• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau đó, Tử Kì đăng cơ, Quân Thụy bị vây bắt nhưng may mắn trốn thoát.

Bởi hắn ta vốn hèn nhát lại nhu nhược, mất đi hoàng hậu thì giống như rắn mất đầu, vậy nên Tử Kì cũng để mặc hắn sống chết không quản.

Nào ngờ đâu hắn trốn lại gần biên giới Thục quốc, không biết là may hay rủi mà gặp được Tĩnh vương tạo phản thất bại đang chạy trốn.

Hai người bọn họ, chó điên gặp chó dại, cứ thế hợp tác với nhau, chờ thời cơ quay lại báo thù.

Chúng tập hợp một đám thổ phỉ, lâu la, lại dùng chút tiền còn sót lại chuẩn bị, rốt cuộc cũng chờ tới ngày này.
Chỉ vài chục người mà muốn tấn công hoàng cung là quá khó, sợ là chưa tới một khắc đã bị diệt sạch.

Vậy là chúng quyết định chờ lúc hắn xuất cung, cử vài tên ra đánh lạc hướng, Quân Thụy nhát gan nấp ở gần đó nhắm bắn một mũi tên chứa độc.

Tử Kì chết rồi thì Quân Thụy có thể đường đường chính chính khôi phục hoàng quyền, giúp đỡ Tĩnh vương phản công Vệ quốc.

Vốn dĩ chuyện đã thành nếu Di Nguyệt không thay hắn chắn mũi tên kia.
“Rất may cho các ngươi là hoàng hậu của trẫm đã ổn hơn, nếu không, có trăm cái mạng chó của các ngươi cũng đền không đủ.” Nàng hôn mê hai ngày, mai mà xử lí kịp thời nên chất độc không ngấm sâu, sau bao nhiêu nỗ lực thì cũng đã tỉnh lại.

Hắn đã túc trực bên giường nàng suốt hai ngày, chờ khi nàng khỏe hơn hắn mới tới đây.


Nếu nàng còn hôn mê thêm mấy ngày, e là cái đám người này sẽ bị chết đói.
“Ngươi! Ngươi muốn làm gì? Ta tốt xấu gì cũng có chung dòng máu với ngươi, ngươi không thể vì một nữ nhân ngoại lai mà đối xử với ta như vậy!” Quân Thụy gào lên, nhưng Tử Kì không để tâm tới hắn nữa mà bước đi.

“Mang cùng dòng máu với ngươi chính là sự sỉ nhục lớn nhất đời trẫm.

Người đâu, mang bọn hắn xuống tịnh thân, không được xử lí vết thương.

Sau đó chờ một ngày đem đi cắt lưỡi, móc mắt, chặt tay chân, sau đó treo ngoài tường thành cho chim ăn.” Hắn bước đi, tàn nhẫn bổ sung thêm: “Chưa tới bước cuối, không cho chết.”
“Dạ rõ!”
Tử Kì rời nhà lao mặc kệ tiếng gào thét tuyệt vọng phía sau.

Hắn tới Phượng Tê cung, nhìn nàng ngồi dựa vào giường, đang được Xuân Thi đút thuốc cho.

Thấy hắn vào, Xuân Thi buông chén thuốc xuống hành lễ.
“Miễn lễ, ra ngoài đi, để trẫm.”
“Vâng.” Xuân Thi nhanh lẹ ra ngoài.

Chỉ còn lại hai người, không khí trở nên vô cùng lúng túng.

Di Nguyệt ngoan ngoãn uống thuốc nhưng gương mặt lại đỏ bừng.

Tử Kì không khỏi lo lắng: “Nàng làm sao vậy? Thấy nóng sao?”
“Không ạ… A Kì… ta nên nói cái này với chàng…” Di Nguyệt lúng túng kéo tay hắn.

Chuyện này không thể để mỗi mình nàng khó xử.
“Nàng nói đi.”
“Hai ngày qua… ta tuy không tỉnh… nhưng vẫn nghe được chàng nói cái gì…” Cái gì mà xin lỗi vì đã lưỡng lự với nàng, cái gì mà nàng tỉnh lại sẽ bù đắp cho nàng thật nhiều, hậu cung sẽ chỉ có mình nàng.

Rồi hắn còn giải thích đủ thứ, luyên thuyên kể về tình cảm của hắn với nàng.

Thậm chí… hắn còn hứa hẹn chờ nàng tỉnh lại sẽ bàn đến chuyện sinh hài tử.
“Trẫm… trẫm đi xử lí công vụ, nàng nghỉ ngơi đi.

Trẫm sẽ trở lại sau.” Hắn cố duy trì vẻ mặt trấn định, nhưng vành tai đã phiếm hồng, chạy trối chết.


Nhưng nàng vẫn có thể nghe được hắn dặn dò chúng nha hoàn chăm sóc tốt cho nàng.
Bị nàng nghe thấu như vậy, đương nhiên là hắn ngại.

Nhưng hắn không phải là đang trốn tránh nàng, chỉ là muốn dành sự đặc biệt này cho một dịp khác.

Dịp đó đến vào đêm trăng rằm tiếp theo.
Di Nguyệt đã khỏe lại, nàng được nha hoàn dẫn tới dưới một gốc cây đang nở rộ ở ngự hoa viên, nơi Tử Kì đang chờ sẵn.

Hắn mặc một thân thường phục, giống như năm đó đứng chờ nàng trước cửa Dạ Tinh cung.

Chúng nha hoàn cũng nhanh chóng tản đi, để lại không gian riêng cho hai người.
“A Nguyệt.” Hắn đi lên, dịu dàng cài lại cây trâm trên tóc nàng.

“Trẫm chỉ muốn nói lại, trẫm đã thích nàng từ rất lâu rồi, từ lúc nàng còn là tiểu công chúa của Vệ quốc.

Gả cho trẫm, nàng không ủy khuất chứ?”
“Không hề ủy khuất.” Di Nguyệt mỉm cười, ánh trăng sáng vằng vặc trên cao chiếu bóng lên hai người.

“Ta cũng… rất thích chàng.”

Tử Kì giữ đúng lời hứa, không tuyển phi tần mỹ nữ, chỉ có một thê tử là Di Nguyệt.

Hai người cũng nhau trải qua những tháng năm êm đềm, cho tới khi tiểu Thái tử ra đời.

Không biết tiểu Thái tử giống ai, tính tình nghịch ngợm, cả ngày lăn lộn khắp nơi làm hoàng hậu đau đầu.


Nhưng nàng còn chưa kịp “chỉnh” nó lại thì Tử Kì lại tạo ra thêm “kiệt tác” mới.
“Mẫu hậu, con sẽ có một đệ đệ hay một muội muội?”
“Con thích đệ đệ hay muội muội?” Di Nguyệt buông khung thêu xuống, xoa đầu tiểu thái tử.

Thái tử bốn tuổi áp tai vào phần bụng đã nhô lên của nàng, chưa kịp đáp thì Tử Kì đã lên tiếng: “Chắc chắn là một tiểu công chúa xinh xắn đáng yêu, có một tiểu quỷ như con đã đủ làm trẫm đau đầu rồi.”
“Con cũng muốn muội muội.

Nếu là muội muội, con sẽ nghe lời thái phó học hành, bảo vệ muội muội.”
“Vậy nếu là đệ đệ thì sao?” Di Nguyệt hỏi.
“Vậy con sẽ chơi cùng đệ đệ, dẫn đệ ấy đi bắn chim…”
Ha ha, tốt nhất bào thai này nên là công chúa.
Kết quả đúng như mong đợi của mọi người, một tiểu công chúa được hạ sinh.

Thái tử giữ rất đúng lời hứa học hành chăm chỉ, bảo vệ chăm sóc muội muội rất tốt.

Chỉ là không ai ngờ tới… tiểu công chúa lại giống y hệt ca ca!
Vậy rốt cuộc là giống ai đây?
----- HOÀN CHÍNH VĂN ------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang