Bảo Âm còn chưa kịp phản ứng lại thì Cáp Nhật Hồ đã bước mấy bước, đi đến cửa tiệm trước mặt. Hắn lấy ra đồng tiền đồng, đặt thẳng lên bàn rồi lớn tiếng nói: “Ông chủ, cho năm cái bánh bao chay!”
“Vâng! Khách quan, xin mời ngồi!”
Chủ tiệm đưa tay một cái, cất hết tiền vào trong túi rồi nhanh chóng gắp ra năm cái bánh bao nóng hổi đặt lên trên bàn.
Bảo Âm nhìn chăm chú, bánh bao không nhân này chính là màn thầu mà…
Chỉ có điều màu sắc không trắng như bánh bao thời hiện đại, không biết có bỏ thêm lương thực gì khác không mà có vẻ hơi vàng vàng.
“A Âm, con ngồi xuống ăn đi. Ăn xong, ta đưa con đi mua giày.”
Cáp Nhật Hồ đặt Bảo Âm lên ghế đẩu, nhét một cái bánh bao vào tay nàng rồi bản thân cũng cầm một cái lên bắt đầu gặm. Trên bàn có một chồng bát sứ và một ấm nước sôi để nguội, ăn bánh bao không nhân khô dễ bị nghẹn, ông chủ tiệm này cũng có tính người đấy.
Việc làm ăn buôn bán của cửa tiệm này cũng không tệ, người đi lại người đến, bảy tám cái bàn mà không thấy cái nào để trống bao giờ.
Xem ra tương lai của việc bán đồ ăn trong thành cũng khá tốt.
Bảo Âm vừa quan sat vừa ăn màn thầu mềm mại, cảm thấy hơi nhạt nhẽo.
Từ bé nàng đã quen ăn mấy món nặng mùi vị, ở nhà thích ngọt, ra ngoài lại thích cay, thật sự là chưa bao giờ ăn mấy món giống như bánh bao chay trên tay mình lúc này.
Không có vị ngọt, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt của lúa mì.
Nếu ở hiện đại, chắc nàng đã cắt cái bánh bao thành thành từng mảnh, lấy một ít bơ chiên giòn lên để cho mùi bơ ngấm vào trong, như thế mới ngon.
“A Âm, con không thích ăn à?”
“Dạ? À, không ạ, ăn ngon lắm!”
Bảo Âm nuốt nước miếng, ngoan ngoãn cắn một miếng màn thầu to.
Người từng nhịn đói không có tư cách ghét bỏ đồ ăn!
Hai cha con ăn xong điểm tâm thì lập tức đi đến hàng vải lớn nhất trong thành. Nói là tiệm buôn bán vải, nhưng thật ra bên trong còn bán rất nhiều đồ vật linh tinh.
Vừa vào đến nơi, Bảo Âm đã nhìn thấy rất nhiều da chất thành đống bên cạnh cửa, tường ở bên phía tay trái treo không ít quần áo may sẵn. Đi vào trong nữa thì thấy một đống vải dệt, gần như toàn là màu đậm, trước mặt bày đủ các đôi giày lớn nhỏ khác nhau.
Cả bầu không khí toát ra mùi da lông động vật, chỉ có một cảm giác, lộn xộn…
Cáp Nhật Hồ thì tập mãi cũng thành quen, hắn ngó một vòng rồi đột nhiên hưng phấn vẫy tay với người bên trong.
“Ba Nhã Nhĩ!”
“Cáp Nhật Hồ!”
Bỗng nhiên có một người chạy ra từ đống vải vóc. Người này tên là Ba Nhã Nhĩ, không có nét điển hình của nam nhân thảo nguyên, mày rậm mắt to giống như Cáp Nhật Hồ mà tướng mạo có vẻ thanh tú, vóc dáng cũng thấp hơn một chút. Rõ ràng là quan hệ của hai người không tồi, vừa thấy mặt đã bá vai bá cổ.
“Ây dô, ai đây? Trông đen thế.”
Cáp Nhật Hồ theo bản năng cúi xuống nhìn con gái, xong lại quay sang hung tợn trừng mắt lườm bạn tốt một cái.
“Đây là con gái út của ta!”
“Con gái út?”
Ba Nhã Nhĩ trợn tròn mắt nhìn Bảo Âm rồi lại quay sang nhìn Cáp Nhật Hồ, trong ánh mắt có điều gì khó nói.
“Huynh đệ, ngươi như vậy không được đâu…”
Hắn nhìn xung quanh, xác định không có tộc nhân nào của tộc Mạnh Hòa mới quay lại, nói nhỏ: “Trác Na tẩu tẩu đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi làm thế này không thấy có lỗi với nàng ấy hả? Còn Đại Cách với Triều Lạc nữa, ngươi không sợ bọn chúng không chấp nhận ngươi sao?”
Cáp Nhật Hồ: “…”
“Phụt!”
Bảo Âm không nhịn được mà nở nụ cười.