"Xin lỗi..." Anh thành khẩn xin lỗi.
Vũ Minh Anh đứng lặng một bên đã sớm gấp đến khó kìm nổi, bởi vì một câu xin lỗi của Lê Minh Thành, Dương Ngọc Nhã im lặng, vì vậy cô có cơ hội nói xen vào.
"Có thể phiền hai người nói cho tôi biết, hai người có biết nhau không?"
"Minh Anh, đỡ mình dậy." Dương Ngọc Nhã chuyển chủ đề, cô chắc chắn sẽ kể cho Vũ Minh Anh, người đàn ông này chính là người đã cướp mất lần đầu của cô, chỉ là không muốn làm trò trước mặt anh.
Vất vả nâng cô dậy, Lê Minh Thành đưa tay muốn hỗ trợ, bị cô né tránh.
"Cô chờ tôi một chút, tôi viết số điện thoại cho cô" Lê Minh Thành trở vào xe tìm
giấy bút.
Đợi anh vừa đi, Vũ Minh Anh lập tức mừng rỡ thét: "Ngọc Nhã, cậu gặp vận đào hoa rồi, anh ta còn muốn để lại số điện thoại cho cậu..."
"Bị người ta dùng xe đụng cũng gọi là gặp vận đào hoa hả? Vận đào hoa như vậy cậu cũng có thể lấy dùng được hả"
Vũ Minh Anh lắc đầu, cảm khái vô hạn nói: "Tình yêu là một tai nạn, không phải ta muốn đụng là có thể đụng được."
"Cậu xem phim Hàn nhiều quá rồi." Cô tức giận trừng mắt liếc bạn thân.
Vừa dứt lời, Lê Minh Thành đã đi tới, anh đưa một tờ giấy có một viết dãy số cho Dương Ngọc Nhã, nhẹ giọng nói: "Chuyện kia, cô có thể liên lạc với tôi."
Giống như bị sỉ nhục, cô hung hăng vo tờ giấy trắng trong tay thành một cục, sau đó dùng sức ném ra xa.
Lê Minh Thành đối mặt với động tác tức giận của cô, cũng không nói gì, xoay người ngồi lại trong xe, dứt khoát rời đi...
"Cậu điên à?" Vũ Minh Anh rốt cuộc kịp phản ứng từ trong khiếp sợ: "Anh đẹp trai cao to nhà giàu trăm năm khó gặp, thế mà cậu ném đi như vậy?!"
Dương Ngọc Nhã không thèm trả lời, mà tập tễnh đi về phía trước.
"Mình nói cậu có nghe không?"
"Cậu đã 28 tuổi rồi, cơ hội như thế đợi mười năm nữa cũng chưa chắc có đâu!"
"Rốt cuộc mình đã biết tại sao cậu không gả đi được rồi, với thái độ này của cậu, đừng nói anh đẹp trai cao to nhà giàu, ngay cả lùn và xấu cũng bực mà chạy mất người..."
Vũ Minh Anh lải nhải, hoàn toàn không chú ý sắc mặt càng ngày càng khó coi của cô --
"Cậu nói đủ chưa?"
"Chưa, có nói thêm một trăm lần cũng không đủ!"
"Nếu mình nói anh ta chính là gã đã cưỡng ép mình, cậu còn có thể có mấy suy nghĩ buồn cười như tình yêu là một tai nạn vậy nữa không?"
Giống với dự liệu, Vũ Minh Anh nghẹn họng không trả lời được, vừa nghĩ tới người
đàn ông ấm áp nho nhã kia, cô không tài nào tưởng tượng được anh là một kẻ lưu
manh!
"Tớ về nhà đây, bye bye" Dương Ngọc Nha phất phất tay, chân đạp trên ánh đèn đường loang lổ, bước đi không bình thường.
Đi thật xa mới quay đầu lại, Vũ Minh Anh vẫn đang đứng ngơ ngác tại chỗ, xem ra, bề ngoài của một người thật sự có thể không liên quan đến hành vi người đó.
Bạn thân của cô, mấy tiếng trước còn lòng đầy căm phẫn với việc cô bị cưỡng bức, mấy tiếng sau, đã bị bề ngoài của anh đẹp trai cao to giàu có dối gạt không phân rõ lập trường nữa rồi.
Màn đêm luôn thần bí, không ai biết một giây trước sẽ xảy ra chuyện gì, một giây sau sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Ví dụ như hiện tại, Dương Ngọc Nhã cũng đang bước trên con đường chắc chắn phải đi để về nhà, lại một lần nữa gặp người đàn ông kia.
Mặc dù anh ta dựa vào bên cạnh xe, thậm chí cả chiếc xe đều hòa trong bóng
đệm, cô vẫn có thể nương theo ánh trăng, thấy rõ mặt của anh.
Có lẽ bạn sẽ quên người từng giúp đỡ bạn, nhưng chắc chắn bạn sẽ không quên, khuôn mặt xa lạ vô tình chiếm hữu bạn.
Ban đầu cố định mặc kệ đi vòng qua anh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn đi về hướng ô tô.
"Anh muốn thế nào?"
Lê Minh Thành ngẩng đầu, bóp tắt nửa điếu thuốc lóe ánh sáng mỏng manh trong tay, trịnh trọng nói: "Chúng ta nói chuyện đi..".
Chúng ta? Dương Ngọc Nhã cười trào phúng, nghe như là bạn bè hoặc người yêu quen biết rất lâu rồi, nhưng thực tế, cô và người đàn ông này chỉ có một loại quan hệ, chính là quan hệ hành hung và bị hành hung.