“Sao thế?” Hoàng hậu ngừng lại, không định ăn cái bánh nữa.
Di Nguyệt vờ chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
Nàng xin phép hoàng hậu rồi cầm lấy một cái bánh, bẻ làm đôi, đưa lên mũi ngửi một chút.
Nàng thử lại vài lần nữa rồi nói: “Mẫu hậu… bánh này ở đâu thế ạ?”
“Hả? À… vài ngày trước ngự thiện phòng đưa tới, mẫu hậu cảm thấy khá thích.
Sao thế? Có vấn đề gì sao?” Lý hoàng hậu có chút lo lắng.
“Mẫu hậu… nữ nhi mạn phép thử một chút nhé? Chỉ một chút thôi” Di Nguyệt ngước đôi mắt long lanh nhìn mẫu thân nhà mình.
Lý hoàng hậu nghĩ nàng muốn nghịch, tuy không thật sự nghi ngờ điều gì nhưng người vẫn muốn chiều nàng.
Di Nguyệt gọi một nha hoàn khác lên chuẩn bị cho nàng một chung rượu.
“Nguyệt nhi, con cần rượu làm gì thế?” Đúng lúc này, Quang Thuận đế rãnh rỗi cũng ghé sang đây.
Ông nhìn dĩa bánh trên bàn, lại nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lý hoàng hậu thì không khỏi tò mò.
Lý hoàng hậu cười nói: “Thần thiếp không rõ, Nguyệt nhi nói muốn thử gì đó.”
“Phụ hoàng ~ Nữ nhi được các quan thái y dạy cho, có một số loại độc phải nhờ rượu mới biết được.” Di Nguyệt tươi cười, chạy từ chỗ Lý hoàng hậu sang chỗ Quang Thuận đế.
Ông mỉm cười xoa đầu nàng: “Haha, trẫm nghe nói cả tháng nay con cứ chạy tới chỗ Thái y viện, hóa ra cũng học chút điều hay ho à? Con nghi ngờ có người bỏ độc mẫu hậu con sao?”
Cả hai người lớn đều cười, Di Nguyệt cũng tươi cười lộ rõ hai lúm đồng tiền.
Quang Thuận đế và cả Lý hoàng hậu đều nghĩ đó là một điều trẻ con, do Di Nguyệt học được cái hay nên muốn thử.
Nhưng chỉ có bản thân nàng hiểu rõ, mấy cái bánh kia thật sự có độc!
Nha hoàn mang một chung rượu lên rồi lui xuống.
Di Nguyệt nhanh nhẹn bẻ một ít vụn bánh thả vào trong chung rượu rồi dùng tăm tre khuấy đều lên.
Trong ánh mắt nghiêm túc của nàng và đôi mắt thư thái của bậc phụ mẫu trăm họ, chung rượu dần trở nên đen đặc.
Di Nguyệt thốt lên vờ bất ngờ: “Ô! Nó đen thật này! Người đâu mau mang ngân châm tới đây!”
Cả Quang Thuận đế lẫn Lý hoàng hậu đều kinh ngạc, nhìn nhau rồi lại nhìn chung rượu.
Nha hoàn vội mang ngân châm lên, Di Nguyệt lấy châm thử độc.
“Phụ hoàng! Mẫu hậu! Có độc!” Di Nguyệt kêu lên, đưa cây ngân châm đã tối đen lại gần.
Quang Thuận đế có vẻ nổi giận, quát: “Gọi thái y lên đây! Cả đầu bếp ở ngự thiện phòng và tất cả các cung nữ ở Trường Xuân cung.”
Rồi ông quay lại Lý hoàng hậu đang sợ hãi ôm lấy Di Nguyệt, trấn an: “Không sao, nàng để thái y kiểm tra một chút.”
“Thần thiếp đã biết.” Lý hoàng hậu ôm chặt Di Nguyệt hơn một chút.
Bà vẫn biết ngoài kia có rất nhiều người không thích bà, nhưng ai mà ngờ được kẻ đó lại dám vươn tay vào tận Trường Xuân cung? Nếu hôm nay không có Di Nguyệt e là…
“Phụ hoàng… mẫu hậu…” Di Nguyệt gọi khẽ.
Phải công nhận rằng nàng diễn rất tròn vai một đứa trẻ.
Hoặc là nói, những cảm xúc muốn được làm nũng khi ở gần hai người vốn không phải diễn.
“Đừng sợ, không có việc gì cả.
Phụ hoàng sẽ điều tra ra chuyện này.
Nguyệt nhi đừng sợ.” Rồi ông quay sang một nha hoàn khác: “Gọi Thái tử và Thập tam hoàng tử đến đây.”
.
.
.
Chuyện có người âm mưu muốn đầu độc hoàng hậu nhanh chóng lan truyền trong cung.
Phần đông đều mang tâm lý hóng chuyện, chỉ có kẻ đứng sau hơi lo sợ một chút.
Chuyện Di Nguyệt vừa qua thì các phi tần trong cung lại được chuyện mới để bàn.
Ai là kẻ đứng sau chuyện đầu độc? Hơn nữa lại còn là một chất độc hiếm gặp? Mặc dù Lý hoàng hậu đã cố “dẹp loạn”, thế nhưng trong cung vẫn âm thầm lan truyền những tin đồn vô căn cứ.
Mà mũi nhọn của nó phần lớn hướng về phía Hoàng quý phi.
Hoàng quý phi luận bàn mọi mặt đều không thua kém hoàng hậu, có điều nàng ta không có được may mắn được tiên đế chỉ hôn cho Thái tử làm chính phi, nhà ngoại cũng thấp hơn nhà ngoại của hoàng hậu một bậc.
Nếu nói hoàng hậu là người dịu dàng, thông đạt lễ nghĩa thì hoàng quý phi lại là người phụ nữ kiêu ngạo, cao quý và có phần hách dịch.
Tuy nhiên, Di Nguyệt không nghĩ nàng ta là người xấu.
“Bẩm công chúa, có thư gửi người.” Một nha hoàn mặc y phục màu trắng hồng vén rèm đi vào, mang theo một lá thư.
Nàng ấy chỉ lớn hơn Di Nguyệt độ bốn, năm tuổi.
Đây là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Di Nguyệt do Hoàng hậu nhờ người đích thân dạy dỗ rồi mới gửi qua.
Hoàng hậu gửi qua chỗ nàng bốn người được dạy bảo cẩn thận chu đáo, đều lớn hơn nàng năm tuổi, lần lượt được đặt tên là Xuân Thi, Hạ Uyển, Thu Vân, Đông Ca.
Cô nương vừa bước vào tên là Xuân Thi, cũng là người thân cận với Di Nguyệt nhất.
“Là của Hiểu Phong ca ca sao?” Di Nguyệt lười biếng nói.
Từ sau lần bị rơi xuống nước ấy, nàng và Hiểu Phong đã trở thành bằng hữu.
Tên này rãnh rỗi lại thích nói chuyện với nàng nhưng không được vào cung, thế là bày trò viết thư.
Thế nhưng hắn vốn con nhà võ, chữ viết thật sự… rất khó coi!.
Danh Sách Chương: