• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái chưa biết đều khiến người ta khiếp sợ, huống chi bọn chúng chỉ là một đám hài tử.

Giang Ngọc Tần xoa mái tóc cháy nắng của Tiều Hoa nói: “Vào được Xích thành mới là con đường sống của các ngươi, nhớ tới những ngày đói khát trước kia, chẳng lẽ các ngươi lại muốn sống những ngày tháng đó? Quan gia đã nguyện ý quản lý các ngươi, nhất định sẽ tìm cho mấy đứa những gia đình tốt, có phụ mẫu mới yêu thương so với cuộc sống hiện tại tốt hơn rất nhiều. Nhưng cũng thể thể nói trước được gì, đợi đến chiều vào được thành rồi mới biết được bọn họ có cần các ngươi hay không?"

Nhân gia nhận nuôi cũng cần chọn mấy hài tử, mặc dù cách thành gần nhất không có hạn hán, nhưng cũng chịu không ít ảnh hưởng, thêm vào Đại An Quốc mới lập quốc cách đây không lâu, một số nơi vẫn còn đang tu sửa, bỗng nhiên tiếp nhận một đám hài tử, người ta cũng có ý kiến chứ.

Giang Ngọc Tần cũng không rõ là Xích Thành có thể nhận bao nhiêu hài tử, cũng không biết những hài tử còn lại trong xe của nàng sẽ đi về đâu, chỉ có thể ra sức an ủi bọn chúng, để bọn chúng đối với việc nhận nuôi không qua đỗi bài xích.

Bảo Âm ngồi trong góc không phát ra tiếng động, Quế Hoa dùng cùi chỏ chọc vào người cô và hỏi: "Ngươi không sợ sao à?"

"Sợ cái gì?"

"Đương nhiên là sợ chia ly rồi! Nếu mà bị nhận nuôi, sợ rằng sau này cả đời cũng không gặp được nhau."

Quế Hoa có chút phiền muộn, nàng ta không dễ dàng gì mới có lại được bạn đồng hành, không muốn bị phân ly.

Bảo Âm lắc lắc đầu nói: "Ta không sợ, đừng quá lo lắng, chọn không được chúng ta đâu."

Trong cái thời đại trọng nam khinh nữ, những nữ hài tử như bọn chúng sao có thể là lượt lựa chọn đầu tiên được cơ chứ, những gia đình nhận nuôi chắc chắc sẽ nhận mấy nam hài tử trước.

Có đến hàng trăm hài tử, còn lâu mới đến lượt bọn chúng được chọn, thế nào cũng phải thêm hai ba thành nữa mới đến lượt bọn họ.

Bảo Âm cũng không quá lo lắng, cô hiện tại chỉ muốn nhanh chóng vào thành để tìm chỗ nghỉ ngơi thật tốt, uống một chút nước sạch, không có gì là quá quan trọng nữa rồi.

Đi biết bao nhiêu ngày, trong thành chắc cũng có nước uống chứ nhỉ?

Đoàn người nhanh chóng tiến vào Xích Thành, Bảo Âm nhìn không thấy thủ lĩnh đâu, nhưng muốn dẫn đường hay gì đi chăng nữa thì cũng đều đã qua hết rồi, xe la trước mặt cũng đã tiến vào thành, những xe sau lưng cũng dần dần dịch chuyển vào trong.

Ngẩng mặt là tường thành cao vút, còn có hai chữ lạ lẫm ở đó.

Rõ ràng biết là Xích Thành, nhưng Bảo Âm lật tung trí nhớ cũng không tìm ra chữ nào tương tự, văn tự của quốc gia này rõ ràng muốn cô học lại từ đầu mà.

Quá khó rồi, thật sự quá khó thôi......

Cô không muốn mù chữ thì bắt buộc phải học lại từ đầu, hơn nữa trong thời kỳ cổ đại này một nữa hài tử bé nhỏ muốn học chữ có biết bao nhiêu khó khăn chứ, không cần nghĩ cũng biết rất khó khăn rồi. Nhất là khi cô chuẩn bị bị một gia đình lạ lẫm nhận nuôi, ai mà cho cô đi học cơ chứ.

Chặng đường phía trước một mặt mù mịt, lại thêm việc vừa đói vừa khát, Bảo Âm thực sự khó mà vực dậy được tinh thần. Đến khi Giang Ngọc Tần nhắc tới thùng nước sạch, cô mới có tinh thần trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK