Dương Ngọc Nhã nhìn chằm chằm anh trầm ngâm, cô vẫn luôn cảm thấy, anh hẳn là một người đàn ông quen thói xấu lâu nay.
Một người hút thuốc phì phèo, người còn lại quan sát lặng lẽ, khi hút xong một điếu, Lê Minh Thành phá vỡ sự im lặng: “Nhìn đủ chưa? Đừng hoài nghi lời tôi nói, tôi không bao giờ nói dối phụ nữ”
Cô vội vàng cúi đầu xuống, lắc tay lúng túng: “Vậy tôi về nhà trước, tạm biệt”
“Đợi một chút” Lê Minh Thành nắm lấy cánh tay cô: “Tôi vẫn chưa nói xong, tạm biệt cái gì?”
“Không phải đã nói xong rồi sao?” Cô quay đầu lại đầy nghi ngờ.
“Tôi đã đưa ra lời giải thích tương ứng với những rắc rối của cô, nhưng cô vẫn không có thái độ gì, có phải vẫn tiếp tục với đề nghị trước đó hay không?”
“Tôi không nuốt lời ý chính là tiếp tục.”
Lê Minh Thành cười nói: “Được, ba ngày sau tôi sẽ thông báo công khai chuyện kết hôn, sau đó quyết định ngày lành tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Được.” Dương Ngọc Nhã gật đầu, trong lòng thoáng một nỗi buồn man mác, xem ra cả cuộc đời này của cô đã được định trước là sẽ không hạnh phúc, kết hôn không có tình yêu giống như sương mù buổi sáng, cho dù bạn có cố gắng như thế nào cũng không bao giờ nhìn rõ phía trước...
Mọi thứ đều có những thứ nó cần, ngay cả khi nó có thể tồn tại trong 50 năm, xét cho cùng thì đó cũng chỉ là một thỏa thuận.
“Cô nói với gia đình chưa?” Lê Minh Thành nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ màng của cô, nhẹ giọng dò hỏi.
“Nói hay không thì cũng vậy” Cô cười chế giễu chính mình: “Dù sao cũng không ai tin”
Anh mặc dù không biết gia đình cô rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô để chạy trốn
khỏi nơi đó đã tình nguyện từ bỏ tình yêu đủ thấy cô thực sự tuyệt vọng đến tột cùng.
Không rõ lý do gì, anh sinh ra sự thương hại với cô: “Sau này, tôi sẽ cố gắng hết sức chăm sóc tốt cho cô, cũng cố gắng thỏa mãn mọi thứ cô muốn, ngoại trừ..”
“Được rồi” Cô nhanh chóng ngắt lời anh: “Ngoại trừ tình yêu, tôi biết rồi vì vậy không cần phải nhắc lại”
Thật sự không tâm lý gì, dù cô không phải là hiếm nhưng cũng không cần lúc nào cũng nhắc về nó làm tổn thương lòng tự trọng của cô rất nhiều.
“Tôi không phải là có ý đó, tôi chỉ là.."
Ngay khi Lê Minh Thành muốn giải thích, Dương Ngọc Nhã đã hét lên: “Oa, thời gian đếm ngược bắt đầu, tôi lại không muốn về nhà nữa, đêm nay tôi muốn ngủ ngoài đường phố”
Không đợi anh phản ứng lại thì cô đã lao vào trong bóng tối, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, cô chạy lại với hơi thở hồng hộc nói: “Nếu như 11 giờ không quay về, mẹ tôi sẽ khoá cửa, hiểu chưa?”
Lê Minh Thành gật đầu cứng nhắc, đưa mắt nhìn theo con hẻm mà cô đi dần dần chìm trong bóng tối cho đến khi ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy nữa.
Ban đêm lại trở nên tĩnh mịch, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng kêu quen thuộc nhưng cũng có âm thanh khiến người ta cảm thấy thế lương.
Lê Minh Thành tắm rửa xong, trên eo buộc chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm vào ánh đèn rực rỡ của cả thành phố.
Anh thích đêm tối như vậy, có thể tránh xa ồn ào náo động của ban ngày, càng thích ở trong đêm khuya nhìn xuống những thứ có thể nhìn thấy và không nhìn thấy, công việc kinh doanh càng ngày càng lớn, trái tim lại càng ngày càng cô đơn lạnh lẽo.
Ting ting. Điện thoại trên giường truyền đến nhắc nhở tin nhắn, anh bước tới thuận tiện mở lên xem, một nụ cười bất ngờ và khó chịu hiện lên ở khóe môi.
“Anh Lê Minh Thành, thực ra anh không cần đồng cảm với tôi, bởi vì tôi không cần”
“Tại sao?” Anh nhanh chóng trả lời lại, người phụ nữ này luôn nói những điều khiến anh tò mò giống như bây giờ.
“Tôi muốn thoát khỏi nhà của tôi không phải vì tôi không vui mà là vì tôi hi vọng bản thân có thể sống hạnh phúc hơn”