Một hôm nọ, nàng bần thần ngồi ở ao sen, nấc nghẹn, máu tràn ra từ khoang miệng đã thành thói quen, cũng không thèm lau đi, cảm giác phế vật thật vô dụng. Nàng khó chịu cùng phẫn uất nắm chặt tay, cái thứ dị hỏa kì dị này từ khi nào tiến vào trong đan điền… là do cái tên Hy vương gia chết tiệt đó hay là lão nhân hoa lan chỉ Huyết tử lâu… “
-Khụ khụ… thật đáng ghét…
-Đáng ghét cái gì? Nàng lại không chịu dưỡng bệnh, sao lì lợm như thế? Tiêu yêu nghiệt từ trên cao đáp xuống, bực bội lấy ống tay áo lau máu cho nàng.
-Huynh đến đây làm gì? Nàng ngạc nhiên.
-Ta đến thăm nàng. Hắn yêu thương nói.
-Sao không đi bằng cửa chính? Huynh làm như thế này coi chừng thiên hạ đồn đại bậy bạ.
-Ta là người sẽ lắng nghe mấy tin đồn thất thiệt vậy sao? Nàng cũng quá không hiểu về ta rồi! Hắn vung áo bào ngồi xuống ghế đá đối diện, mắt bắn ra hào quang mỹ đến nghẹt thở mà nói.
-Hừ, ta sai lầm rồi. Hoa tâm vương gia sao lại để ý mấy vấn đề tầm thường đó! Khụ khụ… Nàng nghiêm mặt đáp, không cẩn thận lại ho khan.
-Ta nghĩ nên mang nàng đi tìm Quỷ Y sớm chút, ta không muốn nàng có chuyện đâu. Nhìn nàng xem, người yếu ớt, mặt trắng bệch, Ta…
Tiêu vương gia đang dịu dàng ôm nàng vào lòng vỗ lưng giúp thì cánh cửa Linh Trần viện bị đá tung ra. Lăng Gia Hy gương mặt tím đen giận dữ, xuất hiện đầy phẫn nộ, bước từng bước đến trước mặt hai người, kéo Vinh Tuyệt Trần khỏi vòng tay nhị ca.
-Nhị hoàng huynh đến, sao không đi từ cửa chính, lại lén lút ở đây âu yếm với vương phi của ta?
-Hử? Ngươi thừa nhận nàng là thê tử từ khi nào? Mỗ yêu nghiệt nhanh chóng vặn cổ tay đệ đệ, giải thoát cho mỹ nhân đang bị kiềm chế. Nàng gật đầu nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa lời cảm ơn.
-Ta không thừa nhận thì nãng vẫn danh chính ngôn thuân là Hy vương phi! Hắn gào lên.
-Nực cười, là kẻ nào khi ta tân hôn bị cướp đi ân ái bên nữ nhân khác, là kẻ nào biếm ta vào hoang viện khô cằn lạnh lẽo, là kẻ nào không biết phải trái ra tay với ta… không dám, ngày đó ta đã tuyên bố không cần đến danh ngạch cao quý này của vương gia. Nàng xoa cổ tay đau nhức đi về phía Lăng Gia Tiêu buông lại một câu phản đối.
-Nàng… dù thế nào thánh chỉ cũng không thể rút lại, nàng…
-Ngươi im ngay, ta không còn quan tâm chuyện đó nữa, ta với ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta tuyệt đối chưa hề mắc nợ gì ngươi, việc gì ta phải khổ sở chịu đựng.
-Ta… nàng vẫn là vương phi, không thể ôm ấp kẻ khác… vô liêm sỉ… Hắn không biết làm gì, nghiến răng căm hận nói.
-Vô liêm sỉ? Vương gia đang nói ta sao? Xin hảo hảo nhìn lại mình đi. Ta không hoan nghênh ngươi tiến vào đây. Tuyệt Phong, tiễn khách!
“Bùm” – Vinh Tuyệt Trần vừa dứt tiếng đã thấy chưởng phong vút qua người, Tuyệt Phong ánh mắt căm hận ra tay không nương tình, Lăng Gia Tiêu thây vậy liền phi thân tới ngăn cản. Ba người, người tranh kẻ cản, hỗn loạn vô cùng. Tiểu Mai thấy nàng chỉ đứng yên lặng, nhẹ nhàng bưng chén thuốc hạ nhiệt đến cẩn thận giúp chủ tử dùng.
-Muốn đánh thì ra khỏi nơi đây đã! Nàng quẹt đi giọt thuốc còn vươn lại ung dung lên tiếng. Tuyệt Phong hiểu ý dừng tay.
-Hừ… các ngươi giỏi lắm. Lăng Gia Hy bực bội phất áo đi.
-Ngươi đợi ta ở tiền sảnh, ta có chuyện cần bàn. Mỗ yêu nghiệt đáp xuống trước cửa nói vọng tới.
-Hảo!
-Huynh lại muốn làm gì? Vinh Tuyệt Trần giương đôi mắt long lanh nhìn hắn.
-Chuyện bình thường vớ vẩn mà thôi. Ta cho nàng biết một tin vui, Vinh tướng quân sắp quay lại kinh thành rồi!
-Huynh nói thật, đại ca khi nào về?
-Đã xuất phát rồi, chắc vài ba hôm nữa, gia đình sẽ đoàn tụ thôi. Nàng biết điều giữ gìn sức khỏe, đừng làm huynh ấy lo lắng! Lăng Gia Tiêu vuốt tóc nàng dặn dò – ta đi đây, nhớ uống thuốc đầy đủ. Đừng có để đến khi về nhà lại hộc máu ngất xỉu.
-Ta nhớ rồi, cảm ơn huynh.
……………….PHÂN CÁCH NÀO……………………………….
Tiền sảnh Hy vương phủ, một nam nhân gương mặt tuấn tú áo bào xanh thẫm ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt vô hồn, tỏa ra hàn khí làm đám nô tài đứng bên hoảng sợ không biết nên tiến thoái thế nào. Chưa tới nửa khắc, bóng dáng đỏ rực hiện ra trước cửa, đối lập với người đang ngồi, ánh mắt tỏa ra hơi nóng thiêu người. “Uỳnh”, Tiêu vương gia chấn chiếc ghế bên cạnh thành tro, phất tay áo đuổi hết nô bộc ra ngoài.
-Ngươi còn dám làm loạn nơi phủ ta?
Lăng Gia Hy mặt mũi tối sầm. Uy lực một chưởng lúc nãy của nhị ca, tại sao… lại mạnh hơn cả hắn, không thể nào, nhị ca luôn tầm hoa vấn liễu cơ mà…
-Ngươi không cần suy đoán nhiều, lâu nay ẩn dấu thực lực chứng tỏ ta không cần tranh giành vương vị, cái ta muốn là thứ khác. Và ngươi, thích hay không ta vẫn sẽ lấy… Tiêu vương gia giận dữ nói.
-Ngươi… Ý ngươi… Hắn nắm lấy tay cầm bằng gỗ nơi thành ghế, “rắc” một tiếng bẻ gãy.
-Ta muốn nàng, ngươi thì không có tư cách nói không.
-Vô sỉ, gian phu dâm phụ…
-Đừng tự chửi bản thân mình, ngươi làm được gì cho nàng chứ… nếu đã lựa chọn thì tốt nhất biết điều ở cạnh Hoa nhi xinh đẹp của ngươi đi.
-Ta thèm vào xú nữ nhân kia, nhưng ngươi đừng hòng toại nguyện. Thánh chỉ phụ hoàng đã ban ra…
-Thánh chỉ? Nực cười… ngươi quá ngu xuẩn, ta không muốn nói nhiều. Ngươi nên biết, hỏa chưởng đã ăn sâu vào nội tạng Trần nhi, chỉ có thánh dược trong hoàng cung mới giải được. Ngươi lo vào cầu xin phụ hoàng ban thuốc, nếu không đừng trách ta.
-Sao ngươi không đi làm? Lăng Gia Hy được nhắc nhở giật mình nhớ ra hỏi.
-Ta chính là đang giữ cho ngươi và hoàng thất chút thể diện. Chỉ cần đến lúc, ta sẽ mang nàng đi, ngươi lo biết điều làm tốt chuyện của mình, đừng để nàng bị tổn thương vì bất cứ gì đấy!
Tiêu yêu nghiệt buông lời hăm dọa cuối cùng tung người bay khuất. Bỏ lại Lăng Gia Hy cắn môi bất lực, nhưng dù thế nào, hắn cũng nhanh chóng tiến cung tạ tội. Hoàng đế nghe tin nổi cơn tam bành, không thèm nói tiếng nào với đứa con trai đang quỳ, thân chinh xuất cung đến tận Linh Trần viện ban thuốc. Tuy nhiên, do chưởng lực quá mạnh, nàng lại hao tổn tâm sức tiêu diệt Huyết tử lâu nên thánh dược không thể làm gì hơn ngoài việc trừ dị hỏa, Vinh Tuyệt Trần đau khổ cảm nhận đan điền hao hụt hoàn toàn, chỉ còn chưa tới phân nửa công lực khi xưa.