• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Di Nguyệt cứ nắm tay Tịch Dương, dùng hết sức bình sinh mà chạy.

Phía sau tiếng đao kiếm vẫn vang lên không ngừng.

Chợt… “Soạt” một tiếng, hai người trượt dài xuống một vách núi.

Vách núi này nằm cặp mé rừng, may mà cây cối um tùm, hơn nữa cũng không cao nên cả hai chỉ bị thương ngoài da.

Mặc cho cơn đau nhức hành hạ, Di Nguyệt nhanh nhẹn kéo ca ca trốn vào một hốc nhỏ bị cây cối um tùm che khuất.
“Nguyệt nhi…” Tịch Dương lần đầu gặp phải tình trạng này, không tránh được có sự hoảng loạn muốn khóc.

Khóc cũng phải, dẫu sao hắn không giống Di Nguyệt là một người trưởng thành sống trong cơ thể con nít, Tịch Dương dù thông minh sớm thì cũng chỉ là đứa trẻ mới có sáu tuổi thôi.
“Ca ca, suỵt, chỉ một chút thôi.” Di Nguyệt ra dấu im lặng.

Quả nhiên, đám cướp kia biết đối phương chỉ là hai đứa trẻ, còn là con nhà quyền thế nên nhất quyết không chịu buông tha.


Chúng lùng sục khắp nơi, tiếng bước chân loạt xoạt dọa Di Nguyệt giật nảy từng hồi.
Không được! Nhất định không được để bị bắt! Di Nguyệt thầm cầu xin ông trời, nếu đã cho nàng sống lại, vậy đừng cướp đi mọi thứ của nàng nữa!
Có lẽ trời cao vẫn thương xót cho nàng, đám cướp sau một hồi lùng sục cũng bỏ đi.

Nhưng cả hai lại không dám chui ra, sợ chúng vẫn còn ở đâu đó.

Chờ một hồi lâu rồi lại thành ngủ quên mất.
Lúc hai người tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường trúc, bên trên là mái nhà đơn sơ.

Di Nguyệt giật mình ngồi dậy, phát hiện ra toàn bộ đồ vật có giá trị trên người hai người đều đã đi đâu mất, ngay cả quần áo cũng bị đổi thành một bộ vải sờn cũ.
Cái này là…? Bị phát hiện rồi?
“A, các ngươi tỉnh rồi à?” Một người đàn ông bước vào.

Người này tay chân thô ráp, da ngăm đen, trông hơi thô tục nhưng không giống người xấu.

Tuy vậy, Di Nguyệt vẫn có chút đề phòng.
“Ông là ai? Tại sao chúng tôi ở đây? Đồ của chúng tôi đâu?” Di Nguyệt gằng giọng hỏi.

Lúc này, một người phụ nữ khác bước vào, giọng điệu chanh chua thấy rõ: “Gớm nhỉ? Trẻ con mà ăn nói xất xược thế à? Quả nhiên cứu về chỉ thêm nợ mà thôi.”
Tịch Dương chau mày nhìn người phụ nữ kia.

Sáu năm vừa qua trên đời, có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám ăn nói bất kính với hai người như vậy.

“Mình bình tĩnh, chúng vẫn là con nít.” Người đàn ông hạ giọng khuyên vợ, sau đó quay sang hai người: “Ta tìm thấy hai đứa bên bìa rừng nên mang về trị thương.

Ở đây có chút cháo, ăn đi cho nóng nhé.”
“Đồ của bọn ta đâu?” Di Nguyệt hỏi lại.

Chỗ trang sức nàng không quan tâm mấy, dẫu sao đó cũng chỉ là số ít trong số những thứ nàng có.


Song khóa trường mệnh và ngọc bội thì khác.

Nó là những vật vô cùng quan trọng.
“Hừ, các ngươi trả chút đồ cho người cứu mạng mình cũng tiếc à? Con nít giữ nhiều đồ giá trị vậy làm gì? Vẫn là để người lớn giữ đi, đồ ranh con xất xược.” Người đàn bà cay nghiệt nói, sau đó dằn hai bát cháo múc lưng lửng tới trước mặt.

Bên trong chỉ có cháo loãng, thậm chí còn không được nửa bát.

Cả hai chau mày, thật quá đáng! Thật ra cũng không phải tự nhiên mà người đàn bà kia cay nghiệt như vậy.

Có thể là vì nàng ta tuổi đã tứ tuần, nhan sắc cũng đi xuống nhiều.

Vậy mà trước mắt lại là hai đứa trẻ mặt hoa da phấn, đứa con gái còn là phấn điêu ngọc trác, đặc biệt xinh đẹp, không khó để nhận ra khi lớn lên sẽ trở thành đại mỹ nhân, trong lòng khó tránh khỏi ghen ghét.

Aizzz, không phải ai cũng thích trẻ con, ai cũng thích người đẹp.
Xong việc, người phụ nữ cũng bỏ ra ngoài, chỉ còn người đàn ông đứng đó.

Di Nguyệt nói: “Trả lại khóa trường mệnh và ngọc bội cho bọn ta, còn lại đều cho các ngươi.

Đưa bọn ta về nhà, phụ mẫu sẽ ban thưởng, đủ để các ngươi sống dư dả cả đời.”
Lời này của nàng hoàn toàn là nghiêm túc, song người đàn ông lại cợt nhã xem như trò đùa.


Hắn không nói gì mà bỏ đi.
Hai đứa trẻ nhìn nhau, Tịch Dương giật giật tay áo nàng, Di Nguyệt trấn an ca ca: “Ca ca đừng sợ.

Hẳn là giờ này phụ hoàng đã cho người tìm chúng ta…”

Quả thật là Quang Thuận đế đã biết tin này, còn đang vô cùng giận dữ.

Lúc ông đang thiết triều thì nhận tin cấp báo, lập tức bỏ khỏi ngai vàng, bá quan phải can ngăn mãi mới ngăn được ông chạy ra ngoài tìm người.

Tuy vậy, hơn phân nửa binh lính, cả những tướng quân lớn chức cũng bị điều đi.
Vì sao lại gây chấn động như vậy? Vì bảo bối mà ông sủng ái nhất lại đang gặp nguy hiểm, không rõ sống chết.

Mà theo tin báo về thì toàn bộ số quân lính tại chỗ đều đã chết, chỉ còn hai ba người sống sót gắng gượng về cung báo tin, hiện cũng đã hấp hối.
Một đám lính được huấn luyện bày bản còn ra nông nỗi như vậy, vậy hai đứa trẻ kia, chỉ là hai đứa con nít được cưng chiều từ nhỏ rồi sẽ ra sao đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK