Thân là một trong hai vị vương gia, Lăng Gia Hy cũng vội vàng chuẩn bị. Hắn liên tục ra vào hoàng cung, sắp xếp đội đưa tiễn, kiểm tra tình hình chính sự… bận đến mức Hạ Hồng Hoa đang uất ức vì bị giáng làm thiếp cũng không có thời gian an ủi đến. Ngày hoàng cung có tiệc, hắn mới ngớ ra người sẽ cùng đi chính là xú nữ nhân kia liền hoàn hồn chạy đến Hoa Trai dỗ dành mỹ nhân. Tiếng khóc thút thít, giọng nói hiền lạnh vỗ về, rồi thay vào đó là loại âm thanh làm người ta đỏ mặt. Đến sập tối, Hạ Hồng Hoa dịu dàng ửng hồng hai má, giúp Lăng Gia Hy chuẩn bị tư trang lên đường, mắt vẫn không quên đánh về phía Vinh Tuyệt Trần thị uy.
-Ngươi… Tiểu Mai thấy thế nổi giận. Nàng ngay lập tức bị Tuyệt Phong giữ chặt lại, uất ức im lặng.
-Vương phi, ngươi giờ là quận chúa. Quyền lực ngang bằng ta, không cần phải theo sau ta đâu, tự mình lo thân đi. Hắn quay mặt qua lạnh lẽo lên tiếng, vững chãi ngồi trên ngựa phóng đi không cần nghe lời nàng nói.
Vinh Tuyệt Trần mắt mở to, vừa giận vừa buồn cười, chỉ như vậy muốn làm nàng xấu mặt, hắn cũng quá con nít đi. Nàng vẫy tay gọi Tuyệt Phong, thì thầm vài câu trực tiếp cởi áo choàng cung trang rực rỡ vứt xuống, tháo toàn bộ châu sai trang sức nặng trịch, không thèm dùng mạn che, nở nụ cười tràn đầy sát khí hướng về Hạ Hồng Hoa khiến nàng ta sợ hãi, quay đầu chạy mất. Hai chủ tớ nhìn về phía nữ nhân ngu xuẩn thích thị uy kia lắc đầu khinh bỉ. Nghe tiếng ngựa hí vang ngoài cổng, nàng bước chân ra.
-Ảo ảnh, thật nhớ ngươi! Vinh Tuyệt Trần giơ tay vuốt ve con ngựa đen thuần, mắt xanh ngọc vui vẻ.
-Xe ngựa nàng đâu? Một âm thanh dịu dàng quen thuộc vang đến, thì ra là Tiêu vương gia nha.
-Tiêu đại ca, đến đây làm gì? Từ phủ huynh tới hoàng cung ta nhớ đâu cần đi ngang qua đây? Nàng nhíu mày thắc mắc.
-Ta hôm nay tự dưng muốn thay đổi nên đi ngang qua đây thôi, nếu nàng có nhã hứng vậy thì cùng đi! Hắn tà mị cười phốc ra khỏi xe ngựa, tiện tay tháo con Bạch mã phía trước ra.
-Hảo…
“Vù vù”… đêm đó, trên con đường đến hoàng cung diễn ra một cuộc đua ngựa hoành tráng, bốn năm con ngựa phi như tên bắn, lướt như gió thổi, người dân trong thành chỉ nghe tiếng chưa thấy được người, ngày hôm sau vì vậy mà xuất hiện tiếng đồn lan trong kinh thành về quỷ ngưạ. Vinh Tuyệt Trần nghe lời đồn bát quái mà phì cười, không để tâm. Nàng thắng là được rồi.
Hoàng cung dạ yến tiễn đưa khá đơn giản, chỉ vài bàn tiệc, nữ quyến không tham gia, chỉ những phụ nhân đã kết hôn, phân vị cao được mời tới với mục đích “hồng tụ thêm hương” mà thôi. Vinh Tuyệt Trần lướt qua như có như không bỏ qua hết thảy lễ tiết trốn vào một góc uống rượu. Tự do tự tại, xem thường hết thảy, một màn này lọt vào mắt bao nhiêu nam nhân lại làm lòng họ rạo rực, Lăng Gia Hy cũng không ngoại lệ. Hắn không hiểu chán ghét nàng bao nhiêu nhưng mỗi lần phong thái phiêu diêu của nàng tái hiện lại hung hăn khiến hắn một mực muốn cất giấu thật sâu. Quỷ Y không ngồi dự tiệc, thấy nàng như vậy cảm giác đau lòng quẩn quanh, nhẹ phóng mảnh giấy “Ngọc” đến cạnh bàn nhìn nàng đọc hết buông tha bầu rượu mắt lơ đãng tìm hắn mới lặng lẽ bỏ đi. Mảnh giấy chỉ đơn giản dặn dò nàng cẩn trọng, chú ý thân thể, chờ hắn trở về… nhưng lại đủ sức khiến lòng nàng bình tâm lại. Vinh Tuyệt Trần cất mảnh giấy vào tay áo, ngẩng đầu mạnh mẽ, “Phải, ta đã buông xuôi đoạn tình cảm này, không việc gì phải cảm thấy đau nữa. Kẻ không nhận ra hào quang từ ta, không đủ tư cách đứng cạnh ta.”. Ngụy Thanh Thù đang ôm mối sầu về tình cảm đơn phương, nào hay rằng hắn cũng nằm trong số những kẻ đó, mãi sau này bỏ qua nhiều năm nhìn nhiều người đến đứng bên cạnh nàng mới hoài vọng nuối tiếc đã bỏ qua nhiều cơ hội như vậy.