Bởi vì là cuối tuần, nên sau khi Dương Ngọc Nhã rời khỏi biệt thự của Lê Minh Thành thì vẫn trốn trong phòng ngủ của mình. Tối hôm qua ở nơi xa lạ, gần như cả đêm qua cô không ngủ.
Cốc cốc, cửa phòng ngủ bị gõ ầm trời, cô không muốn nhưng vẫn phải mở mắt, cô bước đi về phía cửa.
"Đồ chết tiệt, con làm gì thế hả? Bên ngoài có rất nhiều phóng viên muốn phỏng vấn con!" Trần Thu Liên hoảng hốt dùng ngón tay chọt trán cô.
Phỏng vấn cô?
Cô cố sức lắc đầu, muốn làm cho mình tỉnh táo lại: "Nói đùa gì đó? Con không phải người nổi tiếng"
Cô xoay người muốn đóng cửa phòng lại, Trần Thu Liên đã đưa tay cản lại: "Lừa con làm gì, chẳng phải con đi ra ngoài xem là sẽ biết sao!"
Dương Ngọc Nhã không tin, nhìn chằm chằm vào mẹ. Biểu cảm của bà ta vô cùng nghiêm túc, chắc là đang nói sự thật?
Rầm rầm...
Một loạt tiếng gõ cửa vang dội làm cô giật mình. Cô đi đến cửa sổ nhìn ra, má ơi, đám người đen nghịt bên ngoài, từng người giơ máy ảnh lên, bọn họ thật sự là phóng
viên!
"Sao bọn họ muốn phỏng vấn con?" Trong lúc bối rối hoảng loạn, cô mơ hồ mà hỏi lại mẹ.
3
.
"Sao mẹ biết được? Chuyện của con, con lại hỏi mẹ?" Trần Thu Liên lập tức nhảy dựng lên, trực giác nói cho bà biết, con gái sao chổi của bà đã gây họa gì rồi...
Hít sâu một hơi, Tĩnh Nhã vội vàng chỉnh sửa lại tóc tại rối bời, cô vọt tới cạnh cửa sổ, lập tức ánh đèn flash tranh nhau chụp cô.
"Xin hỏi có phải mọi người tìm nhầm người rồi không?" Theo bản năng, cô đưa tay ngăn lại tia sáng mạnh mẽ kia, lo lắng mà hỏi.
"Cô là cô Dương Ngọc Nhã đúng không?" Một phóng viên cách cô gần nhất mong chờ cô trả lời.
Cô gật đầu, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ, xem ra những người này thật sự vì cô mà đến, nhưng cô đã làm gì chứ?"
"Nghe nói cô sắp kết hôn với ngài Lê Minh Thành của tập đoàn Lê thị, tin tức này là thật ạ?"
Một phóng viên khác đặt câu hỏi làm cô tỉnh táo lại, thì ra những người này không phải vì cô mà đến. Mà là vì Lê Minh Thành nên tới tìm cô, xem ra hôm nay anh đã thật sự tuyên bố chuyện kết hôn.
"Đúng thế" Cô bình tĩnh thừa nhận.
Đứng sau lưng cô, Trần Thu Liên hoảng sợ vịn vai cô, kinh ngạc hỏi: "Con... Con muốn kết hôn... Lê thị?"
Bởi vì có quá nhiều cảm xúc, nên bà ta thật sự không thể nói rõ ràng rành mạch
được.
Tĩnh Nhã xoay người, không trả lời câu hỏi của mẹ. Không phải vì cô không tôn trọng, mà vì bà ta chưa hề tin tưởng cô.
"Ngài Diệp nói cô đã mang thai đứa bé của nhà họ Lê, điều này là thật sao?"
Như tiếng sấm từ trên trời đánh xuống, tin tức này đủ làm cho Dương Ngọc Nhã trợn mắt hốc mồm. Cho dù vừa rồi đối mặt với rất nhiều camera thì cô cũng có thể cố gắng bình tĩnh lại, nhưng câu hỏi đột ngột thốt ra này làm cô cảm thấy lúng túng.
Trong lòng ngổn ngang, nếu cô thừa nhận, người khác sẽ mắng sau lưng nói cô không biết xấu hổ. Nhưng nếu không thừa nhận, thì tất cả mũi nhọn sẽ chỉ về phía Lê Minh Thành, tình hình hỗn loạn làm cô không biết phải làm thế nào...
Đang lúc bối rối, cô chợt nhớ đến lời Lê Minh Thành căn dặn đêm qua, mặc kệ nhìn thấy hay nghe thấy điều thì cũng không được phản bác, phải thừa nhận hết.
Anh dặn dò như thế là vì anh có kế hoạch gì sao? Nhưng nếu có kế hoạch sao lại không bàn bạc với cô?
Cho dù trong lòng cảm thấy tức giận, trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô vẫn lựa chọn phối hợp với anh"
"... Là thật"