Hà Uyên đứng ở khoảng cách ngoài trăm mét nhìn Minh Thành và một người phụ nữ xa lạ nói chuyện rất vui vẻ, tức khắc hai mắt cô ta bừng bừng lên ngọn lửa giận dữ. Anh chưa từng cười với cô ta như vậy.
Cô ta bước về phía anh kiên quyết không chút do dự, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy nghi ngờ của Dương Ngọc Nhã, cô ta nhẹ giọng nói: “Minh Thành, anh có thể qua bên này nói chuyện một chút không?”
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói của Lê Minh Thành lạnh lùng, trong mắt có chút chán ghét.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện”
Hà Uyên kiềm chế cơn tức giận của mình, thái độ của anh đối với cô ta từ trước
đến giờ chỉ như vậy.
Lê Minh Thành cau mày, đứng dậy đi cùng cô ta đến cửa sau của sảnh tiệc, Hà Uyên xoay người, quay đầu lại nhìn.
Bỗng chốc Dương Ngọc Nhã cảm thấy sự căm hận sâu đậm trong mắt cô ta.
Khu vườn sau của khách sạn ít khi có người đặt chân đến, có vài cây phượng vĩ đan chéo nhau, trong vườn các loại hoa tươi đua nhau nở rộ, trong đêm tối, những đóa hoa nở rộ mê hoặc đến mê hồn, làn gió thổi vị vu, cành lá đung đưa xào xạc, hương hoa ngào ngạt vấn vương ở đầu mũi.
“Cô muốn nói cái gì?” Anh quay lưng về phía Hà Uyên, lạnh lùng nói.
“Người phụ nữ đó là ai?”
"Sẽ là người kết hôn với tôi.”
Lê Minh Thành không giấu giếm điều gì, anh quay người lại, nhấn mạnh thêm: “Bà Lê tương lai”
Ha...Hà Uyên cười khẩy: “Lê Minh Thành, anh điên rồi có phải không? Anh muốn kết hôn? Với người phụ nữ đó sao?”
“Làm sao? Không được sao?”
“Đương nhiên không được, người anh cưới chỉ có thể là em” Cô ta hét lên một
cách cuồng loạn.
“Hà Uyên cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Cô đừng tưởng rằng bố cô đã trung thành và tận tâm với nhà họ Lê 20 năm thì tôi sẽ dễ dàng khoan dung với cô, hôm nay tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng có suy nghĩ làm phiền tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô biến khỏi thành phố Đà Nẵng”
Lê Minh Thành thực sự tức giận, Hà Uyên sững sờ sau đó chỉ tay về phía sảnh tiệc.
“Em biết mình không thể trèo cao, nhưng cửa nhà họ Lê người phụ nữ đó có thể bước vào sao?”
Cô ta bước đến trước mặt anh: “Ông nội anh có chấp nhận không?”
“Tính cách ba anh nóng nảy không cho phép có một hạt cát, sẽ đồng ý sao?”
"Mẹ anh khó phục vụ lại yêu cầu cao có thể nhìn trúng không?”
“Em gái anh ngang ngược quá đáng có thể để cô ta sống dễ chịu không?”
Cha của Hà Uyên - Tổng Hải Sơn đã theo ông Lê hai mươi năm nên cô ta đương nhiên biết được tình hình nhà họ Lê rõ như lòng bàn tay.
“Những chuyện này cô không cần lo lắng. Cô quản lý tốt bản thân cô là được rồi.” Lê Minh Thành nhìn chằm chằm về phía cô ta: “Chuyện này nếu như không phải nể mặt ba cô, cô cho rằng cô vẫn có thể đứng ở đây khua tay múa chân với tôi sao?”
Nói xong, anh không hề ngoái đầu lại quay người bước ra khỏi khu vườn.
Dương Ngọc Nhã nhanh chóng núp mình trốn sau cột đá chạm trổ, cuộc đối thoại của hai người họ lọt vào tai cô không sót một chữ, vẻ mặt của cô kinh ngạc.
“Ôi mẹ ơi, đây là gia đình gì vậy?” Nghĩ lại những lời người phụ nữ kia vừa nói, cô vỗ ngực, xem ra cũng không tốt hơn gia đình đầy rẫy chiến tranh của cô, để tránh từ chỗ nước sôi lửa bỏng này nhảy sang chỗ nước sôi lửa bỏng khác, vẫn là trong ba mươi sáu kể - chạy là thượng sách...
Lê Minh Thành từ khu vườn trở lại sảnh tiệc, những người tham dự bữa tiệc đều đang rất vui vẻ nhưng Dương Ngọc Nhã đã không còn ở vị trí lúc đầu, anh do dự một lúc rồi xoay người rời khỏi khách sạn.
Anh lái xe về phía con đường cổ nhất định phải về nhà đuổi theo cô, quả nhiên ở nơi gặp mặt lần trước, anh nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cô, ở dưới ánh trăng lộ ra vẻ cô đơn và bướng bỉnh.
Anh xuống xe hét lớn về phía bóng người đó: “Dương Ngọc Nhã.”
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét, Dương Ngọc Nhã dừng chân lại, cô quay đầu lại đầy nghi ngờ, sau khi nhìn thấy đó là Lê Minh Thành, cô thở dài đi về phía anh.
“Nội dung cuộc trò chuyện vừa nãy của hai người tôi nghe thấy rồi”
“Và sau đó?” Lê Minh Thành gõ nhẹ ngón tay lên thân xe.
“Tôi cảm thấy đó là yêu cầu vô lí, anh có muốn suy nghĩ lại lần nữa không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì..” Cô dừng lại một chút: “Gia đình của anh như vậy, tôi có thể sẽ căng thẳng hơn”