Các chủ đẩy cửa bước vào thấy nàng thở dài buồn bã, tay đặt đĩa điểm tâm thơm phức cùng chén trà nóng hổi cạnh nàng rồi ngồi phịch xuống ghế.
-Vương phi hãy dùng chút rồi chuẩn bị về thôi!
-Về? Về đâu? Theo các chủ ta nên về Vinh phủ hay Hy vương phủ?
Hắn giật mình, phải, nàng nên đi đâu mới đúng. Lời đồn không thể tin nhưng miệng lưỡi thế gian vốn có thể giết người. Vương phi chưa bước chân vào cửa đã bị bắt cóc, danh tiết coi như mất sạch. Nàng… hắn bỗng không biết nên nói sao?
-Các chủ, ta có một giao dịch? Ngài sẽ nhận chứ?
-Mời vương phi nói, Tiêu sát các trước giờ luôn nhận giao dịch, chỉ cần đủ tiền liền làm! Hắn nhíu mày, không rõ nàng định làm gì?
-Ta muốn mua thông tin từ ngài! Nàng cắn một miếng bánh vào miệng, mỉm cười nói.
-Tiêu sát các không bán thông tin về thân chủ! Hắn cuí người đến gần tay nàng, cắn miếng còn lại. Nàng hốt hoảng, không kịp phản ứng đã thấy hắn cười cười lau miệng ở phía đối diện.
-Ta không cần thông tin đó, ta muốn biết động tĩnh Hy vương phủ hôm qua và hiện ngay lúc này? Ngài nhất định làm được… Vinh Tuyệt Trần cố trấn tĩnh nói.
-Không ngờ vương phi lại là người rất thông minh. Hảo, ta sẽ cho người nghe ngóng ngay.
Hắn vẫn phong lưu tiêu sái vậy lắc mình biến mất. Vinh Tuyệt Trần cũng dừng thưởng thức món điểm tâm, tay nhón lấy tách trà khẽ thổi. Chưa đến một khắc sau, bóng dáng màu đỏ của hắn lại xuất hiện đường hoàng bên cạnh nàng.
-Vương phi xác thật muốn biết số thông tin này? Không hiểu sao hắn vừa đi về lại đem một giọng điệu bực tức nói.
-Tiêu sát các không phải chỉ cần đủ ngân lượng sẽ làm sao? Ta đường đường là đại tiểu thư Vinh gia, nhất định không thiếu một đồng. Nàng không nhìn hắn, chỉ nói.
-Vậy được, vương phi hảo hảo lắng nghe a! Hắn vẫy tay. Một bóng đen xuất hiện nhanh chóng quỳ xuống đem mọi việc bẩm báo.
Ngay khi Vinh Tuyệt Trần mất tích, hoàng thượng cùng Vinh gia vô cùng tức giận, hạ lệnh tìm kiếm khắp nơi. Tuy nhiên, Hy vương phủ vẫn náo nhiệt như cũ, Hy vương gia đã hạ lệnh tiến hành lễ cưới, “để giữ gìn thể diện cho hoàng thất”, dĩ nhiên người bái đường thành thân là trắc phi Hạ Hồng Hoa. Nói đến đây, hắc y nhân ngước nhìn chủ tử chần chừ không dám nói tiếp. Nàng thông minh hiểu được điểm nhạy cảm, liền bảo hắn không cần câu nệ, tiếp tục nói. Nội dung tương tự nàng nghĩ, đám cưới chính phi không có, trắc phi lên ngôi, đại tiệc vẫn diễn ra nhưng vắng mặt hoàng đế và Vinh gia, Lăng Gia Hy cũng không cho người tìm kiếm gì nhiều, chỉ qua loa đại khái “vì là ngày đại hỷ” rồi sau đó là lễ động phòng…
Vinh Tuyệt Trần cười trừ, dù không muốn nghĩ đến nhưng quả thật vẫn rất đau a, hai tay ôm lấy ngực, nàng cố gắng ngồi xuống hỏi “Vậy tình hình bây giờ?”. Hắc y nhân hồi đáp, thánh nhan đang vô cùng giận dữ tại Hy vương phủ vì sự thờ ơ cũng như không có tin tức, Hy vương gia cùng trắc phi sáng nay đang quỳ, Vinh vương phủ người người đều có, văn võ bá quan đến xem náo nhiệt cũng rất đông đúc.
-Vương phi đã nghe hết? Có dự định gì không? Các chủ yên lặng nãy giờ vội lên tiếng.
-Danh tiết không còn, dự định gì cũng đâu phiền các chủ quan tâm. Ta muốn đi về, được chứ? Nàng cúi đầu nói.
-Hảo. Vương phi tùy ý.
-Cảm tạ, ngân lượng xin tùy ý đến Vinh phủ lấy.
Vinh Tuyệt Trần bước nhanh ra khỏi lầu, theo hướng chỉ một tên hắc y nhân, vòng vèo một hồi thì đi ra đến đường cái. Nàng một thân giá y đỏ chói, gương mặt hủy dung tím thẫm, đi đến đâu thu hút sự chú ý đến đó. Dân chúng xung quanh xì xào bàn tán, có người thương hại, có kẻ hả hê. Nàng vẫn bảo trì trầm mặc, đi thẳng đến cổng Hy vương phủ lúc này không ai canh gác, tất cả đang tập trung trong đại sảnh nghe giáo huấn thịnh nộ.
Nàng bước lên cánh cửa, yên lặng lắng nghe nội tình bên trong…
-Loạn, loạn hết rồi. Ngươi thân là vương gia một nước, thê tử chưa bước vào cửa đã bị bắt cóc, ngươi không biết nhục còn ôm ấp mỹ nhân trong tay. Mặt mũi hoàng gia bị ngươi bôi xấu hết rồi…
-Phụ hoàng, nhi thần làm thế đều vì thể diện hoàng thất, nếu chỉ vì một nữ nhân như vậy mà hủy đi ngày đại hỷ, thì danh dự chúng ta đặt ở đâu…
-Phụ hoàng, thần tức xin phụ hoàng tha lỗi, vì hôm qua thần tức bị thương hàn, thân thể suy yếu, phu quân lo lắng nên không thể tập trung tìm kiếm vương phi tỷ tỷ, cầu người bỏ qua cho phu quân..
-Phản rồi, phản rồi, ta đây chỉ chấp nhận một đứa con dâu là vương phi Vinh gia, tiện nữ ngươi thá gì dám xưng thần tức ở đây… ngại mạng mình quá dài sao…
-Phụ hoàng tha mạng…
-Hoàng thượng tha mạng…
-Phụ hoàng, nữ nhân kia đã bị cóc, danh tiết khó bảo toàn, người hà tất làm khó Hoa nhi, nhi thần…
“Rầm”, đại môn bật mở trong khi Lăng Gia Hy chưa nói hết câu. Hắn vội nhìn ra phía ngoài, một nữ nhân mang y phục đỏ chói tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng diễm lệ làm người khác phải hít vào. Gương mặt nàng bị hủy dung, một vệt tím kinh người thế nhưng khí tức cao quý, tinh thuần vẫn khiến mọi người cúi đầu. Tim hắn hung hăn nện vào lồng ngực, nhìn nàng đứng cô đơn ở đó, chợt thấy đau lòng.
Vinh Tuyệt Trần nghe được hết, tự cười chê bản thân ngu muội yêu một kẻ không đáng. Nàng quét mắt nhìn tất thảy gương mặt trong sảnh, hoàng thượng đau xót, Hạ Hồng Hoa tức giận, Lăng Gia Hy cau mày, Hạ Phan cúi mặt… còn gia đình nàng, thương xót, phẫn hận đều có. Nàng không nói gì, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn hai kẻ ôm ấp nhau giữa đại sảnh ngang nhiên lướt qua đi thẳng về phía hoàng thượng.
-Tuyệt Trần khấu kiến hoàng thượng bá bá thánh an!
-Trần nhi, trẫm…
-Hoàng thượng bá bá, xin hãy giao toàn quyền lại cho Trần nhi! Nàng lại lắc đầu ngắt lời.
-Hảo, Trần nhi… chỉ cần xả được giận, ta sẽ không quản.
-Tạ hoàng thượng bá bá.