương tỷ ấy làm.”

“Hả? Thân thể không tốt? Là bị bệnh à?”

Bảo Âm chỉ nghe nói mẹ Tháp Na tên gọi Mã Tây, là một người rất tốt, còn chuyện khác thì chưa nghe nói qua.

“Không biết là bệnh gì, nương ta nói Tô Hòa thúc thúc đã như vậy rất nhiều năm, cũng bởi vì lý do thân thể nên mới nhận con nuôi.”

Hải Lạp giống như đem tất cả tin tức mà mình thu thập được trong hai ngày này giảng giải hết cho Bảo Âm, ban đầu còn tràn đầy tinh thần, sau đó càng nói cảm xúc càng sa sút.

“A Âm, ngươi nhớ nhà không?”

Bảo Âm không nói gì.

“Ta nhớ cha nương…”

Giọng nói của Hải Lạp hơi nghẹn ngào, mắt cũng đỏ lên.

Cũng khó trách, cô bé không giống với Bảo Âm. Thân thể nguyên chủ của Bảo Âm là sau khi cha nương chết được cứu đến Từ Ấu đường, còn Hải Lạp là bị cha nương ném đến Từ Ấu đường. Nói không chừng cha nương của cô bé vẫn còn sống.

Bảo Âm không có ký ức của nguyên chủ, cha nương nàng cũng đã qua đời nhiều năm, cảm xúc bi thương từ lâu đã quên hết, ngươi hỏi nàng có muốn về nhà hay không, đúng là nàng thật sự không muốn.

Từ khi tới nơi này, cả người nàng tựa như ngâm trong bình mật, cha nương cưng chiều, ca ca tỷ tỷ yêu thương, ngoại trừ ăn ở hơi đơn sơ, cái khác thật sự là không có gì không hoàn mỹ.

“Hải Lạp, bây giờ chúng ta đều tới thảo nguyên lớn rồi, cha nương của ngươi đối xử với ngươi cũng không tệ, như vậy thì sống yên ổn đi, đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa.”

Mấy tháng trước thật không phải dành cho người sống, nhớ lại thì có ích gì, chỉ tăng thêm bi thương mà thôi.

Bảo Âm tranh thủ thời gian dời chủ đề, nói chuyện nhà mình muốn mua dê.

“Nương ta nói muốn mua là con dê mẹ vừa sinh con non, còn có con dê nhỏ, đến lúc đó ngươi tới nhà ta chơi, ta dẫn ngươi đi xem.”

Hải Lạp vừa muốn gật đầu, đột nhiên từ nơi cách đó không xa nghe được âm thanh kinh hoàng truyền đến. Hai người đứng dậy xem xét, mấy người vây lại một chỗ, lại không nhìn thấy Triều Lạc.

Bảo Âm cảm thấy hoảng hốt, vội vã chạy tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK