Chuyện nô tỳ kia khai ra đã được kiểm chứng, tên lính kia rất nhanh cũng đã bị bắt.
Cả hai đều bị giam lại điều tra thêm.
Quang Thuận đế bế Di Nguyệt ngồi vào lòng, mỉm cười vui vẻ: “Nguyệt nhi của trẫm thật giỏi.”
“Phụ hoàng, thế Điệp quý nhân và Thập nhị hoàng huynh thì thế nào ạ?” Di Nguyệt hỏi.
Điệp quý nhân như nào cũng được, nhưng thập nhị hoàng tử thì có chút khác biệt.
Dẫu sao cũng là nhi tử của mình, không biết Quang Thuận đế sẽ xử lí ra sao.
Người ta còn là huynh muội cùng cha khác mẹ với nàng, nàng cũng không thể trơ mắt mà nhìn đứa trẻ mới tám tuổi ấy gặp nạn.
Dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“Ừm, con không nhắc thì phụ hoàng cũng quên mất.
Ngày mai ta hạ lệnh thả họ ra, thế nào?”
Hoàn toàn không có bất kì sự “bù đắp” nào, việc phế bỏ rồi lập lại, tống vào lãnh cung rồi đưa ra chẳng khác gì một trò chơi, sợ rằng sẽ khiến cho Điệp quý nhân chết tâm.
Nhưng Di Nguyệt cũng chẳng muốn quan tâm, còn sống là được, vụ việc kia tiếp tục được điều tra là được.
“Vâng, đều nghe theo phụ hoàng.” Nàng vòng tay ôm Quang Thuận đế, cọ cọ làm nũng.
“Sao lúc xử án không thấy con ngheo theo ta như thế? Hử?”
“Nếu con nghe theo phụ hoàng thì đã có người chịu oan rồi.
Phụ hoàng nghĩ xem, có người lại dám bày trò vu oán giá họa dưới mắt thiên tử, có phải rất đáng phạt không?”
“Nha đầu này, thật là nghịch ngợm!” Quang Thuận đế nhéo nhẹ cánh mũi nàng, bật cười.
“Con vẫn muốn tiếp tục điều tra có phải không?”
“Vâng ~” Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn, lẩm bẩm: “Con nghĩ nên bắt đầu từ nha hoàn đưa thuốc cho họ.”
Quang Thuận đế bật cười, xoa đầu nàng: “Trên dưới hoàng cung của trẫm có đến hàng ngàn cung nhân, con định xem mặt hết tất cả hay sao? Còn chưa kể, đó là người giống người nữa.”
“Phụ hoàng, con đâu có ý định tìm hết.
Như thế khéo có khi đến năm sau vẫn chưa xong hết.
Nhưng người nghĩ thử xem, có được thứ độc này thì thân phận cũng không hề nhỏ, có thể xem xét từ tần vị trở lên.
Hơn nữa, hai người họ kể lại hôm đấy nàng ta đi về cung phía Tây, y phục trên người so với nha hoàn kia cũng không kém, tức là người đó là một nhất đẳng hoặc nhị đẳng nha hoàn.”
“Ừm, cung phía Tây à… Lão Ngô, mang lược đồ hậu cung đến cho trẫm.” Quang Thuận đế gọi, Lão Ngô lập tức quay người đi tìm.
Chốc sau, lão trở lại với một tấm giấy gấp tư cỡ lớn, bên trên thể hiện rõ từng cung và chủ tử của cung đó.
“Con đó, nha đầu lém lỉnh này, vẫn muốn quậy phụ hoàng con sao?” Lý hoàng hậu bước vào, miệng mỉm cười dịu dàng.
Bà cười không chỉ vì nữ nhi nhà mình thông minh hơn người mà còn vì nàng được đế quân cưng chiều hết mực.
Lão Ngô trải tấm giấy ra bàn lớn, Quang Thuận đế bế nàng lên cao cho dễ xem.
Di Nguyệt chỉ ngón tay nhỏ xíu lên bản đồ, nơi một góc cung chưa có chủ ở gần Tĩnh Tư cung, nói: “Đây chính là nơi hai người họ tư tình với nhau.
Chiếu theo góc phía Tây mà nha hoàn kia đi thì là ở bên này.” Ngón tay nàng rành mạch di chuyển trên bản đồ, chăm chú quan sát.
May thay, nha hoàn kia có vẻ không thông minh lắm nên để lại một ít dấu vết: “Chiếu theo thân phận lúc nãy con nói thì có thể lọc ra được ba người: Hiền phi nương nương, Lan phi nương nương và Lệ tần nương nương.”
Khóe môi Di Nguyệt cong lên cực độ.
Hay lắm! Nàng rốt cuộc cũng đã hướng mũi tên về đúng mục tiêu.
Nàng lặng lẽ quan sát biểu hiện của phụ hoàng và mẫu hậu mình.
Quang Thuận đế chau mày, nhìn Lý hoàng hậu hỏi: “Nàng cảm thấy ai trong số họ đáng nghi?”
“Thần thiếp không dám đoán bừa.” Hoàng hậu nhẹ nhàng đáp.
Di Nguyệt chớp chớp mắt.
Quả nhiên vẫn là mẫu hậu nhà nàng cao tay, rất biết chừng mực, không để lộ ra bất kì thiếu sót nào trước mặt quân vương.
“Vậy Nguyệt nhi thì sao? Con cảm thấy ai đáng nghi?”
Nàng lắc đầu, lại ngồi vào lòng Quang Thuận đế, đáp: “Nữ nhi không biết.
Nhưng nữ nhi cảm thấy Lan phi nương nương khá trầm tĩnh, lại không có lí do gì để làm hại mẫu hậu.
Dưới gối Lan phi không có nhi tử hay nữ nhi, nhà ngoại cũng tính là hiểu chuyện, vốn chẳng cầu vinh hoa phú quý, con cảm thấy nàng ta không có lí do xác đáng nào để tranh giành hậu vị.
Mấy năm nay Lan phi cũng ăn chay lễ phật, không lí nào lại làm ra chuyện này.”
“Hai người còn lại thì thế nào? Con nói trẫm nghe tiếp xem.” Quang Thuận đế cảm thấy chuyện này thật sự rất thú vị.
Ngồi nghe nàng nói luyên thuyên còn thú vị hơn rất nhiều lần so với việc nghe các quan trình bày tấu sớ, cái nào cũng thật nhàm chán.
“Dưới gối Hiền phi có một nhi tử, chính là Tam hoàng huynh.
Cho nên Hiền phi có lí do để tranh giành hậu vị.
Còn Lệ tần dưới gối có Tứ hoàng tỷ, lại còn sắp hứa hôn với người ta.
Lệ tần lại vô cùng yêu thương tứ hoàng tỷ.
Nếu Lệ tần có thể leo lên hậu vị, vậy Tứ hoàng tỷ chắc chắn tìm được nhà tốt để gả vào.”
“Con đó, mấy chuyện này mà cũng biết nữa sao?” Lý hoàng hậu chỉnh lại búi tóc của nàng: “Hôn sự của Tứ tỷ con đã được định xong từ lâu rồi.
Tứ phò mã là biểu ca của Tứ tỷ con, vốn đã hứa hôn từ lúc Tứ tỷ con còn rất nhỏ rồi, còn phải kén phò mã sao?”.
Danh Sách Chương: